Tác giả: Vân Phi Mặc
Nhật Điền quýnh lên gọi điện cho Nhật Anh, trước sau không ai nhận.
“Tìm Nhật Anh, bắt nó về đây cho tôi.”
Nhật Điền rất tức giận, dù có ngu thì ông ta cũng biết mình bị lừa.
Hai ngày sau, họ tìm được Nhật Anh, nhưng không phải là người, mà là một thi thể. Nhật Anh tự sát, cô ta để lại duy nhất ba chữ.
Thật xin lỗi!
Con xin lỗi mẹ, không thể chăm sóc mẹ, sống vui vẻ bên cạnh mẹ nữa.
Tôi xin lỗi Bắc Vũ Đường, vì sự ích kỷ của tôi, suýt nữa khiến cô mất mạng.
......
Nhật Anh hiểu lời quản gia nói hôm đó.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là chết!
Phong gia dừng công kích tập đoàn Nhật Lập, cô ta biết, đây là cơ hội Bắc Vũ Đường cho cô ta, để cô ta bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Khi Phong gia lại một lần nữa ra tay, cô ta biết mình cũng đến lúc phải trả lại, mỗi người đều phải gánh vác hậu quả cho những sai lầm mình từng phạm phải.
Một dải lụa trắng, kết thúc tuổi xuân tươi đẹp của Nhật Anh.
Cô ta không muốn liên lụy đến mẹ mình, cô ta nhất định phải chết.
Tập đoàn Nhật Lập đau khổ chống đỡ được một tháng, cuối cùng tuyên bố phá sản, các sản nghiệp dưới danh nghĩa phần lớn bị tập đoàn Phong thị thôn tính, còn lại thì bị các gia tộc lớn cắn nuốt sạch sẽ.
Nhật Điền chịu đả kích lớn, xuất huyết não, chết trên đường tới bệnh viện.
“Em thấy chuyện này rất kỳ lạ.” Bắc Vũ Đường ăn quả nho được bón đến bên miệng, “Thu mua, uy hiếp người bên cạnh anh, còn biết rõ hành trình của anh, tập đoàn Nhật Lập dường như còn không có năng lực đó.”
“Nhật Dã vì không muốn bị anh tra ra mà cho nổ xe mình, đốt mình cháy thành tro, chẳng phải càng khiến người ta khó nhận ra sao. Nhưng hắn chỉ hủy dung, giống như cố tình khiến chúng ta nghĩ người đứng sau là tập đoàn Nhật Lập.”
Bắc Vũ Đường xong việc ngẫm lại, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Phong Dực nhẹ nhàng lau nước nho tràn ra bên môi cô, lại tiếp tục bón cho cô một quả, “Phong phu nhân thật thông minh. Tập đoàn Nhật Lập chỉ là con dê thế mạng.”
Xem ra Nhật Anh và tập đoàn Nhật Lập đều bị Nhật Dã và người phía sau hắn chơi đến xoay vòng.
“Vậy vì sao anh còn ra tay với tập đoàn Nhật Lập?” Bắc Vũ Đường hỏi.
“Bọn họ cũng không vô tội. Nhật Điền để Nhật Anh tiếp cận anh, còn cả những chuyện cô ta âm thầm làm với em nữa, chết không đáng tiếc. Còn người sau lưng, khiến họ nghĩ là anh đã xử quyết hung thủ đi.”
Bắc Vũ Đường hiểu, đôi tay giấu phía sau đã bị anh theo dõi. Giờ để họ nghĩ là Phong Dực còn chưa nhận ra sự tồn tại của họ, chờ đến khi họ thả lỏng cảnh giác, đó là lúc ra đòn chí mạng.
[Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ muốn rời đi hay tạm ở lại?]
Bắc Vũ Đường trầm ngâm hai giây, “Ở lại.”
Phóng túng một lần, một lần này, thành toàn tình ý của anh, có lẽ còn có chút tư tâm của cô.
Hai năm, Phong Dực và Bắc Vũ Đường thật sự như hình với bóng, họ cũng không hề tách ra như lời đồn của người bên ngoài.
Tình cảm của họ không những không nhạt đi theo thời gian mà còn càng ngày càng ngọt ngào.
Dù là thương giới hay Phong gia, tất cả mọi người đều biết, thà đắc tội với Phong Dực còn hơn là đắc tội Phong phu nhân. Đắc tội Phong phu nhân còn khủng bố hơn cả đắc tội Phong Dực.
Phong Dực dùng hai năm, diệt cái tay sau lưng kia đi. Đó là một tổ chức ở Nhật Sinh Quốc tồn tại khoảng trăm năm. Thành viên của tổ chức này có chính khách, có hắc bang, có cả danh nhân các giới.
Một người hầu bưng đồ, không thấy đường nên không cẩn thận đụng phải Bắc Vũ Đường, khiến Bắc Vũ Đường va phải vách tường.
Hầu gái thấy mình đụng phải phu nhân, sắc mặt đại biến, liên tục xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Vũ Đường cảm thấy cánh tay và phần trên sống lưng đau đớn từng cơn.
“Tôi không sao, cô mau nhặt đồ lên đi.”
Bắc Vũ Đường về phòng, soi gương nhìn vết thương ở sườn sau cánh tay và lưng, vết thương xanh tím, cánh tay cũng có một vết tím.
Nửa năm gần đây, thân thể cô trở nên cực kỳ yếu, chỉ cần đâm nhẹ cũng sẽ xuất hiện vết thương, ngay cả buổi tối Phong Dực dùng sức một tí là vết xanh tím đều sẽ trải rộng khắp toàn thân.
Trong thư phòng, Phong Dực mặt mày âm trầm hỏi người bên kia điện thoại, “Kết quả kiểm tra thế nào?”
“Phong tổng, máu ngài đưa tới không đo lường được gì bất thường.”
“Không thể nào!” Khuôn mặt Phong Dực trầm trầm, “Tiến hành kiểm tra lại cho tôi.”
Tuy lần nào cô cũng cố gắng giấu giếm, hoặc dùng lý do khác để che dấu, nhưng sao anh lại không phát hiện ra thân thể cô có vấn đề cho được.
“Tôi hiểu.” Người bên kia như cảm nhận được sự tức giận của Phong Dực, kinh sợ đồng ý.
Bên này, vừa treo điện thoại xong, Hàng Mã đi vào thư phòng.
“Gia chủ, đã tìm được một số tin tức của chúng nó.”
“Tiếp tục tìm, mau chóng xác định vị trí.” Phong Dực lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.”
Khi đi, Hàng Mã gặp Bắc Vũ Đường, “Phu nhân.”
Phong Dực nghe tiếng, khi xoay người, biểu cảm lạnh lẽo lập tức nhu hòa, đi lên trước, nhận trà bánh trong tay cô, “Em lại xuống bếp.”
“Anh không thích ăn à?”
Phong Dực buông trà bánh xuống rồi ôm sát cô vào lòng.
“Thích, nhưng anh không muốn em vất vả.”
“Em cũng đâu phải búp bê sứ.”
Bắc Vũ Đường nhìn đồ vật trên bàn anh, Phong Dực chú ý thấy, vội nắm tay cô đi về khu nghỉ ngơi.
“Gần đây anh rất bận.”
Phong Dực cười nói, “Có phải vợ đang trách chồng vắng vẻ vợ không?”
“Càng ngày càng không đứng đắn!”
Bắc Vũ Đường hung hăng nhéo mũi anh, Phong Dực cũng mặc cô nhéo, chờ cô nhéo xong, lại lật tay cô ra, “Có đau không? Có mệt không?”
Bắc Vũ Đường hoàn toàn hết cách với anh.
Anh dịu dàng, anh chiều chuộng, khiến cô luyến tiếc buông anh ra.
Bắc Vũ Đường vùi đầu mình vào lòng anh, tay ôm chặt eo anh, giọng nói rầu rĩ từ ngực anh truyền ra, “Làm sao bây giờ, càng ngày càng không muốn rời khỏi anh.”
“Em là vợ anh, em chuẩn bị rời khỏi anh đi đâu?” Phong Dực bất mãn hừ hừ.
“Không muốn đi đâu, chỉ muốn ở bên anh mãi mãi. Cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau ngắm hoàng hôn, cùng ngắm sao trời.” Giọng cô thấp thấp, rất dễ nghe, rõ ràng đang nói chuyện lãng mạn, lại khiến người ta có cảm giác muốn rơi lệ.
Phong Dực cảm giác được ngực ướt ướt, cánh tay ôm hông cô không tự giác siết lại.
Đường Nhi, anh tuyệt đối sẽ không để em rời đi, không bao giờ!
Chỉ cần có thể giúp em khôi phục, anh không tiếc trả bất cứ giá nào, chẳng sợ phải nhuộm máu cả tộc nhân ngư.
Ba tháng sau, Phong Dực nắm giữ được địa điểm tộc nhân ngư ở, ra lệnh cho thuộc hạ bí mật bắt giữ. Chuyện này rất hệ trọng, người phái ra đều là tử sĩ hiếm khi ra mặt của Phong gia.
Anh nôn nóng chờ đợi, cuối cùng sau bảy ngày, anh nhận được tin tốt.
Đêm dài, Phong Dực nhìn người bên cạnh đã hít thở đều đều, từ từ rút tay ra, cẩn thận ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, anh bước nhanh về phía ngôi nhà sau biệt thự.
Vừa tiến vào, Hàng Mã đã tiến lên.
“Người đang ở đâu?”
“Đặt ở bể kính trên tầng hầm thứ hai.”
Tiến vào thang máy, xuống tầng hầm thứ hai, xuyên qua hành lang thật dài, đến phòng cuối cùng. Nhóm tử sĩ canh giữ ở cửa thấy Phong Dực thì mở cánh cửa cấm ra.
Cánh cửa dày nặng cứng rắn từ từ mở ra, lộ ra phòng thí nghiệm khổng lồ. Trong phòng thí nghiệm rộng lớn, một mỹ nhân ngư đang bị nhốt trong bể kính to.
Mỹ nhân ngư này khuôn mặt già nua, tóc đã mất đi ánh sáng, nếu không nhìn nửa người dưới, đây như là một ông lão đã tuổi xế chiều.
Phong Dực nhìn mỹ nhân ngư già cả trong bể kính, mày hơi nhíu lại, “Sao lại bắt già thế?”
Hàng Mã giải thích, “Mỹ nhân ngư trẻ có tốc độ quá nhanh, dù có trúng thuốc của chúng ta thì vẫn rất nhanh, du thuyền không đuổi kịp.”
Mỹ nhân ngư tuổi xế chiều trước mắt này vì bảo vệ hai mỹ nhân ngư nhỏ hơn nên mới bị họ bắt. Bắt được ông cũng đã tốn biết bao sức lực rồi.
“Rút máu ông ta làm thực nghiệm. Cẩn thận bảo vệ kỹ ông ta, đừng để ông ta chết.”
“Rõ.”
Phong Dực đi đến trước bể kính, quan sát kỹ mỹ nhân ngư trước mắt.
Ông lão mỹ nhân ngư luôn nhắm mắt như cảm giác được uy áp bên ngoài truyền đến, từ từ mở mắt ra. Khi thấy người đàn ông đang nhìn mình, đồng tử ông co lại.
Ông cảm nhận được mùi đồng loại từ trên người của người đàn ông này, tuy mùi đó rất nhạt, nhưng ông có thể chắc chắn bên cạnh người này có một đồng loại của mình.
Tộc của họ gần đây không thiếu ai, nhưng mấy năm trước đã mất một mỹ nhân ngư mới thành niên.
Chẳng lẽ mỹ nhân ngư bên cạnh người đàn ông này chính là Tiểu Vũ Nhi mất tích lúc trước?
Là Tiểu Vũ Nhi khai ra tộc nhân cho người đàn ông trước mắt này sao?!
Không, nhất định không phải.
Nhất định là con người gian xảo này lừa Tiểu Vũ Nhi nên mới biết.
“Cậu có biết Tiểu Vũ Nhi không?”
Ông lão mỹ nhân ngư luôn im lặng kể từ lúc bị bắt đến giờ đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Ông nói ngôn ngữ của con người, tuy không thuần thục, còn mang theo âm điệu kỳ quái, nhưng người ta vẫn nghe hiểu.
Phong Dực nghe tên 'Tiểu Vũ Nhi', bước chân mới vừa bước được nửa chậm rãi thu về.
Tên này, từng có một người gọi Đường Nhi như vậy.
Anh không thích cái tên đó, anh càng thích gọi cô là Đường Nhi.
Phong Dực ra lệnh cho Hàng Mã, “Bảo tất cả mọi người ra ngoài.”
Một lát sau, Hàng Mã đã dẫn tất cả mọi người đi, trong phòng thí nghiệm lớn chỉ còn lại hai người họ.
“Có phải cậu cũng nhốt con bé lại không?” Ông lão hỏi.
“Cô ấy rất tốt.”
“Cậu bắt tôi tới đây là vì muốn hiến tôi cho Hoàng đế? Hay là bán giá cao cho những người khác?” Ông lão đã sống 300 năm, cũng không sống được bao lâu nữa.
Ông chết cũng không sao. Ông chỉ lo con người tham lam, biết họ tồn tại, sẽ giống như lời tổ tiên từng nói, phái lượng lớn con người tới bắt giữ họ, cầm tù họ, biến họ thành nô lệ.
Bọn họ luôn sống ở biển sâu, chưa từng lên đất liền, vì do tổ tiên ghi lại, sau khi con người phát hiện tộc nhân của họ, thường sẽ xử lý họ thế nào.
“Ông yên tâm, tôi sẽ không đưa ông cho Hoàng đế, cũng không bán cho người khác.”
“Vậy cậu muốn làm gì tốt?” Ông lão nghi hoặc nhìn anh.
“Muốn ông cứu một người.”
Đây là tộc nhân của cô, nếu không phải không còn cách nào, anh cũng không muốn động vào bọn họ.
Anh không muốn cô chết, chỉ có thể tìm kiếm đáp án từ mỹ nhân ngư khác.
Ông lão bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm một tiếng, “Chẳng trách.”
“Chẳng trách mùi đồng loại tôi ngửi được trên người cậu lại nhạt như vậy. Nhưng cũng không đúng?” Ông lão rất nghi hoặc.
Phong Dực thấy có vẻ ông biết gì đó, vội hỏi, “Không đúng ở đâu?”
Ông lão hỏi, “Có phải cậu và con bé đã là vợ chồng?”
“Đúng vậy.”
“Vậy đúng rồi, nhưng cũng không đúng.” Ông lão tự mâu thuẫn.
Phong Dực nhẫn nại, cho dù lòng đã nóng như lửa đốt, “Lời này có nghĩa gì?”
“Từ cổ chí kim, tộc nhân ngư chúng tôi đều có một truyền thuyết, nhân ngư yêu con người sẽ bị thần biển vứt bỏ. Thần biển sẽ thu lại sự trường thọ, đuôi cá và năng lực chữa lành cường đại của người đó, khiến người đó hoàn toàn biến thành một con người yếu ớt.”
“Tộc nhân ngư chúng tôi có tuổi thọ hơn 300 năm, nhân ngư kết hợp với con người chỉ có ba mươi năm tuổi thọ ngắn ngủi, không chỉ vậy, thân thể họ cũng cực kỳ yếu ớt, cảm cúm hoặc bị thương nhẹ cũng có thể lấy mạng họ.”
“Khi hai chân nhân ngư không thể biến thành đuôi cá nữa, sinh mệnh của nhân ngư đó cũng sẽ đến hồi kết. Thần biển đã thu lại tất cả của nhân ngư đó, giọng hát mỹ diệu và cả tính mạng.”
“Tiểu Vũ Nhi và con người là cậu ở với nhau lâu rồi tất nhiên sẽ có vấn đề. Vừa rồi tôi ngửi được mùi nhân ngư trên người cậu, rất nhạt, có nghĩa là con bé sắp bị thần biển vứt bỏ. Nhưng mà, kỳ lạ ở chỗ, con bé mới lên đất liền ba năm, theo sử sách của tộc nhân ngư, con bé hẳn phải còn sống được hai mấy năm.”
“Ông chắc chắn ghi chép của ông không sai?”
Ông lão gật đầu, “Chắc chắn. Tôi là người lớn tuổi nhất tộc nhân ngư. Không ai hiểu rõ về nhân ngư hơn tôi.”
“Vì sao cô ấy lại xuất hiện tình huống này?”
Ông lão cũng buồn bực, “Tôi không rõ lắm. Bản ghi chép đó là do một vị tổ tiên nhân ngư để lại, nghe nói lúc đó trong tộc có người yêu con người, sau đó tộc trưởng căn cứ vào việc xảy ra trên nhân ngư đó để ghi chép. Mấy vạn năm cũng có rất nhiều chuyện như vậy, tất cả đều khớp với ghi chép của lão tổ tiên.”
Ông lão không hiểu, Phong Dực lại mơ hồ có cảm giác, Đường Nhi khác với những nhân ngư khác, là bởi vì anh.
Những nhân ngư đó chỉ yêu con người, mà anh thì không thể gọi là con người, anh chỉ là một quái vật bất tử bất diệt đã sống 1500 năm mà thôi.
“Trong tộc của các người có cách nào cứu lại mạng sống của họ không?” Phong Dực truy hỏi.
“Để tôi nghĩ lại xem, lúc trẻ tôi đã đọc nội dung gia phả, lâu quá rồi nên không nhớ rõ lắm.”
Phong Dực không quấy rầy ông, yên lặng chờ đợi.
Nửa giờ sau, đôi mắt nhắm lại của ông lão từ từ mở ra, “Tôi nghĩ ra rồi.”
“Là gì?”
“Từng có một tộc nhân yêu con người, cô ấy không tiếc từ bỏ tất cả những gì thần biển tặng để theo con người kia. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, người đàn ông trước đó nói sẽ yêu cô ấy cả đời sau lại có niềm vui mới. Tộc nhân ấy vô cùng đau lòng, cô ấy nói với thần biển rằng mình hối hận.”
“Cô ấy muốn trở lại biển rộng, lẳng lặng chờ cái chết đến. Nhưng, kỳ tích xảy ra. Cô ấy không những không chết mà còn sống đến 400 tuổi, vượt xa tuổi thọ của một nhân ngư bình thường.”
“Nếu cậu muốn cứu mạng con bé, thả con bé về biển rộng, trở lại vòng tay của thần biển đi.”
“Hơi thở của con bé đã bạc nhược lắm rồi, thọ mệnh đã tới cuối.”
“Đây là cách duy nhất cứu con bé, cũng là cách nhanh nhất.”
“Nếu cậu thật sự yêu con bé, không muốn con bé chết, vậy rời xa con bé, để con bé trở lại biển rộng đi.”
......
Phong Dực đi ra khỏi phòng thí nghiệm, trong đầu đều là tiếng của ông lão kia.
Từng chữ, từng câu, đều đâm vào lòng anh.
Thả cô đi!
Không, anh không muốn thả cô đi.
Phong Dực rơi vào thế lưỡng nan.
Bắc Vũ Đường nửa đêm tỉnh ngủ, phát hiện người bên cạnh đã biến mất.
Cô đứng dậy xuống giường, mới tới cửa đã nghe được tiếng bước chân.
Cửa phòng mở ra, Phong Dực thấy Vũ Đường thì vội tiến lên, “Sao em lại dậy rồi?”
“Muộn vậy rồi anh còn đi đâu?”
Phong Dực ôm cô, chậm rãi về giường.
“Vừa xử lý một việc khẩn cấp.”
“Xử lý xong rồi sao?”
“Xong rồi.”
“Không muốn ngủ, em muốn ngắm sao với anh.”
“Được, chúng ta không ngủ.”
Hai người nằm ngoài ban công, ngắm sao trời lộng lẫy, không ai nói gì.
“Cậu bắt tôi vì cứu con bé?”
“Phải. Tôi muốn rút máu ông làm thí nghiệm.” Phong Dực thản nhiên nói.
Ông lão cũng không tức giận hay hận thù, bình tĩnh nói, “Nếu cậu có thể nghiên cứu được kết quả từ tôi thì cứ lấy đi. Tôi chỉ hy vọng cậu tha cho các tộc nhân khác của tôi. Chúng tôi chỉ là một chủng tộc thích bình yên, chỉ muốn sống yên ổn.
“Tôi sẽ tận lực.” Phong Dực không dám bảo đảm.
Ông lão cũng không tức giận, “Có thể thấy cậu rất thích Tiểu Vũ Nhi.”
Phong Dực không đáp lại.
“Tuyệt đối đừng để con bé biết tôi ở đây.” Ông lão nhắc nhở một câu.
“Tôi sẽ không để cô ấy biết.”
“Thời gian của tôi không còn nhiều. Mà thời gian của Tiểu Vũ Nhi còn ít hơn tôi, néu cậu không thể nghiên cứu được kết quả trước khi sinh mệnh của con bé kiệt quệ, xin cậu hãy thả con bé về biển rộng. Thần biển sẽ tha thứ cho con bé, sẽ cho con bé một cơ hội nữa.”
......
Trong đầu Phong Dực không ngừng hiện lên đoạn đối thoại giữa mình và ông lão.
Thả cô đi sao?!
Nghĩ đến đây, trái tim anh đau đớn.
Bắc Vũ Đường khẽ cau mày, vì người bên cạnh đang không ngừng nắm chặt tay cô hơn.
“Phong Dực.”
Giọng cô kéo lại suy nghĩ của Phong Dực, lúc đó, anh mới kinh ngạc phát hiện mình làm cô đau.
“Để anh xem.”
Khi anh kéo tay qua, Bắc Vũ Đường lại rút tay về trước, để cái tay đó ra sau, “Anh muốn tổn thương nó lần nữa à? Em không cho anh cơ hội đó đâu.”
“Phong phu nhân, Phong tiên sinh sai rồi. Em có thể tha thứ cho anh ta một lần không?” Sâu trong đôi mắt Phong Dực tràn đầy đau lòng, nhưng lại vẫn cười hì hì nói.
Bắc Vũ Đường thấy anh không nghi ngờ, cười khẽ, “Hừ! Đừng quấy rầy em ngắm cảnh đêm.”
“Phong phu nhân đã lên tiếng, tiểu nhân xin tuân mệnh.”
Khi anh quay đầu, Bắc Vũ Đường rút tay ra, cánh tay vừa bị anh nắm lộ ra màu xanh lá nhàn nhạt.
Thân thể này dường như sắp đi tới điểm cuối.
“Minh, thân thể này còn bao thời gian?” Bắc Vũ Đường hỏi.
[Không đến ba tháng.]
Không đến ba tháng! Nhanh như vậy sao?!
Nếu cô rời đi, anh sẽ ra sao?
Bắc Vũ Đường im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn Phong Dực bên cạnh, thời gian này cứ như cô trộm tới, tuy ngắn ngủi, nhưng cô đã rất thỏa mãn.
“Dực.”
Phong Dực nhẹ đáp.
“Nếu, em nói là nếu. Nếu có một ngày em chết, hứa với em, anh nhất định phải sống thật tốt.”