Tác giả: Vân Phi Mặc
Hôm sau, Bắc Vũ Đường mở mắt, cảm thấy bên cạnh có thêm gì đó.
Cô cúi đầu thì thấy thằng bé trong lòng mình.
Tiểu Phong Dực thấy cô tỉnh, tươi cười vô cùng xán lạn với cô.
Thằng nhóc này không hề nhận ra mình vượt rào, còn cười dương dương tự đắc với cô như thế.
Lá gan quá lớn!
Bắc Vũ Đường muốn giận, nhưng khi nhìn thấy Phong Dực phiên bản trẻ em này, nào còn giận nổi, bất đắc dĩ dí trán cậu bé.
"Lanh lợi."
Tiểu Phong Dực mỉm cười ngọt ngào.
Đồ ăn được thả xuống nửa tháng một lần, ngày thả đồ ăn lại đến.
Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Phong Dực tới quảng trường, người xung quanh thấy họ đều tò mò đánh giá.
Tiểu Phong Dực đứng bên cạnh Bắc Vũ Đường, dường như không hứng thú gì với thế giới bên ngoài.
Khi phi thuyền tới, cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua, rất bình tĩnh.
Bắc Vũ Đường thấy vậy còn thầm kinh ngạc, dù sao thì thứ như vậy, cậu mới thấy lần đầu.
Đồ ăn mau chóng được thả xuống, từng rương đồ ăn ném từ phi thuyền ra, còn chưa rơi xuống đất, một đám người đã nhảy dựng lên tranh đoạt giữa không trung, một rương khác lăn xuống đất, lập tức có người lao lên tranh giành.
Giống lần trước, Bắc Vũ Đường nhân lúc thả được nửa, nắm chắc thời gian cướp một rương đi.
Bắc Vũ Đường vừa cướp được, người xung quanh do dự mãi, cuối cùng, vì kiêng kị kẻ thần bí, họ không dám tiến lên. Bắc Vũ Đường cũng không định mang hết cả rương đi.
Dù sao hai người cũng không ăn hết được quá nhiều.
Bắc Vũ Đường mở rương, một mùi thơm hoa quả bay ra. Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Bắc Vũ Đường.
Trái cây ở Hắc Ngục cực kỳ quý giá, một năm chỉ xuất hiện hai ba lần, mỗi lần đều dấy lên gió tanh mưa máu.
Trái cây này ở bên ngoài cũng chỉ là đồ bình thường, nhưng tới Hắc Ngục, nó còn quý giá hơn cả nam châm đen.
Bắc Vũ Đường cảm giác được uy hiếp từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Tiểu Phong Dực đứng bên cạnh Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng cảm nhận được địch ý.
"Anh, anh mang đi, em đánh họ." Tiểu Phong Dực mềm mại nói.
Người xung quanh thấy cậu nói vậy, đều cười khinh miệt.
Bắc Vũ Đường không động, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Phong Dực, "Được."
"Lên."
Không biết ai hô một tiếng, tất cả bạn tù đều vây quanh họ.
Thân thể nhỏ bé của Tiểu Phong Dực chắn trước mặt Bắc Vũ Đường, tới một người giết một người, tới một đôi diệt một đôi.
Cậu đứng đó không nhúc nhích, đám người rậm rạp tiến lên, tre già măng mọc, theo lý thuyết thì thể nào cũng có người lại gần được, nhưng mà dù có bao nhiêu người tiến lên, không một ai có thể lại gần Bắc Vũ Đường nửa bước.
Mọi người đều bị Tiểu Phong Dực ngăn cản, ai tới đều bị đánh bay ra ngoài, cậu chỉ cần vung nhẹ một cái, người đã như diều đứt dây, bay vọt đi.
"Kỳ lạ, rõ ràng nó đứng đó có đi đâu đâu. Vì sao không ai tới gần được nó nửa bước?" Người đàn ông đứng bên cạnh Lôi Kiệt nói.
Người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh Long Nhị gia mắng, "Lũ ngu, không biết tấn công từ cả trái, cả phải, cả chính diện à! Nó cản được một phía, chẳng lẽ có thể cản được mọi phía chắc!"
Hắc Tam Tử cười nhạo một tiếng, tiếng cười mang theo trào phúng.
Thuộc hạ của Hắc Tam Tử lên tiếng thay lão đại, "Tấn công từ bốn phương tám hướng cũng vô dụng."
"Có ý gì?" Người đàn ông cường tráng vẫn không hiểu.
Thuộc hạ của Hắc Tam Tử liếc mắt xem thường, giải thích, "Thằng nhóc đó nhìn như bất động, thật ra tốc độ của nó nhanh đến mức khiến mắt mày bị ảo giác, không cảm giác được nó đã di chuyển."
Mấy lão đại tất nhiên cũng đã nhìn ra, chỉ là vẫn không thể tin được trên đời này lại có người có tốc độ nhanh như vậy.
"Thể chất của nó tuyệt đối là cấp AA, chỉ có nhân tài cấp đó mới làm được như vậy." Có người suy đoán.
Cấp AA cao hơn cấp A một ít, nhưng không đạt được cấp S.
Long Nhị gia lại nói, "Không, thể chất của nó tuyệt đối không chỉ là cấp AA."
Long Nhị gia trước đó từng ở trường quân đội tinh tế, từng gặp rất nhiều thiên tài, may mắn từng gặp thiên tài cấp bậc AA một lần. Thể chất người nọ lợi hại hơn cấp A rất nhiều, nhưng hoàn toàn không khủng bố được như thằng nhóc trước mặt.
Hắc Tam Tử cười nói, "Nhị gia, theo mày chẳng lẽ thằng nhóc đó cấp S à."
Tuy nói là vậy, nhưng trong lòng ba ngục bá đều đã có đáp án.
Cấp S, thể chất hiếm thấy, trăm ngàn năm khó gặp. Nếu, Liên minh tinh tế hoặc Đế quốc tinh tế biết, họ nhất định sẽ tới tranh đoạt.
Trong sân, Bắc Vũ Đường ngồi trên cái rương, nhìn Tiểu Phong Dực quăng từng đám ra ngoài. Tuy biết rất có thể cậu chính là kẻ thần bí trong truyền thuyết, nhưng khi thấy cậu chiến đấu, cô đã có thể chắc chắn 100%.
Nửa giờ sau, không còn ai dám tiến lên, họ đều nhìn Tiểu Phong Dực bằng ánh mắt kiêng kị.
"Nó là quái vật à!"
"Thằng nhóc Phong Dực kia đã tà môn rồi, giờ lại thêm một thằng oắt khác."
"Xem ra bầu trời Hắc Ngục sắp thay đổi rồi."
......
Người quan chiến nghị luận sôi nổi, tất cả họ đều nhìn ra, sức chiến đấu của Tiểu Phong Dực vượt xa ba ngục bá khác. Nếu cậu muốn xưng bá Hắc Ngục, không phải chuyện không thể.
Tiểu Phong Dực thấy không còn ai tới, vô cùng vui vẻ xoay người, "Anh, em lợi hại không?"
"Lợi hại."
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực ném một nửa trái cây ra, còn một nửa trái cây thì ôm về.
Từ đó về sau, không ai ở Hắc Ngục dám đến trêu chọc hai người. Mỗi lần thả đồ ăn, họ đều ngoan ngoãn tránh ra, chờ hai người chọn trước, chọn xong rồi thì họ mới bắt đầu tranh đoạt.
Còn kỳ hạn một tháng kia, ba ngục bá đều cực kỳ ăn ý coi như chưa từng xảy ra. Ba ngục bá và một ngục bá mới được chọn đều cố ý lấy lòng hai người, muốn mượn sức hai người.
Bắc Vũ Đường cũng coi như không biết gì, bọn họ tự nhiên cũng biết, không chạy qua lấy lòng nữa.
Bình yên qua hai tháng, Hàn Băng Chưởng của Bắc Vũ Đường thuận lợi đột phá tầng thứ tư, thực lực, tu vi tăng vọt, cho dù không có Tiểu Phong Dực, cô cũng có thể đối phó với bốn ngục bá.
Tháng thứ ba, từng nhóm quân đội đến tinh cầu Hắc Ngục.
Tinh cầu Hắc Ngục cằn cỗi, không hợp cho người sống, nhưng nơi này lại có thừa một loại khoáng thạch hiếm thấy – nam châm đen. Vũ khí làm từ nam châm đen có lực sát thương rất lớn với Trùng tộc.
Phạm nhân của tinh cầu Hắc Ngục đều phải đi đào quặng, đào được bao nhiêu thì tích được bấy nhiêu điểm, một khi đạt đủ điểm, họ sẽ có một cơ hội ra ngoài.
Vì phòng trường hợp ngục bá độc chiếm số điểm của người khác, toàn bộ quá trình đều có quân đội tinh tế theo dõi, một khi phát hiện có người chuyển nam châm đen đào được cho người khác thì trừ điểm của cả hai.
Nam châm đen rất khó khai thác, muốn đạt đủ số điểm yêu cầu thì càng khó hơn, nhưng đây lại là con đường duy nhất để rời khỏi Hắc Ngục.
Rất nhiều người dù biết nó khó khăn thì vẫn ôm hy vọng, bán mạng khai thác.
Đương nhiên cũng có những người không định ra ngoài, họ cũng đi khai thác, bởi vì từ ngày bắt đầu khai thác, chính phủ tinh tế đã không còn thả đồ ăn xuống miễn phí cho họ nữa, họ chỉ có thể thông qua cách khai thác nam châm đen để đổi điểm, sau đó dùng điểm đổi lấy đồ ăn, trái cây.
Lúc Bắc Vũ Đường tới, đúng là thời gian nghỉ ngơi.
Thời gian khai thác bắt đầu từ tháng thứ ba, kéo dài mười tháng, bọn họ cần khai thác mỗi ngày, nếu không khai thác thì kết cục chỉ có chết đói.
Đương nhiên, cũng có những chuyện ngoài dự đoán xảy ra, kẻ mạnh có thể bắt kẻ yếu dùng điểm đổi đồ ăn cho mình. Chuyện này không thuộc phạm vi quân đội tinh tế quản lý.
Đây cũng là lý do vì sao từ lúc ngục giam Hắc Ngục thành lập đến giờ, có rất ít người có thể rời khỏi nơi đây.
Rất khó để rời đi, nhưng cũng có hy vọng, để những người muốn rời đi có một hy vọng, Chính phủ tinh tế đưa ra điều kiện đó, khiến họ ra sức khai thác khoáng thạch.
Với địa vị của Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực, họ hoàn toàn có thể làm như đám Lôi Kiệt, để người bên dưới đưa đồ ăn tới, còn mình thì cứ sống thoải mái dễ chịu trong phòng giam là được.
Nhưng mà, Bắc Vũ Đường muốn ra ngoài, vậy nên cô cần kiếm điểm.
Trừ khi cô đủ thực lực để diệt quân đội nơi đây, cướp phi thuyền tinh tế, sau đó trở thành trọng phạm truy nã hàng đầu vũ trụ, một bước khó đi nơi tinh tế này.
Bắc Vũ Đường không có đủ sức mạnh để diệt toàn bộ quân đội đóng quân ở đây, cho dù có, cô cũng sẽ không làm vậy. Bởi vì, tiêu diệt họ, toàn bộ tội phạm ở Hắc Ngục sẽ có cơ hội chạy thoát, đến lúc đó, cả vũ trụ tinh tế sẽ chìm trong gió tanh mưa máu.
Vậy nên, con đường duy nhất là ngoan ngoãn khai thác khoáng thạch.
Tiếng tập trung vang lên, ngục giam ồn ào, từng nhóm người tốp năm tốp ba ra khỏi phòng giam, cùng đi về phía quảng trường.
Một đám người lười biếng đứng. Khi thấy Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực, cả đám đều tránh ra, xung quanh hai người tự động hình thành một khoảng trống.
Mười phút sau, cánh cửa dày nặng từ từ mở ra, từng chiếc xe tinh tế bay vào, mọi người lên xe, sau đó được xe bay chở đến sâu trong tinh cầu Hắc Ngục.
Không ai dám vào chiếc xe bay mà Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực ngồi, trên xe chỉ có hai người họ.
Tốc độ của xe bay rất nhanh, cảm giác như phi kiếm, nhưng là ngồi xe bay trong không trung. Loại xe bay này là phương tiện giao thông của cư dân tinh tế.
Xe bay chở họ đến cửa một ngọn núi nhỏ, sau khi họ xuống đất, Bắc Vũ Đường phát hiện trên đầu có trùng theo dõi, trùng theo dõi sẽ ghi lại toàn bộ hoạt động của họ, truyền lại cho quân đội phụ trách khu vực này.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực cầm cái búa khai thác nhỏ, bắt đầu gõ ngọn đồi nhỏ trước mặt.
Nam châm đen là loại đá màu tím đen, công việc của họ là gõ ra viên nam châm đen ẩn giữa đá kim cương ra.
Bắc Vũ Đường gõ một cái đã nắm rõ độ cứng của đá kim cương.
Đá kim cương không hổ là loại đá cứng rắn nhất tiếng tăm lẫy lừng trong vũ trụ tinh tế.
Đào được nam châm đen từ giữa loại đá cứng này quá khó khăn, nhiều người thể chất không đủ mạnh đào nam châm đen một ngày cũng chỉ đủ đổi đồ ăn, muốn nhiều thêm rất khó.
"Tiểu Phong Dực, thử xem."
Bởi vì thằng nhóc này rất giống Phong Dực, Bắc Vũ Đường dứt khoát gọi cậu là Tiểu Phong Dực.
Tên này quá chuẩn xác.
Tiểu Phong Dực gõ một cái, sau đó Bắc Vũ Đường thấy nam châm đen nhảy ra luôn.
Nà ní! Bắc Vũ Đường trợn tròn cả mắt.
Tiểu Phong Dực quay đầu, đôi mắt to nhấp nháy, rõ ràng truyền đạt một ý 'cầu khen ngợi'.
Bắc Vũ Đường vươn tay, sờ đầu cậu, "Tiểu Phong Dực nhà chúng ta thật lợi hại."
Được khen, Tiểu Phong Dực cực kỳ vui vẻ.
Gõ càng ra sức.
Với tốc độ của cậu, không lâu nữa là sẽ rời đi được. Nhưng đổi thành cô, tính bình quân mất ít nhất hai năm.
Nếu cô chưa đột phá tầng thứ tư, chỉ sợ phải mười năm mới tích đủ điểm mà ra.
Xem ra muốn ra ngoài còn cần mượn Tiểu Phong Dực.
Bắc Vũ Đường cẩn thận quan sát trùng theo dõi, muốn tìm được quy luật xuất hiện của chúng nó, cuối cùng thất bại. Đám trùng này ở everywhere.
Bắc Vũ Đường chỉ có thể nghĩ các khác lấy được nam châm đen từ chỗ Tiểu Phong Dực.
"Tiểu Phong Dực, em có thể khống chế lực gõ xuống mà nam châm đen không rơi ra không?"
"Có thể."
Tiểu Phong Dực gõ, nam châm đen không sứt mẻ. Bắc Vũ Đường dùng tay đào, quả nhiên có thể đào tay không ra.
"Tiểu Phong Dực, sau này em đừng gõ ra hẳn."
Nhóc con gật đầu.
Hai người bắt đầu phân công làm việc, một người gõ một cái, Bắc Vũ Đường lại làm bộ làm tịch gõ cái thứ hai, nam châm đen nhanh chóng rơi xuống. Một buổi sáng, hai người hoàn thành sản lượng người khác gõ một tháng.
Buổi chiều khi giao hàng, người phụ trách đăng ký nhìn một túi đầy nam châm đen, sợ ngây người.
"Đây là hai người đào được?"
Các phạm nhân xung quanh cũng bị dọa.
Trên tay họ phần lớn chỉ có hai ba viên, nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu viên, một lớn một nhỏ này thì ngược lại, hai túi đầy:((
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường gật đầu nói.
Người phụ trách đăng ký cảm thấy không thích hợp, cố ý đi xem theo dõi khu vực hai người làm, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, xác nhận là hai người đào, không cướp từ tay ai, đè ép sự chấn động trong lòng, thêm số điểm tương ứng cho hai người.
Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực cần mẫn làm việc, không đến nửa tháng, họ đã khai thác hết nam châm đen ở cái đồi nhỏ kia.
Ngày từng ngày trôi qua, tới ngày cuối tháng, Bắc Vũ Đường khai thác được một nửa, cảm thấy cả người co rút, đau đớn ngã xuống.
Tiểu Phong Dực luống cuống, "Anh, anh ơi!"
Tiểu Phong Dực bế Bắc Vũ Đường lao về phía nơi quân đội đóng quân, "Cứu anh."
"Cứu anh ta cũng được, một túi nam châm đen." Người nọ biết tốc độ khai thác của hai người, dùng công phu sư tử ngoạm. Tiểu Phong Dực không chút suy nghĩ ném túi bên hông qua, người nọ thấy nam châm đen nặng trĩu, mặt mày hớn hở.
"Đặt anh ta lên giường đi."
Tiểu Phong Dực nghe lời đặt cô lên khoang chân không đằng sau rèm.
"Cậu ra ngoài, tôi kiểm tra cho anh ta."
"Tôi không ra."
Tiểu Phong Dực đứng bên cạnh, người nọ thấy thái độ của cậu kiên định, hơn nữa cậu mới chỉ là một đứa trẻ, nể mặt túi nam châm đen, không so đo với cậu, để cậu đứng bên nhìn.
Người nọ ấn cái nút, cả người Bắc Vũ Đường dần được đưa vào cabin, bắt đầu kiểm tra toàn diện.
Tích tích tích!
Tiếng cảnh báo từ cabin vang lên, âm thanh máy móc mau chóng vang lên.
"Dùng thuốc cấm Popo! Dùng thuốc cấm Popo! Dùng thuốc cấm Popo!"
"Không thể phán đoán di chứng."
Binh lính kia nghe vậy thì rất kinh ngạc, thuốc cấm Popo là thuốc có thể tạm thời thay đổi giới tính của một người. Người vừa vào là một người đàn ông, vậy giới tính thật chẳng phải là......
Cabin chầm chậm đẩy ra, khi ra ngoài, người bên trên đã biến thành một người phụ nữ, ngũ quan người phụ nữ tinh xảo, sắc mặt lúc này có vẻ tái nhợt.
Tiểu Phong Dực thấy Bắc Vũ Đường ra, vội bò lên, hoàn toàn không có cảm giác gì lớn với người vào là nam, ra là nữ.
Cậu nhận người không phải dựa vào diện mạo, mà là linh hồn.
"Anh." Tiểu Phong Dực hô.
"Vì sao anh còn không tỉnh?"
"Chuyện này......" Binh lính biết là nguyên nhân gì thì cũng bình tĩnh, "Cậu mang về, một ngày sau, cô ấy sẽ tỉnh lại."
Tiểu Phong Dực vội mang Bắc Vũ Đường về chỗ mình, dọc đường không ít người thấy Bắc Vũ Đường, cả đám đều trừng mắt.
"Tao không nhìn lầm chứ mày, đó là phụ nữ?"
"Tao cũng vừa thấy phụ nữ."
"Tao sắp quên phụ nữ nhìn thế nào rồi. Ông trời lại cho tao nhìn thấy phụ nữ lúc còn sống một lần, ổng thật tốt với tao."
"Hắc Ngục của chúng ta có phụ nữ từ lúc nào?"
......
Tin Hắc Ngục có một người phụ nữ nhanh chóng lan truyền khắp Hắc Ngục.
Người ra ngoài đập quặng về đều nghe được tin này.
Bên ngoài chỗ hai người Bắc Vũ Đường ở lập tức xuất hiện nhiều kẻ không sợ chết lui tới.
Tù phạm tiến vào nơi này càng lâu thì càng khát vọng phụ nữ, một đám đều duỗi dài cổ muốn nhìn một cái.
Tiểu Phong Dực không để ý đám người bên ngoài, canh giữ bên cạnh Bắc Vũ Đường.
Có kẻ lớn mật lại gần, bị Tiểu Phong Dực đá bay ra ngoài, đá đến hộc máu.
Hành động này dọa sợ đám tội phạm đang ngo ngoe rục rịch.
Bắc Vũ Đường tỉnh lại, phát hiện biến hóa của bản thân.
Cô cúi đầu nhìn thân thể nữ này, cuối cùng cũng biến về rồi.
Tiểu Phong Dực thấy cô tỉnh lại, kích động tiến lên, đôi mắt đen tròn lấp lánh ánh lệ đáng nghi, khàn giọng gọi, "Anh."
Bắc Vũ Đường vuốt khuôn mặt nhỏ của cậu bé, "Gọi chị."
Tiểu Phong Dực nghiêng đầu hỏi, "Không phải anh sao?"
Ặc......
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, mặt dày nói, "Là chị."
Tiểu Phong Dực chỉ rối rắm một lát, "Chị."
"Ngoan lắm."
Cô nghĩ ba ngày mới sau khôi phục được, không ngờ lại khôi phục trước. Xem ra tu luyện Hàn Băng Chưởng khiến cô quay lại thành nữ trước dự kiến.
Khi Bắc Vũ Đường xuất hiện trước mắt mọi người, đám tù phạm đều sôi trào.
Có người chảy nước miếng nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, ngay sau đó, người nọ không chảy nước miếng nữa, mà là chảy máu.
Bắc Vũ Đường trực tiếp dùng một quyền đánh bay hắn ra ngoài.
Kẻ nào dám dùng ánh mắt đó nhìn Bắc Vũ Đường, đều bị cô và Tiểu Phong Dực dạy dỗ một trận. Thủ đoạn cường ngạnh, thực lực tuyệt đối, khiến đám đàn ông ngo ngoe rục rịch không dám tiến lên ngăn cản.
Từ sau khi Bắc Vũ Đường quay về nữ, đám tiểu thụ bị đè dưới thân càng lâu, số lượng cũng tăng. Những người đó đè tiểu thụ, trong đầu lại ảo tưởng người khác.
Bắc Vũ Đường cũng không biết chuyện này, chỉ cần họ không đến quấy rầy cô, không dùng ánh mắt ghê tởm nhìn chằm chằm cô là được. Còn chuyện khác, cô không quản.