Tác giả: Vân Phi Mặc
“Cỏ tơ tằm là một loại hương liệu, được sử dụng rộng rãi mấy trăm năm trước, nhưng bây giờ đã dần biến mất rồi. Hiện nay có rất ít người biết về nó. Cỏ tơ tằm nếu không gặp hoa thập cẩm thì vô hại. Nhưng nếu gặp hoa thập cẩm thì sẽ sinh ra một loại độc tố, khiến người rơi vào hôn mê.”
Bắc Vũ Đường nói xong, nhìn về phía quản gia Sâm, “Tôi nhớ hôm qua có dùng một lượng lớn hoa thập cẩm để trang trí bàn ăn. Hẳn lúc đó tôi đã hít phải phấn hoa thập cẩm, sau đó lại đến phòng sách, hít phải hương cỏ tơ tằm mà hung thủ chuẩn bị trước, bất tri bất giác rơi vào hôn mê.”
Bắc Vũ Đường tìm được nguyên nhân khiến mình hôn mê rồi, nhưng trong lòng lại có một câu hỏi khác.
Hung thủ cố ý nhằm vào cô hay là vô tâm?
Vô tâm sao?
Đáp án này vừa xuất hiện đã bị cô phủ định.
Nếu đêm qua hung thủ định ra tay với mình, vậy tại sao lại ra tay với Công Tôn Minh Nguyệt?
Quá mâu thuẫn.
Điều khiến cô thấy kỳ quái hơn là với sự kín đáo của hung thủ, kẻ đó lại thất bại trong lần đầu tấn công Công Tôn Minh Nguyệt.
Có quá nhiều điều không thể giải thích, khiến cô không thể suy đoán ra được hung thủ là ai.
Nhưng hiện giờ có thể chắc chắn một điều, những việc này đều do người làm mà không phải do quỷ quái gây ra.
Mọi người nghe xong thì đều quay đầu nhìn quản gia Sâm và A Hoa. Bữa tối do hai người họ phụ trách, giờ lại xuất hiện tình huống này, chắc chắn họ sẽ trở thành người bị tình nghi.
Đúng lúc này, Lý Manh Manh sợ hãi thốt lên, “Tôi nhớ ra rồi.”
“Cô nhớ ra gì?” Nghiêm Cẩn hỏi.
“Bài thơ đó, mọi người còn nhớ bài thơ đó không?”
“Cô muốn nói gì thì nói nhanh đi, đừng có mà úp úp mở mở.” Phong Khanh không kiên nhẫn nói.
Lý Manh Manh không để ý đến thái độ ác liệt của Phong Khanh.
Bài thơ kia cô đã sớm thuộc lòng rồi.
“Nhĩ nhược kim sinh tâm bất ngộ, Môn ngoại vô nhân vấn lạc hoa; Cải đầu dịch diện ngộ tiền thân, Tử khứ nguyên tri vạn sự không. Mọi người trích từ đầu tiên mỗi câu ra rồi ghép lại sẽ ra gì?”
Nghiêm Cẩn nhăn mày lại, “Nhĩ, môn, cải, tử.”
Đột nhiên, hắn trợn to mắt, kinh hô, “Chúng mày đáng chết!”
“Đúng vậy, chính là chúng mày đáng chết!” Lý Manh Manh lạnh lẽo nhìn quản gia Sâm, “Bài thơ này là quản gia Sâm đọc cho chúng ta. Chúng ta đến đây mấy ngày, mỗi ngày đều có một người chết, không phải đã theo bài thơ này sao.”
Mấy người lập tức sát lại gần nhau, cảnh giác nhìn quản gia Sâm và A Hoa.
“Các người chính là hung thủ!” Lý Manh Manh chỉ quản gia Sâm và A Hoa.
Quản gia Sâm vẫn bình tĩnh thân sĩ trước sự lên án của họ, “Bài thơ đó hẳn là trùng hợp thôi.”
“Vậy hoa thập cẩm thì sao?” Phong Khanh lạnh lùng hỏi.
“Đó cũng là trùng hợp. Trên đảo có rất nhiều hoa thập cẩm, chúng tôi dùng hoa thập cẩm để trang trí là rất bình thường.” Quản gia Sâm giải thích.
Lời giải thích này không thể khiến mọi người tin tưởng.
Bắc Vũ Đường cũng đoán dù quản gia Sâm không phải hung thủ thì cũng nhất định có tiếp xúc với hung thủ, hoặc là biết hung thủ là ai.
Đương nhiên cũng có khả năng ông ta chính là hung thủ.
Nhưng mà hiện giờ lại không có chứng cứ chứng minh.
“Bắt hai người họ lại.” Phong Khanh lạnh lùng nói.
A Hoa thấy mấy người định tiến lên bắt mình và quản gia, vội vàng cãi lại, “Chúng tôi không phải hung thủ!”
“Giờ hai người là người đáng nghi nhất, không thể qua loa được. Đắc tội rồi.” Bác sĩ Chương hiếm khi nghiêm trọng như vậy.
“Các người......” A Hoa rất tức giận, muốn xông lên, lại bị quản gia Sâm ngăn cản.
“Thanh giả tự thanh.” Quản gia Sâm chỉ nói một câu như vậy, A Hoa tức khắc im lặng trở lại.
Bắc Vũ Đường cẩn thận quan sát ánh mắt của quản gia Sâm và A Hoa, đặc biệt là A Hoa cho cô cảm giác kỳ quái nhất, có những lúc sẽ khiến người ta dựng tóc gáy, có những lúc lại chẳng có cảm giác gi cả.
Vì vậy cô mới cảm thấy quỷ dị.
Cho dù họ không phải hung thủ, nhưng có lẽ có thể tìm hiểu được một hai về hung thủ từ họ.
Bắc Vũ Đường bên này tính xem nên lấy tin tức của hung thủ từ quản gia Sâm như thế nào, mấy người bên kia đã trói chặt quản gia Sâm và A Hoa.
Hai người không hề giãy giụa, rất phối hợp để họ trói chặt mình lại.
Quản gia khi đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường thì đột nhiên dừng bước nhìn cô một cái.
Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, lại không nói gì cả.
“Nhốt họ ở đâu giờ?” Lý Manh Manh hỏi.
“Nơi này có rất nhiều phòng trống, chọn bừa một phòng nhốt họ là được.” Nghiêm Cẩn nói.
“Tôi cảm thấy nên nhốt tách họ ra.” Phong Khanh đề nghị.
“Vì sao?” Lý Manh Manh khó hiểu hỏi.
Phong Khanh trừng cô ấy một cái, “Cô không biết thật à, nếu nhốt chung thì họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, đến lúc đó trốn thoát được thì chúng ta thảm rồi.”
Lý Manh Manh bị bộ Phong Khanh cười nhạo, đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn mình như đồ nhà quê thì càng không nhịn được, “Mấy thứ trên TV toàn là giả thôi, thế mà cũng có người tin.”
“Sao lại giả, vừa rồi Bắc Vũ Đường......”
Thấy Phong Khanh sắp đào chuyện vừa rồi lại, Bắc Vũ Đường lập tức ngăn cản, “Được rồi, tôi thấy Phong Khanh nói không phải không có lý. Nhốt tách họ ra cũng tốt.”
Bắc Vũ Đường đã có tính toán khác, như vậy thì cô cũng có cơ hội đi hỏi quản gia Sâm.
Vừa rồi rõ ràng ông ấy có chuyện muốn nói với cô, nhưng mà ông ấy lại không hề nói, hiển nhiên là đang cố kỵ điều gì đó.
Điều ông ấy cố kỵ tất nhiên không muốn để mọi người ở đây đều biết.
Có lẽ A Hoa, có lẽ là đám người bác sĩ Chương.
Đương nhiên không loại trừ quản gia Sâm có mục đích khác.
Nhưng dù thế nào thì cô cũng phải tìm hiểu rõ ràng. Nhốt riêng quản gia Sâm cũng tốt.
Lý Manh Manh thấy Bắc Vũ Đường cũng đứng bên phía tên lưu manh kia thì tức quay đầu luôn.
Đám người bác sĩ Chương không có ý kiến, nhốt riêng quản gia Sâm và A hoa vào hai phòng riêng.
“Giờ đã bắt được hung thủ, chúng ta chỉ cần chờ cảnh sát tới là được.” Bác sĩ Chương thở dài nhẹ nhõm, không ai muốn chịu cảm giác bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng sẽ bị đâm đâu.
“Mọi người có nghĩ đến ông chủ của họ là ai không?” Nghiêm Cẩn đột nhiên hỏi.
Bắc Vũ Đường không khỏi nhìn Nghiêm Cẩn một cái, không ngờ người này lại hỏi thẳng ra chuyện cô muốn hỏi.
Ánh mắt Phong Khanh ác liệt nhìn quản gia Sâm, “Ông già, nói thật ngay, chủ nhân ông là ai. Đúng rồi, rốt cuộc mười triệu kia có phải thật hay không?”
Đám người bác sĩ Chương cạn lời, cái tên này đến giờ vẫn còn nhớ thương 10 triệu quá nhở.
Bác sĩ Chương thấp giọng nói, “Mười triệu hẳn là một mồi câu mà thôi.”
“Nếu là vậy, chủ nhân phía sau rốt cuộc có mục đích gì?” Lý Manh Manh đặt câu hỏi.
Giết người thì dù thế nào cũng cần lý do.
Hơn nữa bọn họ đều đến vì mười triệu kia.
Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Tôi biết rồi!”
Mọi người đều nhìn về phía Nghiêm Cẩn, sắc mặt Nghiêm Cẩn đã trắng bệch, dường như nghĩ đến gì đó rất khủng bố.
“Sao vậy?”
Mọi người nghi hoặc nhìn hắn.
“Mọi người đi theo tôi.”
Nghiêm Cẩn lấy chìa khoá trong tay quản gia Sâm, dẫn mọi người đến phòng mình, sau đó nói với mọi người, “Mọi người nhìn cổ của Công Tôn Minh Nguyệt đi.”
Lý Manh Manh không dám tiến lên, Bắc Vũ Đường và bác sĩ Chương đã bước lại gần. Trước đó, để tránh phá huỷ hiện trường, gây phiền toái cho cảnh sát, họ đều không dám động vào.
Khi họ tiến lại gần quan sát thi thể của Công Tôn Minh Nguyệt, nhìn cổ cô ấy, thấy hai dấu răng.
Bác sĩ Chương và Bắc Vũ Đường đều trợn to mắt.
“Đây là......” Bác sĩ Chương bị dọa hoảng.
Phong Khanh và Lý Manh Manh thấy biểu cảm của hai người như vậy, lòng đầy nghi hoặc.
“Sao mà hai người khiếp sợ thế?” Phong Khanh thì thầm, tiến lại gần, khi thấy vết thương ở cổ thi thể thì cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Lý Manh Manh sợ lại gần thi thể, nhưng thấy biểu cảm của mọi người thì lại rất tò mò.
Cô ấy không chịu nổi hiếu kỳ, tiến lại gần, khi thấy hai dấu răng kia, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Máu bị hút cạn, lâu đài cổ thần bí......
Mấy chữ này kết hợp lại, khiến người ta nhanh chóng nghĩ đến vampire.
“Hẳn là trùng hợp thôi.” Bác sĩ Chương không tự giác nuốt nước miếng.
Bắc Vũ Đường sau khi khiếp sợ thì nhanh chóng bình tĩnh lại, “Đi xem hai thi thể khác.”
Thi thể Công Tôn Minh Nguyệt và Kha Hoành Vũ đều chưa từng bị động đến vì để bảo vệ hiện trường, nhưng thi thể ông Hoàng thì đã bị họ động đến rồi. Bắc Vũ Đường cũng đã xem qua, chưa từng thấy hai dấu răng trên cổ ông Hoàng.
“Được.”
Bọn họ cũng muốn biết rõ chuyện này là sao.
Họ đến phòng Kha Hoành Vũ trước, đẩy cửa vào, bên trong vẫn như trước, thi thể của Kha Hoành Vũ yên lặng nằm trên giường. Bác sĩ Chương và Bắc Vũ Đường tiến lên trước, nghiêng đầu Kha Hoành Vũ qua, quả nhiên thấy hai dấu răng sắc nhọn trên cổ hắn.
Phát hiện này khiến mỗi người đều cảm thấy rất áp lực.
Sau khi ra khỏi phòng Kha Hoành Vũ, họ lại đến phòng ông Hoàng. Lần này họ không thấy dấu vết gì ở cổ ông Hoàng.
Lý Manh Manh ôm tâm lý may mắn nói, “Cổ ông Hoàng không có dấu răng, hẳn chỉ là trùng hợp thôi.”
Ai cũng không muốn hung thủ cuối cùng lại biến thành vampire, vậy thì sẽ còn khủng bố hơn cả khi hung thủ là người.
Bắc Vũ Đường cảm thấy đây không phải là sự trùng hợp đơn thuần.
“Xem trên người ông ấy có miệng vết thương nào như vậy không.” Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.
Bác sĩ Chương đeo găng tay dùng một lần, bắt đầu tìm kiếm trên người ông Hoàng, quả nhiên thấy được dấu răng ở sườn trong cánh tay của ông Hoàng, nơi đó rất kỹ, nếu không quan sát cẩn thận thì sẽ không phát hiện.
Khi thấy trên người ông Hoang cũng có dấu răng, sắc mặt mọi người trở nên vô cùng khó coi.
“Đây... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ thật sự có vampire sao?” Phong Khanh trợn mắt nhìn thẳng.
Lý Manh Manh theo bản năng nắm lấy tay Bắc Vũ Đường, “Em muốn rời khỏi đây, nơi này quá khủng bố!”
“Trên thế giới này thật sự có vampire?!” Bác sĩ Chương không thể tin, thật sự không cách nào tin được sinh vật vốn chỉ tồn tại trong chuyện thần thoại lại xuất hiện trước mắt mình.
Nghiêm Cẩn nghiêm túc nói, “Trên thế giới vẫn còn rất nhiều bí ẩn, không biết không có nghĩa là không tồn tại. Chẳng hạn như vampire, dù khó tin, nhưng ba thi thể trước mắt chúng ta là ví dụ sống.”
“Theo ý anh, trên thế giới này thật sự có vampire?” Phong Khanh có vẻ khó có thể tiếp nhận.
Nghiêm Cẩn gật đầu, “Nếu không thì sao có thể giải thích việc máu của họ đã cạn khô? Trên người lại cùng xuất hiện dấu răng của vampire?”
Mọi người trong phòng đều im lặng.
Lý Manh Manh vỗ trán, kinh hô, “Tôi hiểu rồi!”
Mọi người nhìn cô ấy, chờ cô ấy nói tiếp.
“Vampire nhất định là chủ nhân toà lâu đài này, hắn dùng mười triệu làm mồi dụ chúng ta lên đảo, biến chúng ta thành đồ ăn của hắn. Nhất định là như vậy! Chủ nhân lâu đài này nhất định là vampire, hắn muốn giết tất cả chúng ta. Bài thơ hắn để lại chính là chứng cứ rõ ràng nhất. Hắn muốn giết tất cả mọi người!” Lý Manh Manh càng nói càng kích động, lời nói cũng lộn xộn, nhưng mọi người cũng nghe hiểu.
Sương mù luôn quẩn quanh trước mắt họ, giây phút này, tựa như đã tan ra.
Bắc Vũ Đường lại nhăn chặt mày, dù sao cô vẫn cảm thấy nơi này không thích hợp, rốt cuộc là sao?
“Vampire chỉ xuất hiện vào ban đêm, giờ là ban ngày, nhất định không dám xuất hiện. Chúng ta nhất định phải tìm được vampire trốn ở lâu đài này trước khi đêm xuống. Nếu không, đêm đến, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Nghiêm Cẩn gấp gáp nói.
“Giờ là lúc sống còn, chúng ta cần đoàn kết một lòng.” Bác sĩ Chương nói theo.
“Tìm được con vampire đó không phải rất đơn giản sao, hỏi thẳng quản gia Sâm và hầu gái kia là được. Họ luôn sống trên đảo này, nhất định biết con vampire đó trốn đâu.” Phong Khanh lạnh lùng nói.
“Đúng, đúng vậy, chúng ta đi hỏi quản gia Sâm.” Lý Manh Manh liên tục gật đầu.
Một đám người đi thẳng về phòng giam của quản gia Sâm, quản gia Sâm thấy họ đến cũng không ngạc nhiên gì.
Phong Khanh gấp gáp hỏi, “Quản gia Sâm, bọn tôi đã biết chân tướng. Hung thủ chính là lão gia của ông. Giờ ông mau ngoan ngoãn nói cho chúng tôi biết, lão gia của ông ở đâu, đến khi cảnh sát tới, chúng tôi có thể cầu xin giúp ông. Nếu ông không chịu hiểu ra, muốn bao che, đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Bác sĩ Chương nói theo, “Quản gia Sâm, nói cho chúng tôi biết, chủ nhân lâu đài này ở đâu?”
“Nếu ông không nói, theo pháp luật, ông đã mắc tội bao che, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Nghiêm Cẩn cũng khuyên nhủ.
Quản gia Sâm bình tĩnh như thường, “Chủ nhân ở nước A, nếu mọi người muốn tìm ngài ấy, có thể đến nước A. Nhưng thân phận của chủ nhân rất cao, các người không phải muốn gặp là sẽ được gặp.”
Lý Manh Manh thấy ông đến giờ vẫn còn nói vậy, không khách khí châm chọc, “Hừ, đến giờ còn không chịu nói thật. Bọn tôi đều đã biết chủ nhân nhà ông là một quái vật. Nước A cái gì chứ, hắn ta dám đứng dưới mặt trời sao?”
Quản gia Sâm khẽ cau mày, “Tôi không hiểu các người đang nói gì.”
“Đừng giả ngu, chủ nhân ông là một vampire!”
“Vampire?” Quản gia Sâm kinh ngạc nhìn mọi người, “Tôi không hiểu vì sao mọi người lại có suy nghĩ khó tin này, nhưng tôi cần nói rõ ràng, chủ nhân là người, không phải vampire.”
Quản gia Sâm nói đến câu cuối, giọng nói đã cao hơn, nhìn đám người Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đối mặt với đôi mắt ông, nhưng ông lại nhanh chóng quay đầu.
“Lão già này đúng là cứng miệng, xem ra không để ông nếm chút đau khổ thì sẽ không chịu nói.” Phong Khanh vung tay lên đánh về phía mặt quản gia Sâm, hắn hành động bất ngờ, đám người bác sĩ Chương còn chưa phản ứng lại.
Thấy nắm tay kia sắp rơi trên mặt Bắc Vũ Đường, một cánh tay bắt lấy tay hắn.
Phong Khanh kinh ngạc quay đầu, căm giận nhìn Bắc Vũ Đường, “Cô làm cái gì?”
“Cậu không thể đánh ông ấy.”
Phong Khanh tức cười, “Cô có biết giờ là lúc nào rồi không? Nếu hôm nay chúng ta không tra được hung thủ từ ông ta, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây!”
Lý Manh Manh cũng nói theo, “Phong Khanh nói rất đúng. Chị Bắc, giờ không phải lúc mềm lòng. Nếu chúng ta không tìm được con vampire kia trước khi trời tối, tất cả sẽ chết.”
Bác sĩ Chương và Nghiêm Cẩn cũng nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt khó hiểu, không hiểu vì sao cô lại ngăn cản Phong Khanh.
Bắc Vũ Đường không thể nào nói nguyên nhân là vì cô không tin tưởng họ.
Cô còn không xác định, con 'vampire' trốn phía sau là ai.
“Tôi hỏi các người một vấn đề, chúng ta tìm được con vampire kia xong thì làm gì tiếp?” Bắc Vũ Đường lạnh nhạt nhìn qua đám người.
Phong Khanh không chút suy nghĩ trả lời, “Đương nhiên là giết nó!”
“Đúng vậy. Giết nó!” Lý Manh Manh cũng phụ hoạ.
Bắc Vũ Đường nói tiếp, “Nếu vampire dễ chết như vậy thì sao có thể tồn tại nhiều năm đến thế. Các người đừng quên, vampire có sinh mệnh vĩnh hằng, không thể bị giết chết.”
Được Bắc Vũ Đường nhắc nhở, lúc này đám người mới nhớ ra, vampire bất tử.
Sắc mặt đám người Lý Manh Manh trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Vậy... Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lý Manh Manh run run hỏi.
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đây chờ chết sao?” Phong Khanh tức giận nói.
Bác sĩ Chương lên tiếng, “Chúng ta xem xem có cách nào rời khỏi hòn đảo này không.”
“Rời khỏi hòn đảo này mới là an toàn nhất.” Nghiêm Cẩn cũng cảm thấy vậy.
Bắc Vũ Đường lại đánh vỡ suy nghĩ lạ thường của họ, nếu đối phương muốn giết họ thì sao có thể để thuyền lại cho họ chứ, chỉ sợ ngay cả thời tiết bên ngoài cũng nằm trong dự đoán của hung thủ cả rồi.
Người đó muốn giam giữ họ trên hòn đảo nhỏ này, sau đó giết chết họ.
Bài thơ kia chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Bắc Vũ Đường loại trừ giả thiết có vampire, tất cả đều thay đổi.