Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 362: Chương 362: Hòn đảo thần bí (25)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Sau khi người hầu rời đi, gia chủ Y gia xuất hiện, ngay cả Ise 'đã chết' cũng xuất hiện trong phòng.

Y lão gia tử thấy Ise tới, “Ta nghe quản sự báo cháu lại hút khô máu một người?”

Ise tuỳ ý ngồi bên sofa, cô ta từng sợ hãi cha và ông mình, trước mặt họ đều cẩn thận lấy lòng, không dám làm càn.

Giờ không cần vậy nữa, vì cô ta đã có thể dùng huyết mạch áp chế bọn họ.

Ise gác hai chân lên bàn, ngước nhìn Y lão gia tử, “Chẳng qua là một tiện dân mà thôi.”

Y lão gia tử khó thở, nhìn cháu gái ngày càng làm càn, hận không thể tát cho mấy cái cho nó tỉnh. Nhưng nay đã khác xưa, nó có huyết mạch áp chế ông ta, khiến ông ta vừa tức vừa hận.

Y lão gia tử hít sâu một hơi, vẫn bày ra uy nghiêm ngày thường, “Ise, cháu không giết một, mà là mười mấy người. Quá nhiều người chết, đến lúc bị điều tra sẽ rất phiền toái.”

Y gia họ chiếm nửa thành Era thật, nhưng là thành Era cũng không thuộc về mình Y gia họ, không phải là nơi Y gia họ không cần kiêng nể làm bất kỳ chuyện gì.

Ise căn bản không thèm nghe lời Y lão gia tử, “Cho dù có người nghi ngờ thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ Y gia ta. Ông đừng quên chúng ta là thợ săn thế gia.”

Y lão gia tử thấy cô ta như thế thì biết mình có nói cũng vô dụng.

Họ đã không quản được Ise nữa.

“Ông gọi cháu tới chỉ vì việc nhỏ này à?” Ise gảy tóc, lười biếng dựa vào sofa.

Y lão gia tử không nói nữa.

Giờ ông ta nhìn thấy Ise là lại thấy phiền.

Ise đứng lên, “Nếu không còn chuyện gì thì cháu về ngủ đây.”

Cô ta là người đã chết nên đương nhiên có thể ngủ ban ngày, hoạt động ban đêm. Không giống cha và ông cô ta, còn phải ngụy trang thành người bình thường, đi lại ngoài trời vào ban ngày.

Cô ta rời đi rồi, sắc mặt hai cha con Y lão gia tử không tốt đẹp tí nào.

“Còn như vậy thì sớm muộn gì Y gia cũng sẽ bị nó huỷ hoại.” Y lão gia trầm mặt nói.

Gia chủ Y gia không hé răng, “Cha, chúng ta có thể liên hệ với bên huyết tộc, đầu hàng họ. Không phải cha đã nói chờ đến khi các Vương giả của huyết tộc tỉnh lại thì nhân tộc và huyết tộc sẽ có đại chiến sao. Gần đây càng lúc càng có nhiều huyết tộc cao cấp thức tỉnh, hẳn không lâu nữa Vương giả của họ cũng sẽ tỉnh. Không bằng chúng ta nhân dịp Vương giả của họ chưa tỉnh mà tìm một Công tước có thực lực để đầu hàng, đến lúc đại chiến thì chúng ta cũng có thể ở giữa thu lợi.

Huyết tộc lợi hại thế nào, thợ săn như họ đều biết, đặc biệt là các huyết tộc cấp cao thì càng khó giết.

Thợ săn năm sao được xưng là có thể giết Vương giả huyết tộc, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Lúc đó vì cổ vũ sĩ khí nhân tộc, họ cố ý dùng một huyết tộc đời thứ hai khá mạnh tuyên truyền thành vampire đời đầu cả.

Thực lực của huyết tộc đời đầu như thế nào thì không ai biết. Vì tới bây giờ chưa từng có thợ săn năm sao nào giết được bất kỳ ai trong số các Công tước cả.

Đây là bí mật của con người, người bình thường không biết, chỉ có thợ săn thế gia cao cấp như Y gia mới biết được một hai.

Kiến nghị mà gia chủ Y gia đưa ra thì Y lão gia tử cũng đã nghĩ đến, thật ra ông ta đã sớm có tính toán này.

“Con cảm thấy ai là hợp nhất?” Y lão gia tử hỏi.

Gia chủ Y gia có suy nghĩ này thì đã luôn âm thầm điều tra thực lực của tứ đại Công tước.

“Công tước Semond có thực lực không tệ. Theo tư liệu tra được, ba ngàn năm trước Công tước Semond đã giết hai Công tước cùng đẳng cấp, đủ thấy sức mạnh của người này. Nếu hắn muốn xưng bá thì không phải không có khả năng.”

Khi họ nhắc đến Semond, Bắc Vũ Đường ngoài cửa nghiêng đầu nhìn thoáng qua anh. Semond cúi đầu đối mặt với đôi mắt sáng ngời đang mỉm cười của cô, hai người lặng yên giao lưu bằng ánh mắt.

Y lão gia tử cũng cảm thấy Semond là thế lực họ có thể quy hàng.

“Con âm thầm tiếp xúc với họ xem chúng ta có thể quy phục họ không.”

“Vâng.”

Bắc Vũ Đường thấy họ thương lượng sắp xong rồi thì cho Semond một ánh mắt. Semond mang theo cô bay ra ngoài, khi qua đình viện thì thấy người hầu giao đồ ăn cho Y lão gia tử lúc trước.

Khi thấy người này, Bắc Vũ Đường có trực giác bảo cô đi theo hắn.

“Đuổi kịp hắn.”

Semond không nhanh không chậm ôm cô đuổi theo người hầu kia, vừa thấy hắn vào một căn phòng nhỏ, vị trí và phong cách nơi này như một kho hàng.

Semond mang theo Bắc Vũ Đường vòng một vòng cũng không thấy cửa sổ, vậy thì lại có ý quá.

Họ trực tiếp xốc một góc mái nhà lên nhìn từ trên xuống, thấy người hầu kia tới một nơi thì hoàn toàn biến mất.

“Chúng ta vào xem.” Bắc Vũ Đường có chút tò mò, tên kia đã đi đâu.

Semond nhẹ nhàng bẻ khoá, công khai đi vào kho hàng. Cả kho hàng trống không tựa như một kho hàng bỏ hoang. Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn mặt đất, có một hàng gạch gỗ sạch sẽ hơn xung quanh rất nhiều, hiển nhiên là thường xuyên có người qua lại.

Bắc Vũ Đường dọc theo hàng gạch gỗ đến trước một mặt tường.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua nóc nhà, vị trí nơi này hẳn chính là nơi từ trên nóc nhà cô vừa ở đi xuống. Vì khoảng cách nhìn từ nóc nhà có hạn nên cô chỉ thấy một khoảng nhỏ, cũng không biết hắn vào mật thất bằng cách nào.

Semond đi đến trước tường, đặt tay lên, thấy anh sờ qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, nhẹ ấn một cái, mặt tường lõm vào trong, xuất hiện một cái cửa khoá mã.

Bắc Vũ Đường không hiểu cái này, chỉ có thể nhìn Semond.

Semond vốn có thể dùng sức mạnh mở cửa nhưng như vậy sẽ bị Y gia phát hiện. Anh nói cho Bắc Vũ Đường một lượt, Bắc Vũ Đường nghe xong thì lắc đầu.

Cô còn không muốn rút dây động rừng.

Nếu bị Y gia phát hiện, họ sẽ phòng bị, vậy sẽ phá hỏng kế hoạch ban đầu của cô.

“Chúng ta chờ ở đây, chờ hắn ra thì bắt hắn mang chúng ta vào.” Semond nói.

Sao anh có thể khiến cô thất vọng được.

“Anh có cách?”

Semond gật đầu.

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, người hầu kia đi từ mật thất ra ngoài. Khi thấy hai người đứng ở cửa, khuôn mặt không cảm xúc của hắn lộ ra vẻ khiếp sợ.

Người hầu xoay người muốn vào mật thất, tốc độ hắn rất nhanh, nhưng dù nhanh cũng không bằng Semond được.

Semond một tay bắt lấy hắn.

Người hầu kĩnh hãi hỏi, “Các người là ai?”

Khi bị bắt, hắn lộ răng nanh ra, hướng về phía Semond.

Bắc Vũ Đường thấy cũng không lo lắng.

Người trước mắt cô là tổ tông huyết tộc, nếu bị huyết tộc thấp kém này làm bị thương thì đúng là trò cười vạn năm mất.

Khi người hầu lộ răng nanh, Semond lắc ngón tay trước mặt hắn, một ánh sáng trắng hiện lên, hai cái răng nanh trong miệng rơi xuống.

“Ngươi... Ngươi là thợ săn?” Người hầu hoảng hốt.

Hắn không cảm nhận được hơi thở đồng loại từ Semond, người này lại có sức mạnh như vậy, tất nhiên là thợ săn.

Người trước mắt có thể lặng yên tiến vào Y gia mà không bị ai phát hiện, đủ thấy sức mạnh họ phi phàm, vô cùng có thể là thợ săn bốn sao.

Người hầu âm thầm phân tích, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Thấy hắn hiểu lầm thân phận của mình, hai người cũng không định giải thích.

“Nhìn mắt ta.” Semond nói với hắn.

Người hầu theo bản năng nhìn qua, sau khi đối mặt đôi mắt anh thì đôi mắt dần tan rã, một lát sau, hắn đã đứng đó như một con rối gỗ.

“Dẫn chúng ta vào.”

“Vâng, chủ nhân.” Người hầu ngoan ngoãn nghe lời.

Hai người theo sau tên người hầu kia đi vào một con đường nhỏ hẹp. Khi họ tiến vào, cánh cửa đằng sau tự động đóng lại. Họ đi dọc theo bậc thang khoảng một phút rồi đến một căn phòng lớn.

Khi họ bước vào phòng, ánh đèn sáng trưng, chỉ thấy trên các giá chữ thập đều có một người bị trói, đều là người trẻ tuổi, có nam có nữ. Ánh mắt họ tan rã, sắc mặt tái nhợt.

'Tích', âm thanh này cực kỳ rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

Nó đến từ mỗi giá chữ thập, dưới mỗi người đều có một cái thùng gỗ, nó đang đựng những giọt máu tươi chảy ra từ cơ thể những người trên giá.

Bắc Vũ Đường thấy cảnh này thì hơi nhăn mày.

“Cứu... Cứu mạng.”

Đột nhiên, một người trong góc mơ màng tỉnh lại, ánh mắt tan rã, nỗ lực nhìn kỹ người tới.

Semond nhìn ra suy nghĩ của cô, buông người nọ xuống trước, ngón tay trùm lên miệng vết thương của người nọ, miệng vết thương của người đó khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Khi anh giúp người nọ trị liệu, Bắc Vũ Đường phát hiện sắc mặt anh tái đi, cô khẩn trương hỏi anh, “Anh không sao chứ?”

Semond hơi mỉm cười với cô, “Không sao, chỉ phí chút sức thôi.”

Bắc Vũ Đường nhìn những người trong mật thất, kiểm tra cơ thể cho họ một lần, đều bị rút quá nhiều máu, cận kề tử vong. Bắc Vũ Đường có định cứu họ, nhưng hai người họ mang một người đi thì dễ, mang một đám thì lại không dễ như họ.

Nếu cứu tất cả thì Y gia sẽ phát hiện ra.

Semond nhìn ra sự khó xử của cô, “Máu trong cơ thể họ đã cạn, mang ra cũng không thể cứu sống, dù có sơ ủng cũng không thể.”

Sơ ủng cần lượng máu của người đó tiến vào cơ thể huyết tộc, được huyết tộc thay đổi rồi chuyển lại lượng máu về cơ thể. Giờ họ đã không còn bao nhiêu máu nữa, không thể sơ ủng.

Bắc Vũ Đường lấy quang não ra ghi hình mật thất lại, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

“Người bị bắt tới cũng ở đây sao?” Bắc Vũ Đường lạnh lùng hỏi.

Người hầu lẩm bẩm trả lời, “Đúng vậy.”

“Đi trước dẫn đường.”

Người hầu dẫn họ tới một mật thất khác, quả nhiên có rất nhiều người bị giam giữ ở đây. Những người này thấy nhóm Bắc Vũ Đường xuất hiện thì nhào về trước, như bị hàng rào sắt ngăn cản nên không thể tới gần.

“Các người là ai, vì sao bắt bọn tôi đến đây?”

“Vì sao các người lại nhốt chúng tôi?”

“Mau thả chúng tôi ra!”

......

Một đám người phẫn nộ rít gào, căm tức nhìn họ.

Bắc Vũ Đường nhìn qua hàng rào sắt, bên trong giam giữ mười mấy người. Tuổi họ không lớn, lớn nhất mới hơn hai mươi, nhỏ nhất khoảng mười hai mười ba.

“Bọn tôi không phải chủ nhân nơi này.” Bắc Vũ Đường nói ra thân phận.

Một người đàn ông mặt chữ điền hừ lạnh, “Không phải chủ nhân nơi này? Mày nghĩ bọn tao ngu à? Bọn mày bắt chúng tao tới đây vì mục đích gì?”

“Nếu chúng tôi thật sự bắt các người thì các người có gì mà tôi phải lừa gạt?” Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.

Thanh niên mặt chữ điền á khẩu không nói gì được.

“Vậy các người tới cứu chúng tôi sao?” Một cô gái mười sáu tuổi kỳ vọng nhìn họ.

Những người này thấy vậy, đôi mắt sáng ngời, đều kỳ vọng nhìn họ.

Bắc Vũ Đường không đành lòng nói ra sự thật.

Giờ họ không thể đưa những người này ra ngoài, họ quá nhiều người.

“Xin lỗi, chúng tôi......”

Bắc Vũ Đường chưa nói hết lời thì thanh niên mặt chữ điền đã cả giận mắng, “Vì sao bọn mày không đưa bọn tao ra? Bọn mày muốn thấy chết không cứu à?”

“Dẫn chúng tôi ra ngoài đi, xin cô đấy.”

“Cứu chúng tôi với.”

......

Bắc Vũ Đường có chút khó xử, dù sao họ chỉ có hai người, mà nơi này là đại bản doanh Y gia, muốn cứu hết thì quá khó khăn.

Thanh niên mặt chữ điền thấy biểu cảm của họ thì đã đoán được kết quả, trầm mặt uy hiếp: “Nếu mày không dẫn bọn tao ra ngoài, tao sẽ gọi người.”

Những người khác bị hắn dẫn dắt đều sôi nổi nói hùa theo.

“Các người không cứu bọn tôi thì đừng trách bọn tôi gọi người tới.”

“Các người cũng không muốn bị chủ nhân nơi này phát hiện đâu nhỉ?”

......

Sắc mặt Semond tức khắc trầm xuống, híp mắt nhìn đám người trong lồng sắt, đặc biệt là mấy người uy hiếp họ đều bị ánh mắt của anh dọa sợ.

“Các người quá đông, bọn tôi không đưa đi được. Nhưng chúng tôi sẽ mau chóng nghĩ cách cứu các người ra.”

Tuy họ có người xấu, nhưng cũng có người tốt.

Thanh niên mặt chữ điền hừ lạnh, “Mọi người đừng tin lời nó nói, nó đi rồi sẽ không quản chúng ta sống hay chết đâu. Đừng có tin lời nó!”

Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nhìn hắn, “Ai quy định chúng tôi phải cứu các người? Cứu người là ý tốt của chúng tôi, không phải nghĩa vụ.”

Cô đang định nói tiếp đã bị thanh niên mặt chữ điền ngắt ngang, “Các ngươi nghe chưa, chúng nó không định cứu chúng ta.”

Bắc Vũ Đường nhìn hắn cứ nhảy vào miệng mình, nở nụ cười lạnh, “Vốn tôi còn định cứu các người ra ngoài, giờ xem ra không cần suy nghĩ nữa. Anh đã quyết định giúp chúng tôi rồi.”

Người đàn ông mặt chữ điền sửng sốt, “Mày có ý gì?”

Bắc Vũ Đường lười để ý tên này, loại như hắn càng để ý hắn thì hắn càng nói lắm.

“Anh có thể thôi miên khiến họ quên đi đoạn ký ức này không?” Bắc Vũ Đường nhìn Semond.

Semond gật đầu, “Có.”

Người đàn ông mặt chữ điền và những người khác nghe hai người nói thế thì sắc mặt đại biến.

“Các người đừng làm gì chúng tôi?!”

“Lũ cặn bã, bại hoại!”

......

Semond vừa nhấc tay, một ánh sáng trắng xẹt qua mặt người đàn ông mặt chữ điền, phút chốc, trên mặt hắn xuất hiện một vết máu, máu tươi chảy ròng.

Đám người thấy vậy, không dám khiêu khích họ nữa.

Người đàn ông mặt chữ điền duỗi tay lau, thấy máu tươi trên tay thì cứng còng, sợ tắt tiếng.

“Nhìn ta.” Semond nói với họ.

Mọi người nghe anh nói, không tự giác nhìn anh. Rõ ràng họ kháng cự, nhưng cơ thể lại không chịu sự khống chế của mình.

Họ nhìn mắt anh, đôi mắt dần dại ra.

Năm phút sau, mấy người ngã trên đất, đều đã ngất xỉu.

Bắc Vũ Đường nhìn họ, đôi mắt hơi trầm.

Cô không thể không làm vậy, nếu để họ giữ lại ký ức vừa rồi, với tính cách người đàn ông mặt chữ điền kia thì nhất định sẽ nói chuyện họ xuất hiện ở đây cho Y gia để đổi lấy tự do.

Nếu để Y gia biết, kế hoạch của cô sẽ bị phá hỏng.

Bắc Vũ Đường và Semond mang theo người đàn ông bị thương kia rời đi, đến nơi an toàn, Bắc Vũ Đường bắt đầu xử lý cho hắn, một bàn tay đã bắt lấy tay cô.

“Để anh.” Semond ấn cô về sofa.

Semond thành thạo xử lý cho người đàn ông kia.

Hôm sau, người đàn ông tỉnh lại, phát hiện mình ở một nơi xa lạ, phía dưới là giường mềm thoải mái. Hắn xuống giường, nhìn vết thương của mình đã tốt hơn trước rất nhiều.

Hắn khoác áo ra ngoài, thấy một đôi nam nữ ngồi sóng vai trong phòng khách, đang xem TV quang não.

“Tỉnh rồi à.” Bắc Vũ Đường nghe âm thanh thì quay đầu nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông thấy hai người thì lập tức nhớ lúc mình mơ màng thì có hai bóng người vào phòng giam mình. Hắn tưởng mình chết chắc rồi, nào ngờ ông trời có mắt, không để hắn chết.

Người đàn ông đột ngột quỳ xuống dập đầu với hai người, “Cảm ơn ân cứu mạng của hai người. Kiếp này nếu hai người có việc gì cần tôi, tôi nhất định có chết cũng không từ.”

“Mau đứng lên đi.” Bắc Vũ Đường nâng người đàn ông dậy.

Phương Ngu ngồi đối diện hai người, thành thật kể ra quá trình mình bị bắt.

“Hôm ấy tôi đang trên đường về, cảm thấy có người theo dõi mình, quay lại thì đối phương đã đập tôi một gậy, lúc ấy tôi ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở địa lao kia.”

“Lúc vào, tôi thấy có hai thi thể bị họ kéo đi. Tôi thấy họ dùng dao cắt da những người đó lấy máu, có lúc sẽ cầm máu nhưng có lúc sẽ để người ta chảy máu đến chết.”

“Tôi khá may mắn, tôi bị họ lấy máu xong cầm máu lại, như vậy tôi mới sống thêm được ít ngày, để tôi gặp hai ân nhân.”

Nói rồi, Phương Ngu lại lần nữa dập đầu tạ ơn.

“Anh có biết họ là ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.