Tác giả: Vân Phi Mặc
Nguyên chủ đúng là vampire, nhưng cô ấy chưa từng hại ai.
Nhưng mà những người luôn mồm kêu gọi chính nghĩa lại giết một người vô tội, bức Bắc Vũ Đường đại khai sát giới. Là họ ép cô ấy thành như vậy, lại có tư cách gì chỉ trích cô ấy sai.
Mọi chuyện sở dĩ đi đến bước này, nơi đâu cũng có bóng dáng của Y gia, họ là chủ trận này.
Lần này Bắc Vũ Đường đã quyết định, để họ nếm thử kết cục bị vạn người phỉ nhổ.
Không phải họ tự nhận là thợ săn thế gia à, vậy chuyện thợ săn thế gia là huyết tộc thì hẳn sẽ rất xuất sắc.
Bắc Vũ Đường sở dĩ muốn đi chuyến hôm nay là vì lợi dụng Nothan, nếu không có hắn, kế hoạch của cô không thể thực hiện.
Cô vốn định dùng thân phận ân nhân cứu mạng khiến hắn làm chuyện này, giờ thì không cần nữa.
Kẻ thù của hắn là người, vậy thì để cô xử lý.
Bắc Vũ Đường nói ra ý tưởng của mình, Nothan nghe mà kinh ngạc vô cùng.
“Anh họ tôi cũng không phải người lương thiện gì, cô không phải đối thủ của anh ta.”
“Tôi có cách xử lý họ, anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh đồng ý hay không?”
“Thật ra cô không làm vậy thì tôi cũng giúp cô.” Nothan nói.
“Anh không hỏi tôi muốn anh làm gì mà đã đồng ý? Chẳng lẽ anh không sợ tôi hại anh?” Bắc Vũ Đường cười hỏi.
Nothan lắc đầu, “Giờ tôi không có gì cả. Nếu cô muốn hại tôi thì đã có thể làm vậy lúc hai gã thợ săn kia xuất hiện.”
“Hợp tác vui vẻ.” Bắc Vũ Đường vươn tay.
Nothan khó hiểu nhìn bàn tay vươn ra của cô.
“Bắt tay đi.” Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
Thằng nhãi này có phải bị thợ săn đuổi giết lâu quá nên ngáo rồi không, ngay cả bắt tay cũng không biết?
Từ từ, hình như thế giới này không có thói quen bắt tay.
Cô quên mất vụ này rồi.
“Bắt tay có ý nghĩa gì?”
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một lễ tiết mang tính lễ phép thôi.”
Bắc Vũ Đường xếp sắp Nothan xong, hẹn hôm sau gặp lại rồi rời khỏi khách sạn. Về đến nhà, Bắc Vũ Đường bắt đầu tính toán các bước tiếp theo.
Gần đây Ise rất ít tới trường, đúng là khiến họ khó bắt người.
Xem ra cần nghĩ cách dẫn cô ta ra, rồi để Nothan ra tay, vậy là xong.
Cùng lúc đó, ở một lâu đài rộng lớn, trong cung điện tối tăm, chỉ có một trản đèn rất nhỏ tản ra ánh sáng le lói. Cung điện rường cột chạm trổ, mơ hồ thấy được sự huy hoàng và lộng lẫy ngày xưa.
Từng chiếc quan tài màu đen được điêu khắc tinh tế xếp thành hàng song song ở đại điện.
Đột nhiên, quan tài gần cửa lạch cạch, sau đó quan tài đó bay lên, rơi mạnh xuống đất. Một đôi tay trắng nõn ấn thành quan tài ngồi dậy.
Đôi mắt phiếm hồng không bị ảnh hưởng vì sự tối tăm nơi cung điện, hắn vặn cổ, cử động tứ chi, nghiêng đầu nhìn qua quan tài xung quanh, lộ ra nụ cười.
“Không ngờ mình tỉnh đầu tiên.”
Khi hắn nói xong, quan tài cách hắn ba quan tài cũng có tiếng động, một huyết tộc cao cấp ngủ say ngàn năm cũng tỉnh lại.
“Hi hi, ta là người thứ hai à.” Người đàn ông tóc bạc nhìn bốn phía, cười nói.
Sau khi hắn tỉnh lại, huyết tộc thứ ba, thứ tư, thứ năm... Tựa như mọi người đều tỉnh lại từ trong giấc ngủ vào lúc này.
Toàn bộ quan tài trong cung điện đều biến mất, chỉ còn quan tài ở chính giữa cung điện chưa có động tĩnh. Người trong đại điện đều yên tĩnh chờ đợi Công tước của họ tỉnh lại.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Qua chừng nửa tháng, quan tài vẫn không có động tĩnh.
“Hẳn ngài ấy sẽ không tỉnh lại sớm.” Có người lên tiếng.
Họ nghĩ Công tước Semond sẽ tỉnh lại ngay sau họ, nào ngờ đến giờ vẫn không có động tĩnh.
“Vậy thì phái mấy người ra ngoài xem xem lãnh địa còn nguyên vẹn không đi.” Lance lên tiếng nói.
“Lance à, đừng có buồn lo vô cớ. Ai dám làm càn trong lãnh địa của Công tước chứ. Chúng ta ngủ say mà không ai đánh thức chúng ta thì hẳn là không có chuyện gì lớn xảy ra đâu.” Norman không quan tâm lắm.
“Nên đi ăn thôi. Để ta bảo người hầu mang vài huyết ngưu tới. Mấy người đi ra ngoài xem thử tình hình với ta.” Lance không quan tâm Norman, ra lệnh.
Lance trước giờ là người xử lý các công việc lặt vặt trong lãnh địa thay Công tước nên uy vọng ở lãnh địa rất cao. Giờ hắn lên tiếng nên người bên dưới lập tức hành động.
Hai huyết tộc đời thứ hai ra khỏi cung điện đen tối. Sau khi ra ngoài thì họ phát hiện có điều bất thường.
“Ai?” Huyết tộc cấp thấp trấn thủ bên ngoài đột nhiên thấy hai người thì vừa kinh vừa hỉ.
“Trưởng lão!” Thị vệ quỳ xuống hành lễ.
“Bên ngoài vẫn bình thường chứ?” Một người hỏi.
Bọn họ cứ nghĩ sẽ nghe được câu trả lời là bình thường, lại thấy hai thị vệ muốn nói lại thôi. Trưởng lão thứ mười tám nhăn mày, “Có chuyện gì? Có phải có tên mù nào tới lãnh địa chúng ta giương oai không?”
Hai thị vệ đều là huyết tộc từ ba ngàn năm trước, là huyết tộc đã trải qua thời kỳ huy hoàng của huyết tộc, mà giờ lại để một đám huyết ngưu thống trị toàn bộ thế giới, điều này khiến huyết tộc tồn tại bên ngoài đều tối tăm mặt mày.
“Nói.” Trưởng lão thứ mười bảy quát lạnh.
Hai huyết tộc đời thứ tư kể lại chuyện sau khi các huyết tộc cao cấp ngủ say, nhân tộc nhanh chóng quật khởi cho họ.
Trưởng lão thứ mười bảy và mười tám nghe thị vệ nói, dù là trưởng lão thứ mười tám trấn định như núi cũng thấy khó tin, “Ngươi có lừa chúng ta không?”
“Thuộc hạ nào dám lừa gạt các ngài. Hai vị trưởng lão, nếu các ngài không tin thì có thể ra bên ngoài xem.” Có nói nhiều nữa thì cũng không bằng để người ta tự ra ngoài xem một cái.
Trưởng lão thứ mười bảy và mười tám đương nhiên sẽ không tin lời nói một bên. Hai người rời khỏi lâu đài, đảo mắt đã đến xã hội loài người. Hai người họ nhìn một huyết ngưu dinh dưỡng ngon miệng, hận không thể mang về luôn.
Nhấn suy nghĩ này xuống, hai trưởng lão dù không muốn tin cũng phải tin.
Trưởng lão thứ mười bảy lập tức phát hỏa, họ đường đường là huyết tộc cao quý mà lại lưu lạc đến mức này!
Họ là huyết tộc, không phải chuột chạy qua đường!
Công hội thợ săn con khỉ gì! Họ nhất định phải đập tan nó!
Thấy trưởng lão thứ mười bảy chuẩn bị sát sinh, trưởng lão thứ mười tám lập tức ngăn lại, “Giờ ngài ấy chưa tỉnh, chúng ta cần làm việc cẩn thận. Chờ ngài ấy tỉnh lại rồi, mọi việc sẽ trở lại như xưa. Về thôi.” Trưởng lão thứ mười tám mạnh mẽ kéo trưởng lão thứ mười bảy đi.
Khi họ về lâu đài, chỉ có một số ít người nhìn qua, còn lại đều coi như không biết.
“Sao rồi?” Lance hỏi.
“Ngài Lance, có chuyện rồi.” Trưởng lão thứ mười tám thấp giọng nói.
“Có người lãnh địa khác tới xâm phạm sao?” Có người hỏi ngay.
“Không phải như vậy.” Trưởng lão thứ mười tám thầm than một tiếng.
Trưởng lão thứ mười bảy ở bên đã chờ không được, vội vàng nói, “Chuyện nghiêm trọng rồi. Các ngươi biết thế giới bên ngoài giờ thế nào không? Đúng là khiến ta kinh ngạc lại phẫn nộ!”
“Có ý gì?”
“Hừ, đám huyết ngưu đê tiện đó giờ trở thành chủ nhân thế giới, mà huyết tộc chúng ta lại trở thành chuột chạy qua đường. Đám huyết ngưu đê tiện đó còn tạo ra Công hội gì ấy, chuyên săn giết con nối dõi của huyết tộc ta!”
“Buồn cười!”
“Ta đi giết chúng!”
Huyết tộc trước kia không hay giận, nhưng hôm nay cả đám đều nổi giận sau khi nghe được lời của trưởng lão thứ mười bảy.
Lance vội vàng ngăn cản, “Tạm thời đừng nóng nảy. Trước khi hiểu rõ mọi chuyện thì chớ xúc động.”
Nói xong, hắn nhìn trưởng lão thứ mười tám, “Các lãnh địa khác giờ thế nào?”
“Giống chúng ta, toàn bộ thế giới không nằm trong quyền kiểm soát của chúng ta nữa, mà nằm trong tay đám huyết ngưu đê tiện chúng ta khinh thường. Chuyện này tuy khiến mọi người tức giận nhưng ta cảm thấy chúng ta nên chờ ngài ấy tỉnh lại rồi quyết định.” Trưởng lão thứ mười tám đề nghị.
“Vậy thì quá nghẹn khuất.” Trưởng lão thứ mười bảy là người đầu tiên không đồng ý.
“Đúng vậy. Huyết tộc chúng ta sao có thể phủ phục dưới huyết ngưu, quả là trò cười.”
“Diệt chúng đi!”
......
Thấy chuyện sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Lance lại ngăn cản.
“Giờ ngài ấy mới quan trọng, chuyện khác không là gì cả. Mười người các ngươi ra ngoài tìm hiểu tin tức, càng nhiều càng tốt, nhớ là giờ còn chưa phải lúc xử lý chúng, chờ ngài ấy tỉnh lại, chúng ta nghe ngài ấy ra lệnh.”
Mọi người không có ý kiến với quyết định tạm thời này.
Mười người ra ngoài tìm hiểu tin tức, còn cố gắng triệu tập toàn bộ huyết tộc lại. Đây đều là thuộc hạ tương lai của ngài Công tước, họ sẽ không buông tha.
Phải biết là sau trận đại chiến ba ngàn năm trước, các lãnh địa đều đại thương nguyên khí.
Bên kia, Bắc Vũ Đường đọc tin tức trên mạng, hơi nhăn mày, xem ra chuyện cô lo lắng sắp xảy ra. Không được, cô cần hoàn thành chuyện kia trước.
Nếu vampire thật sự quật khởi thì chẳng phải là giúp Y gia sao.
Giờ cần nhân lúc nhân tộc vẫn đang chiếm thế thượng phong để xử lý thỏa đáng việc này.
“Ngày mai Ise sẽ đến nhà hàng Đức Vận dùng cơm, anh lợi dụng thời gian đó sơ ủng cô ta đi.” Bắc Vũ Đường cầm điện thoại nói.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Bên Nothan xử lý xong, Bắc Vũ Đường tinh tế cân nhắc xem có lỗ hổng nào không.
Hôm sau, Ise quả nhiên xuất hiện ở nhà hàng Đức Vận xa hoa. Đối với một vampire, vào được nơi này là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhà hàng Đức Vận làm theo kiểu phòng riêng nên khiến Nothan không biết tìm Ise từ đâu.
Khi hắn đang phiền não thì Bắc Vũ Đường gửi cho hắn một số phòng.
Nothan mở cửa, người trong phòng đang chơi đùa vui vẻ. Một người xa lạ đột nhiên xuất hiện khiến căn phòng im lặng lại.
“Anh là ai?”
Nothan nhìn trai gái trong phòng, liếc qua đã nhận ra mục tiêu nhiệm vụ – Ise.
“Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.” Nothan ngoài miệng nói vậy nhưng lại không có ý rời đi.
Mọi người thấy hắn không đi thì bực bội.
“Sao anh còn chưa đi?”
Nothan cười tủm tỉm, “Tôi đang tìm một người thừa kế huyết mạch của mình, vừa lúc gặp được ở đây.”
Huyết mạch?!
Mọi người ngây ngốc.
Chẳng lẽ người này là cha của ai đó trong này chắc?
Người trong phòng đều là người trẻ tuổi, nhìn người đàn ông kia mới khoảng hơn 30, rất trẻ. Xác suất người trong này là con của hắn cực nhỏ.
Nothan nhìn về phía Ise, “Tiểu thư Ise, tôi có việc muốn nói với cô.”
Ise cau mày, không vui nhìn người tới, “Anh là ai?”
“Cô thật sự muốn tôi nói ra chuyện như vậy trước mặt nhiều người sao?” Nothan mỉm cười nhìn cô ta.
Ise cảm thấy không ổn, cô ta chắc chắn mình không biết người này, nếu là bình thường, cô ta nhất định sẽ không để ý, nhưng không biết vì sao hôm nay cô ta lại không dám.
Ise đứng dậy, người xung quanh thấy cô ta đứng dậy thì đều kinh ngạc nhìn qua.
“Ise, chẳng lẽ cậu thật sự tin lời một người lạ à?” Có người mở miệng nhắc nhở.
Nothan chỉ nhìn Ise, không nói gì cả.
Nếu hắn nói thêm gì thì sẽ khiến Ise nghi ngờ, nhưng thấy hắn đứng đó như đã đoán được từ trước, Ise không thể đoán ra được.
Nếu lỡ hắn nắm giữ bí mật của Y gia, nói ra trước mặt nhiều người, vậy thì gia tộc của cô ta sẽ gặp chuyện.
“Yên tâm, nơi này là địa bàn của Kỳ thiếu gia, hắn cũng không dám làm gì.” Ise nói lời này nghe thì tưởng nói cho bạn mình, nhưng thật ra lại nói cho Nothan, nhắc nhở hắn đây là địa bàn của họ, nếu hắn có ý đồ gây rối thì sẽ không ra được.
Nothan trà trộn ở thương trường nhiều năm thì sao lại nghe không hiểu được.
Ise đi theo Nothan đến phòng cuối cùng ở tầng hai.
Nothan đóng cửa lại, khiến sắc mặt Ise thay đổi.
“Anh muốn làm gì?”
Nothan mỉm cười với cô ta, “Tiểu thư Ise đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm tổn thương cô. Hôm nay tôi tới là muốn cho cô một thứ rất tốt.”
Ise cau mày, lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.
Nothan chậm rãi nói, “Cô muốn trẻ mãi không già không? Có muốn thoát khỏi sinh lão bệnh tử không? Có muốn cuộc sống vĩnh hằng không?”
Ise lúc đầu nghe còn tưởng người này có bệnh, nhưng khi nghe đến 'cuộc sống vĩnh hằng' thì lập tức toát mồ hôi lạnh, đôi mắt trợn to nhìn hắn.
“Anh... Anh rốt cuộc là ai?” Ise hỏi.
“Không phải tiểu thư Ise đã đoán ra rồi à?”
Tia hy vọng cuối cùng của Ise tan biến, “Anh... Anh là huyết tộc?”
“Tôi là huyết tộc khiến cô ngạc nhiên vậy à? Cô sẽ giống tôi nhanh thôi.” Nothan mỉm cười nhìn Ise.
Ise lập tức luống cuống, “Đừng, đừng lại gần đây!”
Cô ta bước về sau, mãi đến khi không thể lùi nữa.
“Tôi không muốn biến thành huyết tộc, không muốn!” Ise giãy giụa, lại không thoát được khỏi sự khống chế của Nothan.
Ise chỉ thấy cổ tê rần, máu trong cơ thể nhanh chóng chảy về phía đó. Cô ta hoảng sợ trừng to mắt, giãy giụa tay chân.
Nửa giờ sau, Ise suy sút ngồi dưới đất, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Vì sao?” Ise đỏ ngầu đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Nothan nở nụ cười lạnh, “Tôi chỉ muốn xem thiên kim tiểu thư nhà thợ săn thế gia biến thành huyết tộc rồi sẽ thế nào? Sẽ được người nhà che chở? Hay là vì đại nghĩa diệt thân?”
“Anh......” Ise tức đến run người.
“Tôi và anh không thù không oán, vì sao anh lại hại tôi?” Ise lên án.
“Huyết tộc chúng tôi với các người cũng không thù không oán, vì sao phải bị nhân tộc săn giết?”
Đây vốn là một câu hỏi không có câu trả lời.
Quy luật sinh tồn trong thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, ai lợi hại hơn thì đứng trên đỉnh chuỗi đồ ăn. Người đứng ở đỉnh chuỗi tạo ra quy tắc.
Nothan mở cửa phòng, rời đi, chỉ để lại mình Ise trong phòng.
Từ sau ngày ấy, Ise lấy cớ ốm bệnh nằm ở nhà.
Ise nghĩ đến việc mình biến thành huyết tộc thì trở nên thấp thỏm lo ấu, lo sợ hậu quả nếu một ngày nào đó bị phát hiện. Cô ta không dám nói cho người nhà, sợ cha mẹ và ông sẽ vì đại nghĩa diệt thân mà giết mình.
Sự khác thường của cô ta đã bị người nhà nhận ra, đến khi Y lão gia tử trở về, cô ta càng không dám ra ngoài. Ông là thợ săn bốn sao, nhất định sẽ nhận ra sự khác thường của cô ta.
Lão gia tử về nhà, con linh điểu luôn nuôi bên người ríu rít kêu không ngừng.
“Trong nhà có ai tới?” Y lão gia tử nhăn mày lại.
“Không có ạ.” Gia chủ Y gia không hiểu sao.
Y lão gia tử không nhiều lời, buông con linh điểu ra, linh điểu bay thẳng lên tầng hai, ngừng trước một cửa phòng. Y lão gia tử nhìn ra, người ở phòng này là cháu gái mình.
“Ise có nhà không?” Y lão gia hỏi.
“Có ạ, thân thể không thoải mái nên không ra.” Gia chủ Y gia cung kính nói.
Hắn là gia chủ Y gia, nhưng trước mặt cha mình lại vô cùng ngoan ngoãn.
“Bảo nó mở cửa ra.”
Gia chủ Y gia gõ cửa phòng, “Ise, Ise, ông tới thăm con, con mau mở cửa ra đi.” Ise nghe cha gọi mà hoảng hốt, đặc biệt là khi nghe ông mình tới thì sợ trắng mặt.
Hai người chờ mãi không thấy cô ta mở cửa thì nhăn mày.
Y lão gia nói thẳng, “Đẩy cửa vào đi.”
Gia chủ Y gia không dám nói không, chuẩn bị mạnh mẽ đi vào thì cửa phòng mở ra.
Y lão gia thấy Ise thì sắc mặt đại biến.
Huyết tộc và nhân tộc nhìn không khác biệt lắm nhưng nhìn cẩn thận thì vẫn nhìn ra. Da huyết tộc tái nhợt, đôi mắt hơi mang theo đỏ đậm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Y lão gia thường thấy vampire nên liếc cái đã nhận ra. Chủ yếu là do Ise không biết che dấu điểm khác biệt của huyết tộc nên mới bị phát hiện một cách dễ dàng như vậy.
Nếu là huyết tộc lâu đời thì sẽ biết ngụy trang bản thân, khiến người ta khó lòng phát hiện.
Ise bị Y lão gia tử nhìn chằm chằm thì bị dọa, “Ông... Ông nội.”
“Sao con lại biến thành như thế?” Y lão gia vừa khiếp sợ vừa đau lòng.”
Gia chủ Y gia khó hiểu, “Cha, Ise làm sao vậy?”
Y lão gia không nghe thấy câu này còn đỡ, nghe thấy câu này thì càng tức hơn, “Mày làm cha kiểu gì thế hả?! Con gái mày biến thành như vậy rồi mà mày còn không biết gì hết?!”
Gia chủ Y gia sửng sốt, lại nhìn Ise tỉ mỉ một lần, lập tức nhận ra chuyện.
“Ise, sao con lại biến thành huyết tộc?” Gia chủ Y gia chấn kinh.
Ise khóc, run rẩy kể ra mọi chuyện cho họ một lần.
“Chuyện này con nên sớm nói cho chúng ta, vì sao con lại không nói? Nếu bị người khác nhìn ra thì Y gia ta sao còn chỗ đứng ở thành Era?!” Gia chủ Y gia tức giận quở trách.
Ise bị mắng không dám ngẩng đầu, rụt rụt cổ.
Y lão gia tử hừ lạnh, “Muốn trách thì phải trách mày. Mày đường đường là một thợ săn ba sao mà lại không phát hiện ra con gái mình khác thường, còn mặt mũi nói Ise à?”
Gia chủ Y gia bị mắng không dám nói câu nào.