Tác giả: Vân Phi Mặc
Làn đạn dày đặc khiến người ta không có chỗ để trốn.
Bắc Vũ Đường kéo Tiểu Phong Dực trốn tránh đến sau một bức tường đất, bức tường đất này không bao lâu nữa sẽ bị họ bắn thành cái sàng.
Bắc Vũ Đường quan sát binh lực xung quanh, tìm được nơi yếu nhất, tiến hành phá vây.
“Lát nữa chúng ta sẽ chạy theo hướng đó.”
Bắc Vũ Đường chỉ tay về phía bên trai, nơi đó ít binh lực nhất, nhưng cũng có khoảng mười mấy người, trong tay đều dùng vũ khí nặng.
“Chị đếm đến ba, cùng nhau tiến lên.”
Tiểu Phong Dực ngoan ngoãn gật đầu.
“Một.”
“Hai.”
“Ba!”
Khi cô dứt lời, hai bóng người xông từ sau tường đất ra.
Bắc Vũ Đường linh hoạt, mượn các vật thể khác che chắn, xuyên qua làn đạn, vọt đến trước mặt họ.
Tiểu Phong Dực bên kia còn nhanh hơn Bắc Vũ Đường, hai người một trước một sau giao chiến với binh lính gần đó. Một khi đến gần, binh lính hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Một lát sau, hai người phá tan phòng tuyến, đoạt được một chiếc xe bay ven đường, bắt đầu chạy trốn. Binh lính phía sau lập tức lên xe bay đuổi theo.
Thủy Tinh đã rất lâu không có chuyện lớn gì, càng khó gặp được đại chiến truy đuổi kiểu này.
Bầu trời có rất nhiều xe bay, khiến các xe bay truy đuổi đằng sau không dám sử dụng vũ khí. Đây cũng là cơ hội cho Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực.
Trong tình huống này, càng hỗn loạn thì tỉ lệ trốn thoát của họ càng cao.
“Cư dân của Thủy Tinh xin chú ý, lập tức nhường ra một con đường.”
“Cư dân của Thủy Tinh xin chú ý, lập tức nhường ra một con đường.”
......
Thông báo của tinh tế vang vọng trên bầu trời của thành phố.
Nếu tất cả các xe bay đều dừng lại, vậy họ thảm rồi.
Bắc Vũ Đường chọn nơi nhiều xe bay nhất để chui vào, nhanh chóng khởi động chế độ tự lái.
“Tiểu Phong Dực, thấy chiếc xe bay kia không? Đợi lát nữa tới gần nó, chúng ta nhảy qua cái xe bay của người ta.”
Tiểu Phong Dực gật đầu, “Vâng.”
Bắc Vũ Đường cố ý đâm một chiếc xe bay, chiếc xe bay kia thấy họ sắp đâm thì cuống quýt tránh đi, khiến các xe bay không kịp trốn tránh đều va vào nhau.
'Ầm ầm ầm'
Tiếng va chạm liên tiếp tạo thành một tai nạn giao thông lớn, đúng lúc này, Bắc Vũ Đường lên tiếng, “Nhảy.”
Tiểu Phong Dực và Bắc Vũ Đường đồng thời nhảy lên chiếc xe bay khác, chiếc xe bay ban đầu của họ đã tự động lái theo đường mà Bắc Vũ Đường định sẵn.
Khi bọn họ nhảy, phía sau vì quá hỗn loạn, tầm mắt của quân đội bị ngăn cản, khiến họ hoàn toàn không phát hiện ra chiếc xe bay mình đuổi theo đã sớm không còn ai.
Rất nhiều xe bay của quân đội đều đuổi theo chiếc xe bay kia, Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực thì theo chiếc xe bay xa hoa tiến vào khu nhà giàu.
Trước khi sắp rơi xuống đất, Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực chọn đúng thời gian, nhanh chóng biến mất ở khu nhà giàu, cả quá trình đều im hơi lặng tiếng.
Giờ họ mới tạm thời né được quân đội, nhưng đây không phải kế lâu dài. Quân đội sẽ mau chóng phát hiện ra chiếc xe bay kia không có ai, sau đó sẽ bày thiên la địa võng ở thành phố.
Họ cần mau chóng rời khỏi Thủy Tinh, mới có thể thoát được khốn cảnh trước mắt. Con đường chính quy không thể đi, chỉ có thể thông qua con đường đặc thù.
Bắc Vũ Đường mang theo Tiểu Phong Dực đi khắp hẻm nhỏ của thành phố, thường thấy được quân đội tìm ở đầu đường cuối ngõ.
Cả thành phố được người máy thông báo đều đã biết có một đứa trẻ bị Trùng tộc xâm nhập giờ đang trốn ở góc nào đó trong thành phố.
“Chị, giờ chúng ta đi đâu?”
“Nghĩ cách rời khỏi nơi này.”
Tiểu Phong Dực nắm tay Bắc Vũ Đường, giọng nói nhỏ đi, “Có phải em gây chuyện cho chị rồi không?”
Nhìn cậu tự trách như vậy, Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, tầm mắt hai người ngang nhau, biểu cảm bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, “Không chọc phiền toái cho chị đâu. Em có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Tiểu Phong Dực lắc đầu.
Bắc Vũ Đường nắm tay cậu, “Chị kiểm tra cho em một lát.”
“Vâng.”
Bắc Vũ Đường đưa chân khí vào cơ thể cậu, kinh nghi phát hiện chân khí bị một năng lượng thần bí hấp thu. Cô hơi nhíu mày, rốt cuộc có gì trong thân thể cậu?
Năng lượng kia dễ dàng cắn nuốt chân khí của cô, cô không dám dừng lại, mau chóng thu tay về.
Tiểu Phong Dực thấy sắc mặt của cô nặng nề, nhỏ giọng nói, “Chị, trong người em không có sâu. Sâu không chui được vào người em đâu.“. truyện đam mỹ
Cậu rất lo chị sẽ nghĩ rằng trong cơ thể cậu có sâu, sẽ xa cách mình như những người khác.
Bắc Vũ Đường nhéo má cậu, “Ừ, chị tin là trong cơ thể em không có sâu.”
Hai người một đường vẫn luôn như hình với bóng, căn bản không thể nào có trường hợp sâu chui vào người của cậu.
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ đầu hẻm truyền tới.
Bắc Vũ Đường mang Tiểu Phong Dực vào một căn phòng, chủ phòng mau chóng bị họ đánh ngất.
Tiếng bước chân chia làm hai, một trước một sau, khá vội vàng.
Bắc Vũ Đường nhìn xuyên qua khe cửa sổ, thấy một người đàn ông vội vàng chạy qua trước mặt, sau đó nhanh chóng có tuần vệ đội đuổi theo.
“Báo cáo, báo cáo, phát hiện một người đàn ông có Trùng tộc trong cơ thể.”
“Đối phương là một người đàn ông trưởng thành, cao 1m8, da trắng, tóc ngắn, mặc áo khoác đen, cánh tay có một vết sẹo đao.”
Khi binh lính báo cáo xong, ngõ nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau, người đàn ông bị Trùng tộc xâm lấn đánh nhau với bọn lính.
Tiếng đánh nhau kịch liệt không ngừng phá hủy kiến trúc xung quan.
'Ruỳnh'...
Một tiếng vang lớn, trận chiến đã lan đến căn phòng họ đang trốn tránh. Bắc Vũ Đường kịp thời kéo chủ nhà qua một bên, tránh để họ bị vách tường đè.
Bắc Vũ Đường lấy đất ở chậu hoa bôi lên mặt Tiểu Phong Dực, che đi khuôn mặt phấn nộn của cậu. Bọn lính đang chiến đấu với người đàn ông, không để ý đến họ.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị mang theo Tiểu Phong Dực rời đi, một nhóm tuần vệ binh vội vàng chạy tới từ giao lộ, cầm theo vũ khí nặng đến.
Nếu giờ chạy qua thì sẽ gặp phải họ. Bắc Vũ Đường không động, tận lực trốn tránh họ, thu nhỏ cảm giác tồn tại của hai người.
May mà xung quanh đã bị thiệt hại nặng, rất nhiều dân chúng bị lan đến, có không ít người giống họ.
Nhóm tuần vệ binh vây lấy người đàn ông, làn đạn dày đặc bắn về phía người đàn ông, nhưng người đàn ông đó vẫn đứng thẳng, không hề có dấu hiệu ngã xuống.
Đúng lúc này, đầu người đàn ông như có thứ gì đó đang phá từ trong ra, khiến đầu hắn căng ra, hỗn hợp máu loãng và óc chảy từ trên đầu hắn xuống, một cái râu thật dài vươn từ thân thể ra, một cái, hai cái.... Có khoảng chừng tám cái râu tựa rắn chui từ tai, mắt, mũi, miệng của hắn ra.
Đầu người đàn ông đó hoàn toàn nứt toạc, đỉnh đầu đã bị Trùng tộc bao trùm.
Lúc này, cảnh tượng họ thấy là một quái vật hình người với một Trùng tộc ghê tởm trên đầu.
Tận mắt thấy cảnh này, Bắc Vũ Đường cảm thấy dạ dày mình quay cuồng.
Trùng tộc ẩn núp trong cơ thể, ban đầu chỉ lớn chừng cỡ hạt gạo, rất khó phát hiện. Đến khi hấp thụ đủ chất dinh dưỡng, chúng sẽ lớn lên, từ từ cắn nuốt mọi khí quan của chủ thể bị kí sinh.
Lúc ấy, chủ thể bị ký sinh đã hoàn toàn bị Trùng tộc khống chế, nó bắt chước y hệt hành động ngày thường của chủ thể, người khác sẽ khó phát hiện chủ thể thay đổi.
Khi nó hoàn toàn khống chế được chủ thể, nó sẽ tiếp tục âm thầm tìm kiếm chủ thể ký sinh tiếp theo, thả trứng trùng duy nhất trong cơ thể mình đến một thân thể khác.
Đây là điểm đáng sợ của Trùng tộc, không giết chết chúng nó, để chúng nó phát triển, tất cả các chủng tộc trong vũ trụ đều sẽ bị chúng nó ăn sạch.
“Khai hỏa!”
Pháo nặng chuẩn xác bắn trúng râu Trùng tộc, với con người, lực công kích đó đủ khiến người nổ tung, nhưng râu của đối phương lại chỉ chảy ra một ít máu. Quả nhiên, Trùng tộc không dễ chết.
Con trùng lớn kia duỗi dài cái râu của mình, bắt đầu tấn công, hai bên tấn công mãnh liệt. Người thường vội vàng chạy trốn, Bắc Vũ Đường mang theo Tiểu Phong Dực rời xa khu chiến đấu theo đám người.
Dọc đường, họ thấy tuần vệ binh cuồn cuộn tiến về phía kia.
Khi Bắc Vũ Đường tự hỏi nên rời khỏi Thủy Tinh thế nào, cô tinh mắt nhận thấy quân hạm khổng lồ ở cảng cách đó không xa có khắc tộc huy của Phong gia.
Lúc này, có người đang không ngừng dọn đồ vào quân hạm.
Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời, mang theo Tiểu Phong Dực lặng lẽ lẻn vào khu hàng hóa của đối phương, cạy một cái rương ra, thả Tiểu Phong Dực vào, mình thì lẻn vào một cái rương khác.
Hai người theo rương tiến vào quân hạm, khi nghe được tiếng đóng cửa khoang, Bắc Vũ Đường cũng không ra ngoài, đợi khoảng chừng một ngày mới ra.
Nhìn kho hàng chất chồng những cái rương giống nhau như đúc, Bắc Vũ Đường nhỏ giọng gọi, “Tiểu Phong Dực.”
'Cộc cộc cộc'......
Bắc Vũ Đường theo âm thanh tìm được cái rương chứa cậu, cậu bị đè ở dưới cùng, cô dịch các rương bên trên đi mới giải cứu được cậu.
“Không bị nghẹn hỏng chứ?”
Tiểu Phong Dực ôm chặt lấy cô, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên người cô, giống y như một con cún con.
“Chị, ở một mình hơi sợ.”
Cậu chán ghét ở một mình trong không gian này.
Nếu không phải sợ liên lụy đến chị, cậu đã ra sớm rồi.
“Không sợ, không sợ.” Bắc Vũ Đường vuốt đầu nhỏ của cậu.
“Đi thôi.”
Hai người rời khỏi kho hàng, tiến vào trong quân hạm, dọc đường cẩn thận, tránh được mấy lượt người. Tuần tra trên quân hạm cũng không nghiêm khắc, họ thuận lợi vào được phòng bếp.
Từ sau khi xuống khỏi phi thuyền của Quân trưởng Lập Đức, hai người vẫn chưa uống một giọt nước nào. Giờ hẳn là đã qua giờ cơm, cả phòng bếp trống rỗng, không có ai.
Họ được quầy cất đồ ăn, đồ ăn này đều là nguyên liệu nấu ăn ngon mà người bình thường khó có thể có, giờ lại bị vứt tùy ý trong tủ, hiển nhiên người trên quân hạm cũng không hiếm lạ gì mấy thứ này.
Chỉ từ điểm này, có thể thấy chủ quân hạm rất giàu.
Bắc Vũ Đường dựa theo ký ức của nguyên chủ, chọn mấy thứ ăn ngon.
Hai người ăn uống no đủ xong thì dọn bếp sạch sẽ, lặng lẽ rời đi.
Hai người chuẩn bị về kho hàng, dù sao thì nơi khác cũng dễ bị phát hiện, bên kho hàng tạm thời an toàn.
Trên đường, khi đi ngang qua một hàng lang dài, nghe thấy tiếng bước chân, phía trước không thể đi, đằng sau cũng xuất hiện tiếng bước chân. Bắc Vũ Đường chỉ có thể dẫn Tiểu Phong Dực đi theo một đường khác.
Dọc đường, vì tránh người, vòng đi vòng lại không biết đã tới đâu. Hai người đẩy cửa vào một phòng ngủ lớn, căn phòng có thiên hướng nữ tính.
Nơi này không còn đường đi, đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên.
Bắc Vũ Đường nhìn xung quanh, thấy tủ quần áo ở bên, hai người nhanh chóng trốn vào trong.
Một cô gái đi giày cao gót tiến vào phòng, qua khe hở tủ quần áo, họ có thể thấy rõ người tới. Cô gái xinh xắn, dáng người cao gầy, quần áo mang khuynh hướng phục cổ.
Ở tinh tế, quần áo theo hình thức thời viễn cổ đều là quần áo phục cổ, loại quần áo này ban đầu chỉ có các gia tộc cổ xưa mới được mặc, người dân tinh tế bình thường khác đều mặc trang phục vũ trụ, đơn giản, tiện lợi, lại chỉ cần một bộ
Bởi vì các gia tộc cổ xưa mặc quần áo viễn cổ, nhiều quý tộc và người dân bình thường khác đều tôn sùng loại quần áo này, nhưng mà giá may mặc quá cao, người bình thường không thể chi trả được.
Bắc Vũ Đường nghĩ lại cũng thấy có ý tứ, một bộ quần áo bình thường trước kia, qua ngàn năm sau, lại biến thành hàng xa xỉ đắt giá.
Khi cô gái vào phòng, người máy nhanh chóng nhắc nhở.
“Chủ nhân, cô có một cuộc trò chuyện đến từ Đế quốc, có nhận không?”
“Nhận.”
“Vâng, chủ nhân.”
Một hư ảnh trôi nổi nhanh chóng xuất hiện phía trên người máy, đó là một người đàn ông trung niên.
“Lâm Na, bên con tìm thế nào rồi?”
“Cha, không tìm thấy gia chủ ở Thủy Tinh.”
“Con tiếp tục tìm ở các tinh cầu lân cận, nhớ không thể để người khác biết chuyện này. Chuyện này có liên quan đến vận mệnh của cả gia tộc.” Người đàn ông trung niên không yên lòng dặn dò một câu.
“Vâng, cha. Cha, con có một câu hỏi.” Phong Lâm Na nói.
“Câu hỏi gì?”
“Gia tộc Antony đã quy phục gia tộc Dely, vì sao chúng ta còn để họ trông coi tộc địa?” Tuy tinh cầu Hắc Ngục rất cằn cỗi, nhưng tốt xấu cũng có nam châm đen, đưa cho kẻ địch, còn không bằng giữ trong tay mình.
Gia tộc họ và một gia tộc khác đều đến từ tinh cầu Hắc Ngục. Trước khi tinh cầu Hắc Ngục bị hủy diệt, con người đã tìm được một tinh cầu khác để sống.
Cô nghe, việc thành lập ngục giam Hắc Ngục cũng là dựa theo di ngôn của lão tổ tông. Vì sao lão tổ tông muốn họ thành lập ngục giam ở đó, trong tộc chắc cũng chỉ có gia chủ mới biết, những người khác đều không rõ ràng lắm.
Nhưng, có chuyện cô cũng từng nghe, dường như chuyện này liên quan đến việc Phong gia liệu có thể tiếp tục trường tồn hay không.
Phong gia đã mơ hồ có dấu hiệu đi xuống, may mà năm năm trước, gia chủ trở thành nguyên soái của Đế quốc, lúc đó mới dần hòa hoãn lại. Nhưng mà, ngày vui ngắn chẳng tày gang, gia chủ đột ngột biến mất.
Phong gia phong tỏa tin tức, bên ngoài còn không biết chuyện Nguyên soái của Đế quốc biến mất, họ cần tìm được gia chủ trước lần duyệt binh mỗi năm một lần của Đế quốc, nếu không, Phong gia sẽ rơi vào nguy hiểm.
Giờ cả Phong gia đều do gia chủ chống đỡ, nếu gia chủ gặp chuyện, Phong gia chắc chắn sẽ bị các gia tộc khác thâu tóm.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm.” Người đàn ông trung niên cũng không giải thích.
“Cha, con cảm thấy lần này gia chủ mất tích có liên quan đến tổ địa.” Phong Lâm Na trầm giọng nói, “Vị trí gia chủ xuất hiện lần cuối cách tổ địa rất gần. Con nghi ngờ chuyện này có liên quan đến gia tộc Antony. Con muốn vào tổ địa điều tra.”
Người đàn ông trung niên lập tức phủ quyết đề nghị này, “Nếu chuyện này không liên quan đến gia tộc Antony, chúng ta lại mạo muội vào tổ địa điều tra, chỉ sợ sẽ khiến họ chú ý, ngược lại sẽ thàh họa. Nhưng mà, con nói không phải không có lý. Cha sẽ phái những người khác tới điều tra, con đi về trước đi.”
“Nhưng mà......”
“Con đã đi lâu lắm rồi.”
Phong Lâm Na không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời, “Được rồi.”
“Chủ nhân, có người gọi ngài.”
Phong Lâm Na mở tin tức, vội vàng rời đi.”
Sau khi xác định cô ấy đã đi, Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực mới ra khỏi tủ quần áo. Hai người rời khỏi phòng ngủ, quay lại kho hàng.
Những ngày sau đó, trừ lúc ra ngoài kiếm ăn, hai người đều trốn ở kho hàng.
Nửa tháng sau, quân hạm đã đến Đế quốc tinh tế.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực trộm trốn từ kho hàng ra, trên đường suýt bị phát hiện, người nọ chưa kịp cảnh báo thì đã bị Tiểu Phong Dực đánh ngất.
Trước khi đi, hai người lột sạch tiền tinh tế trên người người nọ xong rồi mới rời khỏi kho hàng Phong gia.
Bắc Vũ Đường dùng chút tiền tinh tế đáng thương kia mua một ít đồ ăn, cô chuẩn bị mua dược liệu mới nhớ ra dược liệu ở thế giới này đã là đồ cổ hi hữu. Dược liệu đã bị các loại thuốc viên và dung dịch thay thế.
Không thể tự mình chế thuốc thay đổi dung mạo của Tiểu Phong Dực, vậy chỉ có thể hóa trang.
Bắc Vũ Đường dùng số tiền tinh tế còn sót lại mua ít đồ trang điểm, trang điểm cho Tiểu Phong Dực.
Cô vừa lòng nhìn bé con phấn điêu ngọc trác trước mắt, “Tiểu Phong Dực, em xem có thích không?”
Tiểu Phong Dực nhìn gương, đó là một cô bé phấn nộn với đôi mắt sáng ngời, cậu có cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Chị, em là trai.” Tiểu Phong Dực cảm thấy mình cần nhắc nhở chị gái một chút.
“Chị biết chứ.”
“Vậy, vậy, vậy vì sao......” Tiểu Phong Dực bẹp miệng, ủy khuất.
Bắc Vũ Đường thấy cậu như vậy, cảm thấy quá đáng yêu, không nhịn được mà hôn bẹp lên má cậu một cái.
Đôi mắt Tiểu Phong Dực trợn to, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, ngay cả tai cũng hồng hồng.
“Tiểu Phong Dực bây giờ đáng yêu lắm, chị thích quá!”
Tiểu Phong Dực thấy Bắc Vũ Đường vui vẻ như vậy, tất cả ủy khuất đều tan thành mây khói.
“Hai người chúng ta bị truy nã, nên cần thay đổi một chút, nếu không thì không thể đi lại bên ngoài.” Bắc Vũ Đường kiên nhẫn giải thích.
“Vâng.” Tiểu Phong Dực không ủy khuất, không kháng nghị, tiếp nhận sự thật mình đã biến thành bé gái, tuy thế giới nội tâm của cậu đang kháng cự, nhưng vì chị gái thích, nên thôi thì cứ vậy đi.
Bắc Vũ Đường cũng ngụy trang cho mình một lượt, biến mình thành một thiếu niên.
Như vậy, sẽ không ai nghi ngờ họ.
Họ vừa mới ngụy trang xong thì nghe được tiếng bước chân ầm ĩ tiến về phía này.
“Tôi theo dõi họ đến nơi này.”
Bắc Vũ Đường nghe được giọng nói quen thuộc, đó rõ ràng là nhân viên cửa hàng trang điểm ban nãy mình vừa mua.
Nhất định là lúc cô mua đồ trang điểm đã bị người này phát hiện, sau đó tố cáo.