Tác giả: Vân Phi Mặc
Hai người ngồi song song trên sofa, tay anh trước sau đều nắm chặt đôi tay nhỏ mềm mại kia.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Bài hát đó......”
“Bài hát đó xuất hiện vô số lần trong giấc mơ, lâu dần, em hát được. Còn anh thì sao?”
Không thể nói cho anh chân tướng, cô chỉ có thể nói vậy.
“Cũng giống em. Trước kia anh không tin luân hồi, giờ anh tin. Theo em, đời trước có phải chúng ta cũng rất rất yêu nhau, nên đời này mới nhớ rõ được chuyện đời trước không?”
Đôi mắt sâu thẳm lập lòe ánh sáng, ánh mắt anh rất chắc chắn.
Bắc Vũ Đường hơi rũ mí mắt, mơ hồ ừ một tiếng.
“Đã khuya rồi, em cần về.” Bắc Vũ Đường nhìn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
Phong Dực không muốn để cô đi, nói thẳng, không chút hàm súc, “Ở lại đây đi.”
Bắc Vũ Đường ngồi ngay ngắn, “Phong tổng, chúng ta nam chưa cưới, nữ chưa gả, không tốt lắm đâu.”
Phong Dực kéo tay cô, đứng lên, đi ra ngoài cửa.
“Anh muốn dẫn em đi đâu?”
Bắc Vũ Đường bị hành động của anh làm ngốc.
Anh chầm chậm nói, “Đăng ký kết hôn.”
Khi nói đến hai chữ kết hôn, không biết vì sao lòng anh nhảy nhót, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng cảm thấy nhất định phải đi đăng ký kết hôn.
Bắc Vũ Đường xấu hổ!
Lão đại, giờ là 10h tối, anh chắc chắn là anh muốn đi đăng ký kết hôn?!
“Giờ là 10h tối.” Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
“Anh biết.” Phong Dực rất bình tĩnh đáp, hoàn toàn không nhận ra có gì không đúng.
Bắc Vũ Đường cảm thấy cần phải nói thẳng ra, “Họ tan làm rồi.”
Phong Dực lấy di động ra, gọi cho thư ký Kỷ trước mặt Bắc Vũ Đường.
“Phong tổng.”
Thư ký Kỷ đã nghe việc lão đại kéo một cô gái ra ngoài, nghĩ tối nay nhất định là thiên lôi câu địa hỏa, sẽ không tìm mình, đang vui vẻ ra ngoài ân ân ái ái với bạn gái, nào biết vừa mới ăn món khai vị xong, đang chuẩn bị ăn món chính thì di động vang lên.
Thư ký Kỷ cảm thấy may mắn, may mà mình chưa làm đến bước quan trọng.
“Giờ tôi muốn đi đăng ký kết hôn.”
Não thư ký Kỷ rơi vào trạng thái chết máy tạm thời.
Đăng ký kết hôn?!
Hôm nay vừa dắt tay với một cô gái, buổi tối đã đi đăng ký kết hôn? Có phải nhanh quá rồi không? Kết hôn chớp nhoáng nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy chứ?!
Làm một thư ký xứng chức, hắn không nói hai lời, “Được, tôi lập tức chuẩn bị.”
Phong Dực vừa lòng cất điện thoại, nhìn cô, “Giờ có thể đi đăng ký kết hôn rồi.”
Từ từ! Trọng điểm không phải ở đó mà!
“Chúng ta vừa mới...... Có phải nhanh quá rồi không?” Bắc Vũ Đường cẩn thận tìm từ, để tránh anh nghĩ nhiều.
Sau đó nghe anh nói, Bắc Vũ Đường cảm thấy là chính cô nghĩ nhiều.
Phong Dực cũng không biết, khi ý niệm này vừa xuất hiện, anh lập tức muốn đi hoàn thành, sâu trong lòng tràn đầy khát vọng.
“Nhanh à?”
“Nhanh.”
“Đời trước không phải chúng ta đã làm rồi sao, giờ chỉ là khôi phục như trước thôi.”
Phong Dực thấy cô do dự, “Em không muốn?”
Khi hỏi câu này, sâu trong mắt anh có chút lạnh lẽo.
Bắc Vũ Đường nhạy bén nắm giữ được biến hóa rất nhỏ ấy của anh, “Sao có thể. Chỉ là em sợ có một ngày anh hối hận thì sao? Có lẽ người anh muốn tìm không phải em.”
Phong Dực lắc đầu, “Không đâu.”
Anh dán tay cô lên ngực mình, “Nơi này nói cho anh, nó vẫn luôn chờ em xuất hiện.”
Bắc Vũ Đường động dung, trái tim luôn giữ vững đã dao động.
Một lần, phóng túng một lần đi.
“Anh không hối hận?” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn anh.
“Không hối hận.”
Lần này đổi thành Bắc Vũ Đường kéo anh đi.
Nửa giờ sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở nơi đăng ký kết hôn, đại sảnh ngày thường vốn đã tối tăm giờ lại sáng đèn.
Trưởng phòng và chủ nhiệm đang chờ bên trong, khi thấy hai người tới thì đều nở nụ cười.
Nửa giờ trước, họ còn tưởng thư ký Kỷ đùa họ, nhưng theo nguyên tắc dù đi tay không một chuyến cũng không thể đắc tội Phong Dực, họ tung tăng đến đây chờ.
Giờ tận mắt thấy Phong Dực xuất hiện ở đây, họ vẫn khiếp sợ.
Phong Dực kết hôn, đây là một tin lớn!
Chủ nhiệm đưa hai văn bản đến trước mặt hai người, “Phong tổng, mời anh điền vào văn bản này.”
Bắc Vũ Đường đọc đến thân phận, cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện mà mình quên mất hồi lâu.
“Phong tổng, Phong phu nhân, phiền hai người điền thông tin.” Chủ nhiệm cười nói.
Phong Dực đang điền tư liệu, cảm thấy tay bị chọc, nghiêng đầu nhìn cô.
Bắc Vũ Đường kéo Phong Dực qua một bên, nhỏ giọng, “Em không có chứng minh thư, không có hộ khẩu.”
“À.” Phong Dực rất bình tĩnh.
Này, phản ứng này của anh là sao?
Bắc Vũ Đường nhắc nhở, “Không đăng ký được.”
Phong Dực nắm lấy tay cô, “Được.”
Hai người quay lại chỗ ngồi, Phong Dực xé hai văn bản kia đi.
Trưởng phòng và chủ nhiệm kinh hãi, chẳng lẽ Phong Dực hối hận nên từ bỏ? Bọn họ đã bảo mà, sao Phong Dực có thể kết hôn dễ dàng như vậy chứ.
“Chụp ảnh luôn đi.”
Hai người đứng trước nền hồng, nhìn màn ảnh, khi sắp chụp, hai người như có cảm ứng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hai bên nhìn nhau.
Trưởng phòng nhìn thấy ảnh chụp thì nói, “Phong tổng, cần chụp lại.”
Phong Dực nhìn bức ảnh kia, cảm thấy rất đẹp.
“Tấm này đi.”
Trưởng phòng nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.
Anh xác định dùng tấm ảnh chụp sườn mặt này làm ảnh kết hôn đó à!
Trưởng phòng thấy anh không giống như đang đùa, ngoan ngoãn làm theo. Dù sao thì lão nhân gia anh vui là được.
Chủ nhiệm thân thiết hòa ái nói với hai người, “Hai vị điền tư liệu, đưa chứng minh thư cho chúng tôi copy một bản là được.”
Phong Dực dán tấm ảnh lên giấy, “Đóng dấu luôn đi.”
“Nhưng mà tư liệu còn......”
Trưởng phòng giữ chặt tay chủ nhiệm, cười nói, “Không thành vấn đề.”
Trưởng phòng rất khí phách đóng dấu lên tờ giấy.
Trưởng khoa giữ chặt chủ nhiệm cánh tay, cười nói: “Không có vấn đề, không có vấn đề.”
Khi trưởng phòng đẩy giấy chứng nhận kết hôn qua, Phong Dực vội vã nhận lấy rồi kéo Bắc Vũ Đường rời đi.
Trên đường về, Bắc Vũ Đường thấy người nào đó thường thường lấy tờ giấy xác nhận màu đỏ kia ra nhìn, dù bên môi anh không có ý cười, nhưng cô vẫn cảm giác được sung sướng của anh.
“Đưa em về đi.”
Phong Dực nhăn mày lại, ngón tay chỉ vào tờ giấy đỏ, “Em xem đây là gì?”
“Giấy chứng nhận kết hôn.” Nói xong, Bắc Vũ Đường nghĩ đến lời mình nói lúc trước, cạn lời nhìn anh.
“Em phải về lấy đồ, còn phải báo bình an với Tô Nhu.”
Phong Dực nói với tài xế, “Đến Hoa viên Hải Tinh.”
Lúc này, Tô Nhu đang ngồi xem TV ở phòng khách nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Vũ Đường.
“Chị về rồi à. Em còn tưởng chị định trải qua một đêm xuân với Phong Dực. Sao anh ta không mời chị à?” Tô Nhu vừa nói xong, suýt cắn phải đầu lưỡi.
“Phong, Phong, Phong tổng!” Tô Nhu kinh ngạc nhìn người vụt ra từ phía sau Bắc Vũ Đường.
Cô ấy luống cuống tay chân đứng đó.
Bắc Vũ Đường nhìn cô ấy như vậy, cười nhạo, “Chị chuẩn bị trải qua đêm xuân với em đây.”
Cô vừa nói xong, Tô Nhu đã nhận được con dao nhỏ từ người nào đó.
Tô Nhu rụt cổ, lặng lẽ dịch đến bên cạnh Bắc Vũ Đường.
“Phong tổng, muốn uống gì? Chỗ em có nước sôi để nguội và nước trái cây.”
“Nước sôi.”
Bắc Vũ Đường đang định đi lấy, lại bị Tô Nhu ngăn cản, cô ấy xung phong nhận việc, “Để em lấy.”
Không chờ cô đáp lời, cô ấy đã chạy biến.
Tô Nhu cảm thấy, nếu để một mình mình và Phong tổng ở cạnh, mình chắc chắn sẽ tắt thở mà chết!
Phong Dực nhìn quanh nhà một lượt, nhà không quá lớn, nội thất giản dị được sắp xếp thoải mái, hẳn là phong cách cô thích.
“Phòng của em là phòng nào?”
Bắc Vũ Đường chỉ tay về cánh cửa bên trái.
Phong Dực đứng dậy đi về phía căn phòng đó, Bắc Vũ Đường thấy anh đi qua, tất nhiên theo kịp.
Anh nhìn bên này, ngó bên kia, cuối cùng chọn trúng cái giường lớn trong phòng, đi thẳng về phía cái giường, nằm lên trên, trong chăn có mùi của cô, khiến anh say mê.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, Phong Dực đột nhiên vươn tay, kéo cô vào lòng mình, hai người nằm song song trên giường.
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Phong Dực bá đạo ấn lại, “Đừng nhúc nhích.”
Dường như nhận ra cô khẩn trương, giọng nói trầm thấp quẩn quanh bên tai cô, “Đừng sợ, anh chỉ muốn ôm vậy một lát.”
Bắc Vũ Đường không giãy giụa nữa, mặc anh ôm nằm trên giường.
Tô Nhu đi từ bếp ra, không thấy hai người, khi thấy cửa phòng Vũ Đường mở thì đi qua, “Nước......”
Vừa nói ra một từ đã nghẹn lại, mắt chữ O miệng chữ A, khó tin nhìn hai người đang nằm.
Phong Dực thấy được người ngoài cửa phòng, một ánh mắt quét qua.
Tô Nhu giật thót, thông minh đóng cửa phòng lại cho họ, trước khi đóng còn lộ biểu cảm 'Hai người yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy' cho Phong Dực.
Tô Nhu về phòng mình, đóng cửa lại.
Tối nay tuyệt đối không thể ra ngoài!
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường giãy giụa đứng dậy, đôi tay chống ngực anh, “Anh dậy được chưa?”
“Thêm một lát nữa.”
“Vậy thêm một lát.”
Một lát sau, cô lại hỏi, “Giờ dậy được chưa?”
Phong Dực nằm thoải mái trên giường, không có ý định dậy.
“Một lát nữa đi.”
“Anh chắc chắn chỉ thêm một lát?”
“Ừ.”
Bắc Vũ Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc anh ôm tiếp.
Một lát sau, cô ngẩng đầu, phát hiện anh đã nhắm hai mắt lại, dường như đã ngủ.
Cô cẩn thận thăm dò thử, “Phong Dực, Phong Dực?”
Không có động tĩnh, Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, lại phát hiện dù anh đã ngủ vẫn ôm cô rất chặt.
Cô biết anh vẫn luôn ngủ không ngon, không dám đánh thức anh, chỉ có thể mặc anh ôm.
Cô kéo chăn đắp lên hai người, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Sau khi cô ngủ, người vốn đã ngủ sớm lại mở mắt ra, cúi đầu nhìn người trong lòng, đáy mắt ngậm ý cười. Anh thỏa mãn nhắm mắt lại, quanh mũi đều là mùi hương của cô.
Vốn tưởng không có tiếng hát thôi miên kia, anh sẽ rất khó ngủ, nào ngờ lại bất tri bất giác tiến vào giấc mộng.
Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Phong Dực mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng. Khi chú ý tới người trong lòng, sự lạnh lẽo lui đi, dần hóa thành nhu hòa.
Anh nhìn nắng sớm chiếu qua cửa sổ, đây là lần đầu tiên anh ngủ đến bình minh.
Anh rũ mắt, nhìn cô không chớp.
Có lẽ là do ánh mắt anh quá nóng, người trong mơ cảm nhận được nên mở mắt ra, vừa mở mắt đã rơi vào đôi mắt thâm thúy như đầm tối.
“Chào buổi sáng.” Bắc Vũ Đường khẽ nhếch khóe môi.
Phong Dực cúi người, môi mỏng nhẹ hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, “Chào buổi sáng, Đường Nhi.”
Một tiếng 'Đường Nhi' kia khiến cô khẽ run.
“Sao vậy?” Phong Dực khẩn trương hỏi.
“Anh, anh vừa gọi em là gì?”
Phong Dực hơi dừng lại, “Đường Nhi.”
Tên này gọi rất tự nhiên, dường như đã sớm quen thuộc.
“Em không thích?” Phong Dực hỏi.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Không phải. Chỉ là em cảm giác như đời trước cũng nghe anh gọi như vậy.”
Đôi mắt Phong Dực sáng ngời, “Em cũng cảm thấy như vậy sao? Vừa rồi anh cũng cảm thấy như vậy, giống như là hẳn phải thế.”
Dường như anh nghĩ đến chuyện vui, cánh tay bên hông cô khẽ siết, “Đường Nhi, anh rất vui, anh tìm được em.”
Bắc Vũ Đường vùi đầu vào lòng anh, “Uhm.”
Đúng là anh, anh đã tiến vào thế giới này.
Hai người lại dính giường thêm một lát rồi mới dậy, lúc rời giường rửa mặt, Bắc Vũ Đường nhìn mình trong gương, bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện mình vẫn còn đang ngụy trang, anh chưa thấy diện mạo thật của mình.
Bắc Vũ Đường nhìn người trong gương, đôi mắt trong suốt sáng ngời hiện lên nét giảo hoạt.
Cô tẩy trang, gỡ tóc giả xuống, năm phút sau, một mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện trong gương, đẹp đến mức tựa như tinh linh rơi xuống nhân gian.
Bắc Vũ Đường đi ra khỏi toilet, Phong Dực nghe được tiếng động thì xoay người, khi thấy cô gái tuyệt mỹ trước mặt, anh ngừng thở, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
“Đường Nhi, em......”
Bắc Vũ Đường cười xinh đẹp, đi đến trước mặt anh, nhón chân, hai tay ôm cổ anh, “Hoàn hồn.”
Sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Phong Dực thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, “Em đang dụ dỗ anh.”
Bắc Vũ Đường mỉm cười, “Vậy có nghĩa là anh bị em dụ dỗ rồi?”
Phong Dực trực tiếp dùng hành động chứng minh, hôn lên đôi môi cô.
Thấy tình thế sắp không vãn hồi được, Bắc Vũ Đường đẩy đẩy, “Dừng......”
Ô ô......
Giọng nói mơ hồ đi.
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng hít thở bình thường được.
Vừa được tự do, cô chạy vội, tránh người nào đó không kiểm soát được.
“Em đi nấu bữa sáng.”
Hai người một trước một sau vào bếp, phòng bếp quá nhỏ, anh vào nữa nên có vẻ khá chật chội.
“Anh đi ra ngoài chờ.”
Vũ Đường đẩy anh ra cửa, một mình bận rộn trong bếp.
Phong Dực đứng ở cửa bếp nhìn bóng người bận rộn bên trong.
Cửa phòng bên cạnh mở ra, Tô Nhu ngáp dài, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ bước ra, mơ mơ màng màng thấy có người ở cửa phòng bếp, tưởng là Vũ Đường nên vô cùng tự nhiên nói, “Đường Đường, chị hiền huệ quá.”
Phong Dực nghe tiếng nói, rời mắt khỏi vợ yêu, đặt lên người Tô Nhu.
Tô Nhu cảm thấy cả người lạnh lẽo, rùng mình một cái, mở mắt ra, thấy rõ người ở cửa, đôi mắt trợn to, ký ức tối qua ùa về.
“Phong Phong Phong Phong Phong Phong Phong tổng!” Tô Nhu lần nữa nói lắp.
Phong Dực nhìn cô ấy ghét bỏ, ánh mắt lộ ra tin tức 'Vì sao cô còn ở đây?'
Tô Nhu tuy không phải rất thông minh, nhưng hàm nghĩa trong mắt anh lại quá rõ ràng.
“Tôi, tôi đi ngay đây!”
Tô Nhu rất tự giác nói.
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng động, lướt mắt qua Phong Dực, dừng trên người Tô Nhu, “Mới sáng sớm mà em định đi đâu, chị nấu xong bữa sáng cho em rồi đây.”
Tô Nhu thật ra muốn ở lại ăn lắm, nhưng mà trộm nhìn qua ánh mắt lạnh lẽo của Phong Dực, rén:'(
“Em đột nhiên nghĩ ra, hôm nay em có việc rất quan trọng phải làm.”
Nói rồi, Tô Nhu trực tiếp chạy ra khỏi nhà.
Bắc Vũ Đường muốn nhắc Tô Nhu là cô ấy vẫn còn đang mặc đồ ngủ, chỉ là cô còn chưa nói xong, cô ấy đã hấp tấp chạy mất rồi.
Bắc Vũ Đường nhìn Phong Dực, “Đều là chuyện tốt anh làm đấy.”
Phong Dực vẻ mặt vô tội nhìn cô.
“Đường Nhi, anh không nói gì cả.”
Bắc Vũ Đường trừng anh một cái, lúc này, không có âm thanh còn hơn có âm thanh.
Phong Dực vẫn tỏ vẻ mình vô tội, đáng tiếc Vũ Đường không tin.
Gia hỏa phúc hắc này!. Đam Mỹ Hay
Một bữa sáng nhu tình mật ý, cả căn phòng đều chìm trong bong bóng màu phấn hồng. Cảm giác quen thuộc vô hình này dường như đã lắng đọng qua vô số năm tháng.
Bắc Vũ Đường cũng không phát hiện, giây phút cô tiếp nhận anh, trên người, trong lòng cô đều có biến hóa rất nhỏ, dường như có thứ gì đó bị phá tan một chút.
“Trong nhà hết đồ ăn, phải đi siêu thị một chuyến. Anh chờ em lát, em đi hóa trang.”
Phong Dực lại giữ tay cô lại, “Như vậy rất tốt.”
Bắc Vũ Đường nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, có anh ở đây, vấn đề an toàn của cô được bảo đảm. Trước đó vì lo diện mạo dễ khiến việc xấu kéo tới nên mới hóa trang. Thậm chí lúc đó cô còn xả da hổ của Phong Dực mà sống, giờ có thể ôm đùi anh luôn, tuyệt đối an toàn!
Bắc Vũ Đường ôm lấy eo anh, “Em đã ôm được một cái đùi rất to!”
Phong Dực nhấc cô lên, trực tiếp ôm cô vào lòng như ôm một đứa trẻ, “Em muốn ôm thế nào cũng được.”
Khi Thư ký Kỷ tìm được Phong tổng nhà mình, anh đang đẩy xe dạo trong siêu thị người đến người đi. Giây phút đó, thư ký Kỷ có cảm giác không chân thật.
Dường như có người kéo Phong tổng cao cao tại thượng từ trên trời xuống đất.
Thư ký Kỷ lại dời mắt khỏi người anh, chú ý tới Bắc Vũ Đường, suýt nữa giật mình rơi cằm.
Mỹ nhân trước mắt là ai?!
Hôm qua Phong tổng còn có quan hệ với cô gái tên Bắc Vũ Đường, hôm nay Phong tổng lại đổi một cô gái khác, tốc độ này nhanh quá rồi!
Đây có phải là kiểu không chạm vào phụ nữ thì thôi, đã chạm thì không thể cứu vãn trong truyền thuyết không?
Là thư ký trưởng của Phong Dực, thư ký Kỷ chỉ kinh ngạc một giây rồi mau chóng trấn định lại, lướt qua đám người.
“Phong tổng. Đây là tin tức mới nhất công ty con gửi tới. CBI và một số công ty khác liên hợp lại muốn đuổi công ty con của chúng ta ra khỏi Châu Mỹ.”
Chuyện này quá quan trọng, thư ký Kỷ không thể không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của lão tổng nhà mình.
Phong Dực nhìn hắn, đạm mạc mở miệng, “Kỷ Thừa, trước đó tôi đã nói gì với cậu?”
Tuy đại boss không tức giận, nhưng thư ký Kỷ vẫn rùng mình một cái.
Buổi sáng Phong Dực đã nói với hắn, hôm nay dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng quấy rầy anh.
Thư ký Kỷ vì sự tồn vong của công ty con nên mới vội vàng tới, cứ tưởng đại boss chắc chắn sẽ coi trọng rồi xử lý, nào ngờ......
“Xin lỗi Phong tổng.” Nói xong, thư ký Kỷ xoay người rời đi.