Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Phong Dực của cậu, thấy cậu đáng thương như thế, cô không đành lòng từ chối.
“Được.”
Bắc Vũ Đường đúng là muốn bắt thằng nhóc này tới cho Phong Dực xem.
Hỏi xem thằng nhóc này có phải con anh không.
Ai bảo thằng nhóc này nhìn giống anh như đúc từ cùng một khuôn ra như vậy chứ!
Nghĩ đến Phong Dực, tâm tình của Bắc Vũ Đường hạ xuống.
Tiểu Phong Dực còn chưa kịp vui vẻ đã thấy cảm xúc của cô không đúng, “Chị, chị làm sao thế?”
Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vuốt mặt cậu, “Nghĩ đến một người.”
Tiểu Phong Dực cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình lúc này cứ là lạ, dường như thông qua cậu nhìn một người khác, cảm giác đó khiến cậu không thoải mái.
“Người đó chọc chị không vui, chúng ta không thèm nghĩ đến người đó, được không?” Tiểu Phong Dực cọ cọ ngực cô, tri kỷ nói.
“Được.”
Bắc Vũ Đường đặt cậu nhóc bên cạnh, đắp chăn lên ngủ.
Người máy gõ cửa phòng lúc 8h tròn.
“Chủ nhân, đã đến 8h, còn nửa giờ nữa là đến trận đấu ngài muốn xem. Năm phút sau, xe bay hẹn trước sẽ đến cửa khách sạn.”
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực rời giường, hai người không cần chuẩn bị, đi thẳng ra cửa.
Tới trước cửa, xe bay đã chờ bên ngoài.
Vừa lên, xe bay đã tự động đưa họ đến đấu trường lớn nhất thành phố Thủy Lam, càng gần đích đến, xe bay trên bầu trời ngày càng nhiều, tất cả đều đến cùng một nơi.
Khi xe bay dừng lại, một chiếc xe bay khác cũng dừng sau xe họ, một nhà ba người bước từ trên xuống, ba người đều mặc quần áo phục cổ, dường như không phải tới xem thi đấu mà là đi tham gia yến tiệc vậy.
Bọn họ vừa xuất hiện, người xung quanh đều ghé mắt nhìn qua.
“Quần áo họ mặc đẹp thật đấy.”
“Đó là quần áo phục cổ, đẹp quá.”
“Một bộ dã đắt lắm rồi, không biết họ là nhà giàu nào nhỉ?”
......
Người xung quanh khe khẽ thì thầm, ánh mắt hâm mộ nhìn qua, khiến một nhà ba người đều rất hưởng thụ. Thi Tiểu Thi hơi nâng cao cằm, ra vẻ quý tộc kéo Ngô Ngạn Tuấn vào đấu trường.
Bắc Vũ Đường nhìn một nhà ba người đi qua trước mặt mình, nụ cười nhàn nhạt cong lên bên môi.
Đúng là một nhà ba người hạnh phúc.
Quần áo chúng đang mặc, tiền chúng tiêu đều do nguyên chủ kiếm được.
Cô sẽ lột từng món đồ của nguyên chủ trên người chúng xuống, đến lúc đó, xem chúng còn gì để mà khoe.
“Chị, chị ghét họ?” Tiểu Phong Dực hỏi.
“Đúng vậy, rất ghét.”
Tròng mắt Tiểu Phong Dực khẽ nhúc nhích, không nói gì, âm thầm ghi nhớ khuôn mặt ba người kia.
“Đi thôi.”
Hai người theo dòng người tiến vào đấu trường.
Đấu trường có dạng hình trứng, xung quanh có mấy chục nghìn ghế, đã ngồi đầy 80%. Bắc Vũ Đường liếc mắt đã thấy một nhà ba người Ngô Ngạn Tuấn ngồi ở ghế khách quý, nhìn chúng thuận lợi mọi bề tán ngẫu, nụ cười bên môi Bắc Vũ Đường dần nồng đậm thêm.
Cô thu hồi ánh mắt, đặt tầm mắt ở trung tâm đấu trường.
“Thưa các quý ông quý bà, trận chung kết Quyền anh lần thứ 108 chính thức bắt đầu. Mời Quyền vương Ugra của chúng ta.”
Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, một người đàn ông cường tráng cơ bắp cao 2m3 từ từ rơi xuống từ trên không trung, khí phách vẫy tay với mọi người đang xem.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực cẩn thận quan sát Ugra, thăm dò rõ con đường hắn đi. Phần lớn sức lực của Ugra tập trung ở phần trên, phần dưới không ổn định lắm, trên người có rất nhiều lỗ hổng, người như vậy mà cũng có thể xưng là Quyền vương, đúng là trò cười.
Trừ trận đấu của Ugra, còn một trận đấu khác, chỉ nhìn qua đã thấy hai tuyển thủ có thực lực hơn hẳn Ugra, nhưng khi đối chiến với Ugra, họ lại không chịu nổi một đấm.
“Giả vờ.” Tiểu Phong Dực xem xong, chỉ nói hai chữ.
Người có mắt đều nhận ra, chỉ là phần lớn ngại thế lực đằng sau Ugra, chỉ dám nói sau lưng, không ai dám nói vậy trước mặt hắn. Truyền thông tinh tế cũng vậy.
Thi đấu ba giờ, cuối cùng Ugra trở thành Quán quân của giải đấu Quyền anh lần thứ 108.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực rời đi trước, mò đến khu hậu trường, tránh đi trùng theo dõi.
Hai người lặng lẽ ẩn nấp ở nơi tối tăm.
Mấy người vừa rồi thi đấu đều đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ hậu trương, chỉ là khuôn mặt họ không có vui sướng.
“Giải đấu quyền anh cmn! Rõ ràng là làm màu cho thằng Ugra kia!” Có quyền thủ trẻ căm giận siết chặt tay.
“Suỵt, nói bé thôi, nếu Ugra nghe được, chú em đừng mong đánh quyền được nữa.” Có quyền thủ nhắc nhở.
Quyền thủ trẻ kia không những không nghe lọt mà còn càng tức giận hơn, “Không đánh thì thôi. Tôi vốn hướng về ngôi Quán quân. Giờ dù có lợi hại cỡ nào thì Quán quân vẫn là Ugra, tôi không đánh quyền nữa cũng chẳng sao.”
Bỗng, cánh cửa bị đá văng.
Ugra xuất hiện ở cửa, quét mắt nhìn qua đám người.
“Ai có dị nghị với tao?”
Khi hỏi câu này, hắn nhìn chằm chằm quyền thủ trẻ tuổi kia.
Quyền thủ trẻ thấy hắn, đáy lòng có sợ hãi, nhưng lúc này, vì thể diện, cậu ta không thể lùi bước, “Tôi.”
Ugra cười lạnh, “Bất mãn với kết quả, vậy đấu lại một lần.”
Nói xong, không chờ quyền thủ trẻ kia phản ứng lại, hắn đã bắt đầu hành hung. Hai bên đấu lên, quyền thủ trẻ cũng không phải kẻ yếu, thực lực ngang Ugra, hai người đánh đến khó phân.
Quyền thủ trẻ trào phúng, “Đây là thực lực của Quyền vương, tôi còn không tiến vào top 3. Quyền vương lại chẳng đánh lại một người đứng thứ tư như tôi, đúng là Quyền vương.”
Ugra bị cậu ta chọc giận, đột nhiên lùi lại, cướp súng trong tay bảo tiêu, bắn về phía người nọ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quyền thủ trẻ thấy tình huống không tốt, lập tức trốn tránh.
“Bắt nó lại.” Ugra ra lệnh.
Hai bảo tiêu lập tức khống chế quyền thủ kia.
Ugra chĩa súng vào trán quyền thủ trẻ, “Hừ, kiêu ngạo đấy. Giờ kiêu ngạo tiếp đi.”
Quyền thủ xung quanh thấy vậy, có người lên tiếng hòa giải, “Ugra, cậu ta còn nhỏ, anh đừng chấp nhặt với cậu ta.”
“Câm miệng, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện.” Ugra nhìn quyền thủ kia bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Những người muốn khuyên giải không dám nói gì nữa.
Quyền thủ trẻ thấp thỏm bất an, “Anh muốn làm gì? Giết người là phạm tội, anh sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật.”
Ugra cười khẽ, bàn tay to vỗ mặt cậu ta mang ý khinh miệt, “Sao tao có thể giết người được, chỉ biến mày thành phế vật sống không bằng chết thôi.”
Ugra trực tiếp bóp gãy hai tay, đạp gãy hai chân của quyền thủ trẻ.
Trong phòng nghỉ chỉ còn những tiếng hét thê thảm, người trong phòng không ai dám nói gì.
Ugra nhìn quyền thủ trẻ đã đau đến ngất xỉu trên đất, nhấc chân đá một cái, đi về phía các quyền thủ khác trong phòng.
“Chuyện hôm nay, thằng nào dám tiết lộ ra ngoài, đó chính là kết cục của chúng mày.”
Người trong phòng giận mà không dám nói gì.
Sau khi Ugra đi, lập tức có người nâng quyền thủ trẻ kia đi chữa trị.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực theo dõi một đường, thấy hắn biến mất ở khu nhà giàu.
Trước đây nguyên chủ cũng từng mua một căn hộ ở nơi này, giờ cả nhà Ngô Ngạn Tuấn đang ở trong căn hộ đó.
“Bên cạnh hắn có nhiều bảo tiêu bảo vệ, muốn giết hắn thì cần dẫn toàn bộ bản tiêu bên cạnh hắn đi.”
“Em dẫn họ rời đi, chị đi giết hắn.” Tiểu Phong Dực nói.
Tốc độ của cậu nhanh, những bảo tiêu đó sẽ khó bắt được cậu.
“Được.”
Hai người phân công nhau xong, lên kế hoạch, lặng lẽ tránh trùng theo dõi, tiến vào khu biệt thự. Bắc Vũ Đường dựa theo ký ức tìm đến biệt thự của Ngô Ngạn Tuấn, Tiểu Phong Dực không hỏi, chỉ lẻn vào Ngô gia cùng cô.
Một nhà Ngô Ngạn Tuấn đã nghỉ ngơi, hai vợ chồng họ đang ngủ say, hoàn toàn không phát hiện đã có người vào phòng mình.
Sau khi vào nhà, Bắc Vũ Đường tìm được một thứ trong ngăn tủ, cất vào túi. Vừa quay đầu, cô đã thấy Tiểu Phong Dực đứng trước giường của hai vợ chồng kia.
“Đi thôi.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
Tiểu Phong Dực đi theo Bắc Vũ Đường ra khỏi ngôi nhà.
Sau khi rời khỏi Ngô gia, họ tiến vào sâu bên trong khu biệt thự, nơi đó nhiều trùng theo dõi hơn bên ngoài, đến nơi, bảo tiêu đứng xung quanh bốn phía biệt thự, căn phòng sáng đèn, có bóng người đong đưa.
Hai người ngồi canh bên ngoài đếm nhân số, trước mắt thấy có sáu người.
Theo kế hoạch, Tiểu Phong Dực gây tiếng động, hấp dẫn toàn bộ bảo tiêu quanh biệt thự đi. Bắc Vũ Đường thuận lợi vào biệt thự, hai bảo tiêu trong phòng không phát hiện ra cô.
Lặng yên giải quyết bảo tiêu trong phòng xong, cô gặp được một người máy đang xuống cầu thang, trước khi nó kịp mở miệng, một hạt châu đã phá nát hệ thống phát âm của nó, sau đó người máy bị phá hủy.
Cửa phòng ngủ chính đang hé, ánh đèn xuyên qua khe hở chiếu lên hành lang dài bên ngoài. Cô lặng lẽ mò đến, dùng người máy mở cửa.
Người trong phòng thấy người máy quản gia, không để tâm, tiếp tục động tác, trên giường lớn có hai đứa trẻ chừng năm sáu tuổi, một nam một nữ, bị dây thừng trói chặt, thân thể nhỏ bé tràn đầy vết thương.
“Mang đồ ra đây.” Ugra thấp giọng ra lệnh, giọng nói mang theo sự hưng phấn.
Bắc Vũ Đường trốn sau người máy vụt ra, một sợi tơ siêu nhỏ nháy mắt quấn lấy cổ Ugra.
Thân thể cao lớn của Ugra giãy giụa từ trên giường xuống, hắn muốn kéo đứt sợi tơ, tay chân không ngừng giãy giụa, vọng tưởng xoay người phản kháng.
Bắc Vũ Đường sao có thể cho hắn cơ hội đó, cô kéo thân thể cao lớn đến chỗ ống thép trong phòng, hung hăng siết chặt.
Vài phút sau, Ugra dừng giãy giụa.
Bắc Vũ Đường buông sợi tơ bằng vonfram ra, dùng quần áo của hắn lau máu trên sợi tơ, rồi vứt lên mặt hắn.
Cô lấy đồ mang từ Ngô gia ra, tẩm máu của hắn rồi ném vào gầm giường.
Làm xong tất cả, Bắc Vũ Đường dời mắt nhìn hai đứa trẻ trên giường. Nếu để hai đứa bé lại đây, chỉ sợ họ sẽ giết chúng diệt khẩu.
Hai đứa trẻ đã sớm bị dọa sợ, khi cô tới gần, chúng sợ hãi nhìn cô.
“Đừng sợ, anh dẫn hai đứa đi.”
Bắc Vũ Đường cởi trói cho hai đứa trẻ, “Suỵt, đừng lên tiếng.”
Hai đứa trẻ như con nai bị thương, sợ hãi cô chạm vào.
“Ngoan, đi theo anh. Anh đã đuổi kẻ xấu đi rồi.”
Hai đứa trẻ nhìn Ugra trong vũng máu, đôi mắt càng sợ hãi. Đôi mắt sáng đen của cô bé mang theo thấp thỏm đánh giá cô, “Anh, thật sự có thể dẫn em đi sao?”
“Thật.”
Cô bé giang hai tay, Bắc Vũ Đường bế cô bé lên.
Cậu bé khác thấy vậy, không kháng cự cô nữa.
Bắc Vũ Đường một đường phá hủy trùng theo dõi, dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi khu biệt thự. Một đường tránh trùng theo dõi, lên xe bay thuê được đến địa điểm đã hẹn sẵn với Tiểu Phong Dực.
“Chị.” Tiểu Phong Dực thấy bên cạnh Bắc Vũ Đường còn hai đứa nhỏ khác, lập tức bẹp miệng, “Họ là ai?”
Bắc Vũ Đường lập tức cảm nhận được oán niệm từ Tiểu Phong Dực truyền đến.
“Hai em ấy là trẻ em bị Ugra bắt đi. Em cần phải hòa thuận với hai em ấy đấy.”
Tiểu Phong Dực không đáp lời, nhìn chằm chằm hai nhóc con.
Ánh mắt cậu quá sắc bén, khiến hai nhóc con đã đang sợ càng sợ hơn, chôn chặt đầu vào lòng Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường biết giữa các bạn nhỏ sẽ có sự 'tranh sủng', Tiểu Phong Dực chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nhóc con nắm chặt quần áo chị mình.
Đây là cái ôm của cậu, hai đứa này vừa đến đã cướp đi rồi!
Cậu không thích hai đứa này!
Tiểu Phong Dực chỉnh lại cảm xúc xong, ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Anh, dẫn họ về, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Chúng ta nên đưa họ đi. Em cảm thấy cô nhi viện không tệ.”
Bắc Vũ Đường cũng suy xét đến vấn đề hai đứa trẻ đi hay ở, hai đứa thật sự không thể đi theo được, quá chói mắt. Đưa họ đến cô nhi viện là một ý không tệ. Nhưng Ugra vừa chết, lúc ấy chắc chắn sẽ điều tra những người từng ở cùng hắn.
Hai đứa trẻ này chắc chắn sẽ bị khai ra rồi tìm thấy.
Nếu để ở cô nhi viện, hai đứa sẽ mau chóng bị tìm ra, như vậy, sẽ không giữ được lời hứa của mình lúc dẫn hai đứa ra.
Cách tốt nhất là tìm được cha mẹ hai đứa, hoặc tìm được nơi đảm bảo an toàn tạm thời thu giữ hai đứa.
“Rời khỏi tinh cầu Thủy Lam trước.”
Bọn họ đã sớm đặt vé rời tinh cầu Thủy Lam ngay trong đêm trước khi động thủ. Nếu mai mới đi, ra vào tinh cầu Thủy Lam đều sẽ bị kiểm soát chặt chẽ. Dù sao thì cái chết của Quyền vương cũng không phải chuyện nhỏ.
Thân thể Tiểu Phong Dực đặc thù, nếu dụng cụ kiểm tra lại xuất hiện tình huống như lúc trước thì không ổn tẹo nào.
“Vậy họ thì sao?” Tiểu Phong Dực nhìn hai đứa trẻ chui trong lòng Bắc Vũ Đường, hận không thể kéo hai đứa xuống khỏi người chị mình.
Đây đúng là một vấn đề lớn.
Bắc Vũ Đường cuối cùng nghĩ ra một cách, trang điểm hai người thành sủng vật, để vào một rương, đánh dấu là vật sống, mua một vé phi thuyền. Như vậy, cô có thể thuận lợi trộm mang hai đứa lên phi thuyền.
Trước khi lên phi thuyền, Bắc Vũ Đường lại trang điểm khác đi cho mình và Tiểu Phong Dực, Tiểu Phong Dực biến thành một thiếu niên tàn tật, mà cô thì biến thành một người phụ nữ trung niên.
Bọn họ mua vé đường ngắn, một tối là có thể đến tinh cầu khác.
Ngay sau khi họ đến tinh cầu Tal, tinh cầu Thủy Lam tiến vào trạng thái giới nghiêm. Cùng thời gian, các trang mạng của toàn tinh tế đều đưa tin Quyền vương bị ám sát.
Các thợ săn tiền thưởng nhận được tin tức, cả đám đều bùng nổ.
Hai ngày trước mới có người nhận treo thưởng, Quyền vương đã lập tức chầu Diêm vương, họ không thể không bội phục thợ săn nhận đơn này.
Một đám người khí thế ngất trời thảo luận, không biết anh hùng nào giết Quyền vương.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực thuê một chung cư có hai phòng ngủ. Giá cả ở tinh cầu Tal tuy thấp hơn tinh cầu Thủy Lam, nhưng vẫn được tính là xa xỉ.
Trước ở nơi này trốn tránh một thời gian, sau đó chờ chuyện này đi qua, họ lại ra ngoài.
Bắc Vũ Đường dàn xếp cho hai đứa trẻ xong rồi mới xoay người nhìn về nhóc con đi theo sau mông mình.
“Tiểu Phong Dực, lại đây.”
Tiểu Phong Dực đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, ngẩng đầu nhỏ nhìn cô.
“Nói cho chị biết, vì sao em không thích họ?”
“Bọn họ muốn cướp chị. Chị là của mình em.” Tiểu Phong Dực bá đạo tuyên thệ chủ quyền.
Bắc Vũ Đường nhìn vẻ bá đạo của cậu, nhéo má cậu, “Đúng vậy, chỉ là của một mình em. Tiểu Na Na và Tiểu Đông Đông đều sẽ về nhà, chỉ tạm thời ở chung với chúng ta thôi. Chúng ta là chủ nhà, em lại là anh, có phải nên chăm sóc họ tốt không?”
Tiểu Phong Dực nghe là hai người là người một nhà, không tính hai đứa trẻ kia vào, tâm tình cuối cùng cũng tốt lại.
“Được rồi. Khi nào chúng ta đưa họ về nhà?” Tiểu Phong Dực rất quan tâm vấn đề này.
“Chúng ta phải tìm được người nhà của họ thì mới đưa được.”
Những ngày sau đó, hoàn toàn không cần Bắc Vũ Đường ra lệnh, cậu cực kỳ chủ động đi dò hỏi Tiểu Na Na và Tiểu Đông Đông về gia đình của hai đứa. Tuổi hai đứa còn nhỏ nhưng cũng nhớ rõ được một ít, chỉ là trí nhớ có hạn, chỉ nhớ được rải rác, nhưng có tên, có địa danh, cuối cùng vẫn tìm được chút manh mối.
Khi Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực tìm kiếm người nhà của hai đứa bé, một nhà Ngô Ngạn Tuấn đã rơi vào nguy hiểm.
Cảnh sát tinh tế tìm được một đồ vật dưới gầm giường Ugra, đồ vật này dính máu của người chết. Cảnh sát lập tức tra xét những người sở hữu vật này, sau khi điều tra, tìm được Ngô Ngạn Tuấn.
Ngô Ngạn Tuấn là đối tượng tình nghi đầu tiên, bị cảnh sát tinh tế bắt đi. Chuyện Quyền vương bị giết có ảnh hưởng rất lớn, bên trên còn có gia tộc đệ nhất đè đầu, Tổng cục cảnh sát cực kỳ coi trọng chuyện này, thẩm vấn Ngô Ngạn Tuấn suốt đêm.
Ngô Ngạn Tuấn cũng không biết vì sao thứ đó lại xuất hiện ở hiện trường.
Dù là dùng người máy phát hiện nói dối hay là cách khác, đáp án vẫn chỉ có vậy.
Hai bên không có giao thoa, không có động cơ giết người, hắn lại có bằng chứng ngoại phạm, nhưng dù vậy, cảnh sát vẫn không dám thả hắn. Dù sao, chuyện đồ của hắn xuất hiện ở hiện trường là chắc chắn.
Cảnh sát cho rằng, người có đồ của Ngô Ngạn Tuấn nhất định có quan hệ thân thiết với hắn.
Vợ và con trai Ngô Ngạn Tuấn thân cận nhất tất nhiên cũng bị đưa đi thẩm vấn.
Sau khi thẩm vấn, họ phát hiện ra một ít manh mối.
Bạn gái của Ngô Diệu Huy, con trai Ngô Ngạn Tuấn có thù oán với Quyền vương, em gái cô ấy bị lừa bán, chết trên tay Ugra.
Lần này, ánh mắt của cảnh sát tập trung trên người Ngô Diệu Huy.
“Tôi thật sự không giết người.” Ngô Diệu Huy tiều tụy, “Tôi càng không biết Lily và Quyền vương có thù oán.”
****
Roro: Chào các bạn, Ro đã thành F0:((