Tác giả: Vân Phi Mặc
Theo quy củ, người mới tới đều phải chọn khu, chọn khu xong sẽ chính thức là người của khu đó. Mấy người Vương Mông biết rõ, họ không phải Bắc Vũ Đường, không có ưu đãi kia, đương nhiên phải chọn khu.
Đám người Vương Mông chọn khu xong, ai về khu vực của người đó.
Bắc Vũ Đường thì xấu hổ, không có nơi nào mà đi.
“Nhãi con, mày muốn ngủ ngoài quảng trường hay là vào khu ngục?” Có người vui sướng khi cô gặp họa.
Biểu hiện của Bắc Vũ Đường hôm nay đã khiến không ít người kiêng kị cô, đồng thời cũng tò mò về cô. Họ muốn xem cô có thể giải quyết tình huống này không.
Nhìn kiến trúc khổng lồ trước mặt, Bắc Vũ Đường đi về phía khu kiến trúc cổ, một đám ở trong phòng mình, nhìn cô đi qua trước mặt.
Những người này nhìn cô bằng đủ loại ánh mắt tò mò, lạnh nhạt, hứng thú, chán ghét,...... Chỉ không có ánh mắt lương thiện và bình thản.
Người ở đây đã sớm quên mất cái gì gọi là lương thiện.
Nơi này chỉ có cá lớn nuốt cá bé, chỉ có máu tanh và bạo lực.
Bắc Vũ Đường chậm rãi đi từ khu bốn, qua khu ba, khu hai, khu một. Họ cứ nghĩ Bắc Vũ Đường sẽ dừng lại, không ngờ, cô lại tiếp tục bước.
Mọi người thấy hành động của cô, một đám đều mở to mắt nhìn, sau đó lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Một đám đều nở nụ cười quỷ dị khó hiểu, tựa như đang thấy một con dê đi về phía bầy sói.
Vương Mông chú ý tới biểu cảm quỷ dị đó thì hỏi, “Nơi đó có gì sao?”
Mấy người cùng phòng hắn cười thần bí, “Mày sẽ biết ngay thôi.”
Một người khác bổ sung, “Ngay sau đây sẽ có một hình ảnh cực kỳ xuất sắc, khiến mày cả đời khó quên.”
Nói xong, hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười mà chỉ đối phương mới hiểu.
Vương Mông mộng bức, ánh mắt lo lắng.
Hắn muốn ra ngoài ngăn cản, nhắc nhở Bắc Vũ Đường, lại bị người cùng phòng cản lại.
“Tránh ra.”
Một người trong đó âm trắc nói, “Nhãi con, nếu mày muốn sống lâu ở đây thì bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Người đàn ông nhỏ gầy tiến vào cùng hắn cũng khuyên hắn đừng xúc động.
Hồ Tứ thấy cô đi về phía đó, khóe môi cong lên nụ cười lạnh. Đúng là tìm chết.
Khi Bắc Vũ Đường không tiếp nhận lời mời của Hồ Tứ, cô đã hoàn toàn đắc tội hắn.
Vốn còn muốn kiếm thời gian xử cô, giờ hắn không cần ra tay, cô đã tự tìm đường chết rồi.
“Lão đại, có cần ngăn nó lại không?” Một người đàn ông bên cạnh Long Nhị gia hỏi.
Long Nhị gia xua xua tay, “Không cần.”
Cảnh tượng này cũng xuất hiện ở chỗ hai ngục bá khác, bọn họ cũng đưa ra quyết định tương tự. Tất cả mọi người đều chờ xem Bắc Vũ Đường sẽ chết thế nào.
Bắc Vũ Đường hiểu rất rõ suy nghĩ của họ, nhưng cô vẫn bước về phía trước.
Rất nhanh sau đó, cô đi đến cuối.
Phía trước là một cửa sắt rất lớn, hai phòng bên cạnh cửa sắt đều không có ai.
Bắc Vũ Đường đẩy một cánh cửa, tiến vào trong.
Mọi người nhìn chằm chằm cái cửa sắt, dường như đang chờ ai đó xuất hiện.
Thời gian dần trôi, cánh cửa sắt kia vẫn không chút sứt mẻ.
“Gì thế?!!”
“Chuyện gì thế này?!!”
“Sao lại không có động tĩnh gì?!”
“Vì sao không có phản ứng?!!”
“Vì sao hắn còn không ra?”
......
Đám tù nhân đang chờ xem náo nhiệt hoàn toàn thất vọng.
“Nhị gia, theo anh có phải người kia chết rồi không?”
Long Nhị gia híp mắt, “Ai biết.”
“Để em đi điều tra xem sao.” Người đàn ông cường tráng kia nói.
“Không cần. Có người còn sốt ruột hơn chúng ta. Đâu cần tự mình dò đường.” Long Nhị gia lạnh giọng nói.
“Nhị gia nói rất đúng.”
- Khu ba-
“Lão đại, có cần em đi xem xem người nọ còn sống hay không không?” Có cấp dưới đề nghị.
“Không cần.” Hắc lão tam bình tĩnh nói, “Khác có người xem xét thay chúng ta, chờ là được.”
Cảnh tượng như vậy cũng xảy ra ở hai khu còn lại, bốn người đều đề phòng, án binh bất động.
Ai cũng không muốn làm bọ ngựa, để người khác làm chim sẻ.
Lúc này, Bắc Vũ Đường cả người mệt mỏi dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực.
Đối chiến liên tục, chém giết cường độ cao, thể lực của cô đã sớm cạn kiệt. Nhưng cô không thể để họ phát hiện, nếu không cái mạng nhỏ này của cô khó giữ. Trước đó cô vẫn luôn cắn răng chống đỡ, mãi đến giờ mới thả lỏng lại.
Bắc Vũ Đường hiểu rõ, họ sẽ không phái người tới thăm dò.
Nơi này là vùng cấm của Hắc Ngục, tội phạm từng sống ở đây một thời gian sẽ không ai dám tới gần nơi này.
Trước khi đến Hắc Ngục, Bắc Vũ Đường đã lên kế hoạch cả rồi.
Thông qua ký ức của nguyên chủ, cô biết có một vùng cấm ở Hắc Ngục, ngay cả Tứ vương cũng không dám tới gần.
Nguyên chủ từng chạy trốn đến đây, có được giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nơi này là vùng an toàn của cô ấy, là nơi duy nhất cô ấy có thể an toàn.
Người ai ai cũng sợ tránh không kịp, lại là thần trong lòng cô ấy. Tuy cô ấy chưa từng gặp người kia, chỉ biết một số sự tích về người đó qua miệng người khác.
Người này rất thần bí, không ai biết hắn vào khi nào, không biết tên hắn là gì, càng chưa từng thấy diện mạo của hắn.
Ngục bá từng đi khiêu chiến hắn đều chết trên tay hắn, thi cốt vô tồn.
Hắn ở đây dường như đã rất rất lâu, lâu đến mức khiến người ta quên mất.
Có lời đồn là từ trước khi ngục giam được thành lập, hắn đã ở đây rồi.
Truyền thuyết này không có mấy ai tin, dù sao thì ngục giam ở tinh cầu Hắc Ngục đã tồn tại 5000 năm, không ai có thể sống được lâu như vậy. Nhưng thần kỳ là lời đồn này vẫn luôn được lưu truyền, chưa từng đứt đoạn.
Bắc Vũ Đường biết có một người như vậy tồn tại thì đã có kế hoạch. Cô lợi dụng sự đặc biệt của người này và sự kiêng kị giữa Tứ vương để tranh thủ thời gian gia tăng thực lực của bản thân, đến khi họ không kiềm chế được, cô cũng tích cóp đủ sức mạnh rồi, mới có sức để chu toàn với họ.
Đúng như cô dự đoán, không một ai trong số Tứ vương phái người tới đây.
Bắc Vũ Đường ngồi khoanh chân, bắt đầu tu luyện Hàn Băng Chưởng.
Lúc này, thời gian với cô là mạng sống.
Cứ cách một thời gian sẽ có người thả đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt xuống quảng trường Hắc Ngục, mỗi lúc như vậy, bốn khu vực lớn sẽ tranh đoạt vật tư, xung đột lẫn nhau, thương vong vô số.
Đây cũng là lý do vì sao số người của ngục giam lại ít như vậy, bởi vì mỗi giây mỗi phút đều có người chết đi.
Trong ngục giam to lớn này, các vật tư đều đến từ nguồn đó. Vật tư được thả xuống là có hạn, không đoạt được thì sẽ chết.
Còn năm ngày nữa là tới thời gian thả vật tư xuống, Bắc Vũ Đường cần phải đột phá tầng thứ ba trong năm ngày này.
Năm ngày sau, Bắc Vũ Đường từ từ mở mắt ra, vết thương trên người cũng được chữa trị sau khi Hàn Băng Chưởng đạt tầng ba.
Là lúc nên đi ra ngoài!
Khi Bắc Vũ Đường đến quảng trường, xung quanh đã đầy người đứng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi vật tư.
Không lâu sau, tiếng gầm rú vang lên trên đỉnh đầu, một phi thuyền cỡ trung bình xuất hiện trên bầu trời quảng trường. Mọi người thấy phi thuyền kia, một đám xoa tay hầm hè.
Cửa khoang mở ra, từng rương thức ăn, nước uống được thả xuống, mọi người trong quảng trường bắt đầu điên cuồng cướp đoạt, đâu đâu cũng thấy có người vì một túi đồ ăn hoặc một lọ nước mà vung tay đánh nhau.
Bắc Vũ Đường đứng tại cửa không động, khi vật tư thả xuống một nửa, cô đo chuẩn khoảng cách giữa mình với cái rương gần nhất, tốc độ nhanh chóng tiếp nhận được cái rương kia.
Cô vừa nhận được, bốn phía lập tức có người vây quanh, nhìn chằm chằm cái rương trong tay cô như hổ rình mồi.
Bọn họ vây quanh cô, hoàn toàn không cần nhắc nhở.
Sau khi bước vào tầng ba, Bắc Vũ Đường đã sở hữu công năng của Hàn Băng Chưởng, người bị tay cô đánh trúng, bộ phận bị đánh trúng sẽ đông lạnh lại.
Khi một kẻ, hai kẻ, ba kẻ bị đông cứng tay, ngực, chân; ánh mắt họ nhìn cô biến thành sợ hãi, hoàn toàn không hiểu vì sao cô có thể đông lạnh thân thể người.
Một đám vì kiêng kị thân pháp quỷ dị của cô mà không dám tiếp tục công kích.
Bắc Vũ Đường mở cái rương ra trước mặt họ, bên trong có bánh mì, có đồ hộp, có nước.
Bắc Vũ Đường cầm năm lon đồ hộp, ba túi bánh mì và mấy bình nước.
Lượng đồ ăn này vừa đủ để một người dùng đến lần thả vật tư tiếp theo.
Cô không lấy nhiều lắm, những người đó lại kiêng kị thân pháp quỷ dị của cô nên cũng không ngăn cản cô, để mặc cô rời đi. Cô vừa đi, những người đó bắt đầu nội chiến, tranh đoạt đồ ăn.
Đồ ăn tranh đoạt được cũng không thuộc về riêng ai, phần lớn đều nộp vào tay ngục bá, sau đó chia qua ngục bá rồi mới phân phát cho người phía dưới.
Bắc Vũ Đường không thuộc về khu vực nào, đồ cướp được tất nhiên cũng không cần giao cho ai.
Cô vừa vào nhà, một người ở cửa đã đi ra, cản đường cô.
“Có việc gì?” Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô nhận ra người này, hắn là một trong số các cao thủ dưới trướng Hồ Tứ.
“Để đồ vật lại thì mày có thể vào.”
Bắc Vũ Đường đặt đồ sang một bên, người nọ thấy vậy thì cười khinh miệt, còn tưởng cô kiên cường thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Suy nghĩ đó của hắn chỉ duy trì được hai giây, đến giây thứ ba, một quyền đã dừng trên mũi hắn, máu tươi lập tức chảy ròng.
“Mày tìm chết!” Người nọ hét lớn một tiếng, ánh mắt hung ác lên.
Hai bên bắt đầu đối chiến.
Nếu là khi chưa tu luyện đến tầng thứ ba, Bắc Vũ Đường sẽ rất khó thắng được hắn, tám chín phần mười sẽ là lưỡng bại câu thương. Nhưng giờ thì khác, sau khi tăng lên tầng thứ ba, thực lực của cô đã tăng thêm một cấp bậc, đối đầu với hắn cũng thành thạo.
'Ầm', người nọ bị đánh bay ra ngoài, hai tay đã bị đóng băng.
Tiếng động bên này quá lớn, khiến những người khác trên quảng trường chú ý.
“Người đó không phải đại tướng của Hồ gia sao, vậy mà lại bị đánh thảm như thế.”
“Thằng nhãi Phong Dực này thực lực cao vậy sao? Trước đó còn tưởng nó ngang cơ Song Hùng thôi.”
“Quả là một thằng nhãi cứng rắn, chẳng trách Tứ vương đều muốn thu nó về dưới trướng.”
“Tay hắn sao thế, hình như kia là băng đúng không?”
......
Người xung quanh nghị luận thế nào, Bắc Vũ Đường cũng không quan tâm làm gì, cô cầm đồ ăn của mình, chậm rãi đi vào trong. Dọc đường đi, không ai còn dám ra ngăn cản.
Lấy được đồ ăn, Bắc Vũ Đường về phòng mình.
Cuộc sống của cô rất đơn giản, tu luyện, ngủ, ngủ, tu luyện, mỗi ngày không ngừng lặp lại cùng một việc, cô lại không thấy chán.
Bốn ngục bá phái người quan sát nơi này, lại chẳng phát hiện ra gì.
Cánh cửa sắt kia trước sau đóng chặt, dường như người bên trong đã không còn ở đó nữa.
Bọn họ trước kia mới vừa tới gần cánh cửa sắt đó đã bị người bên trong xé sống thành mảnh nhỏ. Cảnh tượng đó quá máu me, bạo lực, khiến cho người trong Hắc Ngục đều khiếp sợ.
Lần đầu là vậy, lần thứ hai cũng là vậy, lần thứ ba vẫn bị người đằng sau cánh cửa sắt giết chết, từ đó về sau, không ai dám tới gần nữa.
Lần này không thể ngờ, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cánh cửa sắt vẫn chẳng hề có động tĩnh.
Hồ Tứ tinh tế nhất đang đi đi lại lại trong phòng, Tứ đại ngục bá từng có quy định, chỉ cần ai giết người phía sau cửa sắt trước, người đó chính là người đứng đầu ngục giam Hắc Ngục.
Đây là chuyện tất cả mọi người đều nhận đồng.
“Hồ gia, có cần em đi thử xem không?”
Lâu vậy rồi mà cánh cửa sắt kia vẫn không có động tĩnh, vậy chỉ có hai khả năng. Một là hắn đã chết bên trong, hai là thực lực của hắn đã yếu đi, không thể xua đuổi kẻ khác tới gần.
Dù là loại nào, với Hồ Tứ, đó đều là cơ hội.
Những lúc thế này, cần to gan mạo hiểm.
Hồ Tứ suy xét mãi, “Mày đi đi, nhất định phải cẩn thận.”
Người nọ nhận lệnh rời đi, hướng về phía cửa sắt. Khi nói ra đề nghị này, hắn còn không thấy sợ hãi, nhưng khi càng lúc càng tiếp cận cánh cửa kia, cảm giác sợ hãi sâu trong nội tâm dần dâng lên, hắn khẩn trương, cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa, rất sợ quái vật bên trong lao ra ngoài.
Bắc Vũ Đường tu luyện trong phòng nghe được tiếng bước chân ngày càng gần thì bất ngờ mở mắt ra, cô thấy được một người vạm vỡ, tay cầm vũ khí, sắc mặt tái nhợt, kinh sợ nhìn chằm chằm cánh cửa sắt.
Bởi vì chưa từng thấy sự lợi hại của kẻ thần bí, cũng không có cảm giác gì với hắn, nên cô tất nhiên sẽ không thấy sợ hãi. Nhưng những người khác lại không giống cô.
Người vạm vỡ từng chút tới gần, cuối cùng đứng trước cửa sắt. Cửa sắt không vươn tay, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì.
Bốn ngục bá đều chú ý tới chuyện này, sau khi người nọ rời đi an toàn, tâm tư của cả bốn đều lung lay. Hồ Tứ ra tay trước tiên, phái đàn em đi đẩy cửa.
Bắc Vũ Đường ngồi ở căn phòng bên cạnh, nghe họ thương lượng xem nên làm gì sau khi mở cửa sắt.
Bắc Vũ Đường nhìn hành động của họ, trong lòng có dự cảm không lành.
“Lôi gia, có phải chúng ta cũng nên động thủ không?”
“Nếu để Hồ Tứ thành công, sau này toàn bộ Hắc Ngục đều sẽ là thiên hạ của hắn.”
“Chờ một chút.” Lôi Kiệt có cảm giác, người thần bí sau cánh cửa sắt không chết dễ dàng như vậy.
Bọn họ dùng xà beng chuẩn bị cạy cửa sắt, Bắc Vũ Đường nghe tiếng đập keng keng đó, cảm giác càng lúc càng bất an.
Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ lòng bàn chân cô, nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Trước khi họ cạy mở cửa sắt, cô nên đi nhanh thì tốt hơn.
Bắc Vũ Đường đứng dậy rời đi, cô vừa bước vài bước ra ngoài, cánh cửa sắt phía sau đã bị họ phá ra. Nháy mắt khi mở cửa, cả ngục giam chìm trong ngọn gió lạnh buốt.
“Không ổn rồi!” Bắc Vũ Đường lẩm bẩm một câu.
Cô quay đầu, thấy thuộc hạ của Hồ Tứ biến mất ở thế giới đen nhánh phía sau cánh cửa sắt, những tiếng kêu gào thảm thiết khiến người nghe mà sởn tóc gáy.
Tất cả mọi người trong ngục giam đều nghe thấy âm thanh đó, sắc mặt mọi người đều cực kỳ khó coi.
Hồ Tứ xoay người chạy, chỉ là, hắn vừa chạy được một bước đã bị một cánh tay thon dài bắt lấy, sau đó bị kéo vào sau cánh cửa sắt. Hồ Tứ hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cả người biến mất sau cánh cửa sắt đen như mực.
Bắc Vũ Đường biến sắc, nhanh chóng chạy trốn.
Cánh tay kia tới quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Bắc Vũ Đường cảm thấy vai mình trầm xuống, dường như có một ngọn núi lớn đè lên người, khiến cô không thể nhúc nhích. Ngay sau đó, Bắc Vũ Đường bị kéo vào căn phòng tối đen giống như những người khác.
Hai giây sau khi bị kéo vào, Bắc Vũ Đường đã nghĩ rất nhiều cách tự cứu, lại không tìm được cách nào vừa lòng.
Tuy trong trí nhớ của nguyên chủ, người thần bí này cho cô ấy cảm giác rất an toàn, nhưng với Bắc Vũ Đường mà nói, đó lại là một chuyện khác.
'Ruỳnh', Bắc Vũ Đường bị vứt mạnh xuống đất.
May mà cô khỏe, bằng không, với tốc độ này, với độ cao này, chắc chắn sẽ bị thương.
Bắc Vũ Đường nhìn quanh, đen nhánh một mảnh, vì tu luyện Hàn Băng Chưởng nên thị lực của cô tốt hơn người bình thường nhiều. Nơi này không có một tia sáng, Bắc Vũ Đường chỉ thấy được một hình dáng mơ hồ.
Cô thấy được mấy người nằm trên mặt đất lạnh băng, những người này đều là đàn em của Hồ Tứ. Trừ mấy người còn sống, trên mặt đất còn có cả hài cốt, những hài cốt đó đã bị ăn mòn rất nhiều.
Không còn gì khác trong căn phòng rộng lớn này, càng không biết người đàn ông thần bí kia đang ở đâu.
“Aaaaaa!”
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong căn phòng tối tăm.
Tiếng kêu đó là Hồ Tứ.
Cô tìm theo hướng âm thanh, thấy được bên trong còn có một cánh cửa, tiếng kêu của Hồ Tứ truyền từ trong đó ra.
Tiếng kêu của Hồ Tứ đột nhiên im bặt.
Những người bị quăng ngất trên đất dần tỉnh lại.
“Nơi này là đâu?”
“Sao lại tối đen như vậy?”
“Có ai không?” Tên tội phạm tỉnh lại đầu tiên hô lên.
Sau đó, Bắc Vũ Đường thấy một đôi tay bắt lấy người đàn ông kia, sau đó kéo vào phía cảnh cửa đằng sau, tiếng hét thảm thiết từ căn phòng đó truyền ra.
Người thứ hai và thứ ba cũng bị tiếng kêu thảm thiết đó đánh thức, hai người mờ mịt mở mắt ra.
“Có ai không?”
Hai người đồng thời lên tiếng.
“Mày không sao chứ?”
Hai người lại hỏi.
Hai người còn chưa vui sướng được hai giây, bên vai mỗi người đều xuất hiện một đôi tay. Ngay sau đó, cả hai bị kéo vào buồng trong.
Tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết lại vang lên, lần này lâu hơn lần trước.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh tượng đằng sau cánh cửa kia.
Người trên mặt đất lục tục tỉnh lại, cũng lục tục biến mất. Qua những người này, Bắc Vũ Đường dường như đã phát hiện ra một quy luật, chỉ cần không phát ra âm thanh, không quấy rầy người bên trong, hẳn sẽ không bị làm sao.
Bắc Vũ Đường im lặng không phát ra âm thanh.
Quả nhiên bàn tay lớn kia không hề xuất hiện.
Cô tìm một chỗ ngồi, từ từ ngồi xuống, không ngừng suy tư xem nên thoát khỏi khốn cảnh trước mắt bằng cách nào.
Bắc Vũ Đường có chút nghi ngờ, kẻ thần bí trong truyền thuyết kia, rất có thể cũng không phải con người bình thường.
Tay của con người bình thường không thể nào duỗi dài như vậy được.
Có lẽ, truyền thuyết kia cũng không phải chỉ là truyền thuyết.