Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Vũ Đường thấy nó sợ hãi ủ rũ, chỉ cảm thấy nguyên chủ Mộc Chi Đào rất đáng giận. Đây là nhi tử của nàng ta, không phải kẻ thù. Sao trên đời lại có mẫu thân ác độc như vậy!
[Bổn hệ thống sẽ để ngươi gặp những người độc ác hơn gấp trăm lần.]
Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm làm Bắc Vũ Đường nhảy dựng.
Thì ra hệ thống không đi.
[Bổn hệ thống đã trói định, sẽ luôn ở cùng ký chủ, đến khi ký chủ tiêu vong.]
Hệ thống quỷ quái này có thuật đọc tâm à? Còn hiểu suy nghĩ của nàng?
[Bổn hệ thống không phải quỷ.] Thanh âm máy móc lạnh băng, không hề có cảm tình.
Bắc Vũ Đường hiểu hệ thống đọc được suy nghĩ của mình, trầm mặc không lên tiếng.
Bánh bao nhỏ thấy mẫu thân mãi không phát hoả, càng không có gậy gộc trong tưởng tượng, trộm nhìn Bắc Vũ Đường, lại thấy Bắc Vũ Đường cầm chổi, quét dọn mảnh chén vỡ.
Mẫu thân không đánh nó?!
Bánh bao nhỏ quá kinh ngạc, ngây ngốc đứng một chỗ, nhìn Bắc Vũ Đường dọn dẹp phòng bếp.
Là một thiên kim tiểu thư hầu môn duỗi tay chờ cơm, Bắc Vũ Đường chưa từng làm việc này, nhưng giờ nàng không có quyền tùy hứng, càng không có quyền lựa chọn.
Lau dọn sơ qua một lần, phòng bếp mới ra hình ra dạng chút, lại nấu thêm mấy món ăn, thân thể nàng đã mệt thở hổn hển.
Bắc Vũ Đường mở túi nhìn bột mì bên trong thì dừng lại.
Nàng chưa từng xuống bếp, hoàn toàn không biết phải làm gì. Bắc Vũ Đường quẫn bách nhìn bánh bao nhỏ vẫn đang khiếp sợ đứng nơi đó.
“Tử Mặc, con lại đây nấu cơm.”
Nghe thấy Bắc Vũ Đường gọi, bánh bao nhỏ chần chờ. Hiện tại mẫu thân không đánh nó, nếu lát nấu không tốt sẽ bị đánh. Giờ chỉ cần ngoan ngoãn, có lẽ mẫu thân sẽ quên chuyện vừa rồi, không đánh nó nữa.
“Nương muốn ăn gì?” Bánh bao nhỏ hỏi thật cẩn thận.
“Tùy con.” Chỉ có như vậy, ăn gì cũng giống nhau.
Bánh bao nhỏ thuần thục múc một gáo nước, bắt đầu nhào bột. Chuẩn bị xong, nó lại đặt bột sang bên, bắt đầu nhóm lửa.
Bắc Vũ Đường đứng bên nhìn thân hình nhỏ yếu thuần thục làm những chuyện vốn không phải chuyện nó nên làm.
Nồi nóng, bánh bao nhỏ nặn cục bột thành hình bánh nướng rất mỏng rồi đặt lên. Bánh chín rất nhanh, mùi bột mì thoang thoảng tản ra.
Một chút bột mì như vậy, trong tay bánh bao nhỏ trở thành sáu cái bánh tráng.
Chỉ là món đơn giản như vậy, không có mùi vị gì đáng nói. Nếu là trước kia, nàng sẽ coi như không nhìn đến, hiện tại ăn vào, lại thấy ngon lạ thường.
Bánh bao nhỏ nhìn bánh tráng trắng thơm bằng ánh mắt khát vọng. Nhưng nó biết mẫu thân sẽ không cho nó ăn. Tiểu gia hoả yên lặng ngồi xổm trong góc, nhắm mắt, nỗ lực giảm cảm giác tồn tại của mình.
Bắc Vũ Đường thấy bánh bao nhỏ vẫn luôn co trong góc không động, hơi nhíu mày, “Mặc Nhi lại đây ăn bánh.”
“Nương, con không đói.” Bánh bao nhỏ không dám duỗi tay nhận.
Nó sợ, sợ thứ nó nhận được không phải là bánh mà là một bàn tay.
Tiểu gia hoả bị Mộc Chi Đào tra tấn thành như vậy, thực sự không xứng làm mẹ. Bắc Vũ Đường đi lên, đặt bánh vào tay nó, lại thấy nhọ nồi trên tay nó, không đặt bánh xuống.