Tác giả: Vân Phi Mặc
Từ Tạ Thi Mính, Bắc Vũ Đường đã biết chân tướng năm đó.
Kiếp trước, sau khi thân phận Tạ Thi Mính lộ ra, nàng ta và Tiền Tri Liễu đổi chỗ về. Người từng là thiên kim quan gia lập tức trở thành nông nữ, chênh lệch quá lớn khiến nàng ta không chịu nổi.
Sau này, Tạ Thi Mính gả cho Phó Nhất Bác, tiếc là Phó Nhất Bác hoàn toàn là một tra nam, Lâm thị lại không phải đèn dầu cạn. Cuộc sống sau thành hôn hẳn là giống nguyên chủ Bắc Vũ Đường, sống cực kỳ bất hạnh.
Khi đó, Phó Nhất Bác yêu thầm một người, vừa lúc là Bắc Vũ Đường sống hạnh phúc mỹ mãn lại làm phu nhân nhà quan. Phó Nhất Bác thường xuyên nhắc đến nàng ấy trước mặt Tạ Thi Mính, khiến nàng ta ghen ghét, thậm chí oán hận.
Sau khi chết đi, Tạ Thi Mính trọng sinh trở lại. Sau khi trở lại, chuyện đầu tiên nàng ta làm là giết nhũ mẫu biết chuyện, sau đó giết phụ mẫu mình, diệt trừ hậu hoạn.
Nàng ta muốn trả thù Phó Nhất Bác, nên hạ cục hứa hẹn cho Phó Nhất Bác tiền đồ hắn mong muốn, để hắn tiếp cận Bắc Vũ Đường, khiến nàng ấy gả cho hắn. Nàng ta muốn thấy nguyên chủ Bắc Vũ Đường sống bất hạnh thì mới thấy thoả mãn.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, nguyên chủ Bắc Vũ Đường đều không có liên hệ gì với nàng ta, nhưng nàng ta lại vì chuyện kiếp trước mình sống không như ý mà tai hoạ cả đời nguyên chủ, khiến nàng ấy đau khổ chết đi.
Nữ nhân tâm tư ác độc như vậy thật sự khiến người ta muốn mang đi thiên đao vạn quả.
Người ở đây nghe được lời Tạ Thi Mính nói đều không hiểu gì, hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì.
Tạ phu nhân đang định mở miệng, lại bị Bắc Vũ Đường vươn tay ngăn cản.
Bắc Vũ Đường làm một dấu hiệu yên lặng cho tất cả mọi người.
“Đừng lên tiếng, bị quấy nhiễu sẽ không thể trừ tà nữa.”
Mọi người nghe được đều im miệng lại.
Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi, “Tiền Tri Liễu là ai?”
“Tiền Tri Liễu là một tiện nhân, một tiện nhân muốn cướp đi thân phận của ta!” Tạ Thi Mính oán hận nói.
“Cướp đi thân phận của ngươi? Vì sao nàng ấy lại muốn cướp đi thân phận của ngươi?”
“Vì ả mới là nữ nhi của phụ mẫu. Chỉ cần ả quay về, ta sẽ phải quay về ngôi nhà lụn bại kia. Không, không, nó sẽ không bao giờ về được nữa.” Nói xong, Tạ Thi Mính cười khanh khách.
“Giờ nàng ấy không bao giờ về được nữa?”
Tạ phu nhân và Tạ lão gia nghe được lời này thì đã rõ thân phận của Tạ Thi Mính. Hai người đã có chuẩn bị, tất nhiên sẽ không lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng nha hoàn và bà tử trong phòng thì khác. Họ hoàn toàn không biết đến việc này, nên đều lắp bắp kinh hãi.
Mọi người còn nhớ lời Bắc Vũ Đường dặn, đều ngậm miệng không nói gì.
“Vì sao?” Bắc Vũ Đường hỏi.
“Ta sai người phóng hoả thiêu chết cả nhà chúng. Đáng tiếc là tiểu tiện nhân kia lại mạng lớn không chết. Nhưng thì đã sao. Người ta phái đi đã báo rằng tiểu tiện nhân kia đã rơi xuống vách núi. Giờ chỉ sợ đã sớm thành đồ ăn trong bụng dã thú. Tiểu tiện nhân kia muốn quay về ư, mơ đi! Tiểu thư tri phủ chỉ có thể là ta, là ta! Ả đừng mong cướp đi!”
Tạ phu nhân tức run người, hận không thể đi qua tát lên mặt Tạ Thi Mính.
Tạ đại nhân nắm tay bà, ý bảo bà tạm thời đừng nóng nảy.
“Sao ngươi biết mình không phải Tạ Thi Mính thật sự?” Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi.
Nói đến đây, cảm xúc của Tạ Thi Mính trở nên kích động, “Ta là Tạ Thi Mính, ta mới là Tạ Thi Mính.”
Bắc Vũ Đường sợ quá trình thôi miên bị gián đoạn, vội vàng trấn an, “Đúng, đúng vậy, ngươi chính là Tạ Thi Mính.”
Nghe lời nàng nói, cảm xúc của Tạ Thi Mính mới bình ổn lại.
Bắc Vũ Đường hỏi theo cách khác, “Vì sao nhũ mẫu lại đột nhiên muốn về quê?”
Tạ Thi Mính không đáp lại, Bắc Vũ Đường thấy thanh hương sắp cháy hết, xem ra nàng ta sắp tỉnh rồi.
Chờ một hồi lâu, Tạ Thi Mính mới trả lời, “Nhũ mẫu là người duy nhất biết chuyện ôm nhầm hài tử năm đó, chỉ có giết nàng ta, ta mới an toàn, thân phận của ta mới không bị lộ ra ngoài ánh sáng.”
Lời vừa dứt, nha hoàn và bà tử ở đây đều hít một ngụm khí lạnh.
Họ hoàn toàn không ngờ tiểu thư luôn hồn nhiên lương thiện lại là người như vậy, quả là tâm địa rắn rết!
Hỏi đến đây, cũng nên kết thúc rồi.
Bắc Vũ Đường thu lại trang sức, nói với Tạ phu nhân và Tạ đại nhân, “Bần đạo đã làm phép xong. Mệnh của nàng ta mang sát, sống chung lâu dài sẽ khắc chết cả nhà các ngươi.”
Tạ phu nhân thấy vậy, cuối cùng không nhịn được tát lên mặt Tạ Thi Mính.
Tạ Thi Mính ăn đau đến tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Tạ phu nhân tức giận và hận thù nhìn mình.
“Nương, nương làm sao vậy?” Tạ Thi Mính ngốc, ôm mặt uỷ khuất nhìn bà.
Tạ phu nhân tức giận nói, “Đừng gọi ta là nương, ta không phải nương của ngươi! Ta không có nữ nhi tâm địa rắn rết như ngươi! Con quái vật như ngươi, trả mạng nữ nhi ta về đây! Trả mạng của nữ nhi ta về đây!” Tạ phu nhân xông lên đấm đá Tạ Thi Mính, đánh đến mức Tạ Thi Mính không kịp trở tay.
Tạ đại nhân vội gọi nha hoàn và bà tử kéo bà ra, đến khi hạ nhân kéo được bà ra mới thấy Tạ Thi Mính đầy chật vật.
Tạ Thi Mính nhìn Tạ đại nhân, lại nhìn biểu cảm của nha hoàn bà tử xung quanh, giật mình trong lòng.
Nàng ta nghĩ đến Bắc Vũ Đường, lạnh lẽo nhìn nàng, “Có phải ngươi đã làm gì không?! Có phải ngươi không?!”
Bắc Vũ Đường làm một lễ nghi Đạo gia với nàng ta, còn nói một câu, “Vô Lượng Thiên Tôn.” (Ý là chúc người khác được Thiên Tôn ban phúc)
Tạ Thi Mính muốn nhằm vào Bắc Vũ Đường, chỉ là nàng ta còn chưa đến gần đã bị nha hoàn và bà tử chặn lại.
Tạ Thi Mính nhu nhược đáng thương nói với Tạ đại nhân, “Phụ thân nhất định phải tin nữ nhi. Dù trước đó nữ nhi làm gì thì chắc chắn cũng do tên đạo sĩ kia động tay động chân, nhất định không phải nữ nhi tự nguyện. Phụ thân nhất định phải tin con.”
Tin nàng ta?!
Tạ đại nhân không dám tin nàng ta nữa.
Trước đó còn ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng đều chỉ là do phu nhân đoán mò, lời của đạo sĩ là vô căn cứ. Nhưng khi ông chính tai nghe được lời nàng ta nói, ông không thể tin là nàng ta trong sạch nữa.
Một năm trước, nhũ mẫu chết, Tiền gia gặp nạn, có quá nhiều trùng hợp, còn đều liên quan đến Tạ Thi Mính, điều này khiến ông không thể không tin.
Tạ đại nhân làm lơ lời cầu xin của nàng ta, ra lệnh cho nhà hoàn bà tử, “Nhốt đại tiểu thư lại. Từ hôm nay trở đi, không ai được để nó rời nhà nửa bước.”
Tạ phu nhân lại không hài lòng, “Buông tha nó như vậy sao? Nó giết nhiều người như vậy, còn giết nữ nhi của chúng ta, sao có thể tha cho nó dễ dàng như vậy?”
“Phu nhân, nàng bình tĩnh lại. Giờ việc quan trọng là tìm được nữ nhi rồi lại xử lý nó.”
“Đúng đúng đúng. Chàng nói rất đúng. Chúng ta tìm nữ nhi trước.”
Tạ Thi Mính nghe Tạ đại nhân an bài còn tưởng ông vẫn quan tâm mình thì vội nhào lên ôm chân ông, “Phụ thân, có phải phụ thân vẫn còn không tin Trà Nhi không, Trà Nhi oan uổng mà. Nhất định là yêu đạo kia thi triển pháp thuật gì đó khiến con làm chuyện khác người!”
Tạ đại nhân nhìn Tạ Thi Mính trước mặt, đáy mắt hiện lên nét đau lòng.
Tốt xấu gì cũng là nữ nhi mình nuôi dưỡng mười mấy năm, giờ nhìn nàng ta như vậy, sao ông ta có thể không đau lòng.
“Nhu mẫu chết, một nhà Tiền gia chết, ta sẽ tự mình điều tra. Có liên quan đến ngươi hay không, sẽ biết sớm thôi. Trước khi điều tra rõ, ngươi cứ ở trong phòng này đi.”
Tạ đại nhân an bài như vậy cũng vì giữ thể diện cho Tạ Thi Mính, cũng vì bận tâm mặt mũi của mình. Dù sao chuyện này quá rợn người.
Tạ phu nhân lại không đồng ý cách làm do dự không quyết đoán của Tạ đại nhân, “Các người còn đứng đó làm gì, còn không kéo nó ra mau.”
Các nha hoàn bà tử nghe được đều vội tiến lại giữ chặt Tạ Thi Mính.
Tạ Thi Mính chỉ có thể trơ mắt nhìn phu thê Tạ thị rời đi, nhớ lúc trước họ cũng vậy, tuyệt tình tiễn mình đi, đưa mình cho đôi phu thê thô bỉ bất kham kia.
Vì sao, vì sao?! Nàng ta làm nhiều như vậy mà kết quả vẫn không thay đổi?!
Nàng ta ôm tia hy vọng cuối cùng, hy vọng họ không tìm được chứng cứ gì. Nàng ta làm sạch sẽ đến vậy, họ chắc chắn không tìm được, đến lúc đó mình sẽ bình yên vô sự.
Tạ Thi Mính nghĩ vậy, không ngừng tự thôi miên bản thân.
Bên kia, sau khi vạch trần gương mặt thật của Tạ Thi Mính, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó phải xem Tạ đại nhân định xử lý nàng ta thế nào, tay nàng ta nhuộm nhiều máu tươi như vậy, cuối cùng cũng gặp báo ứng.
Nếu Tạ đại nhân thật sự nhân từ nương tay thì nàng sẽ ra tay, dù sao mục tiêu nhiệm vụ của nàng chính là nàng ta.
Bắc Vũ Đường về phòng, lát sau Tạ phu nhân cũng tới.
Tạ phu nhân vừa vào phòng, chưa chờ bà mở miệng, Bắc Vũ Đường đã nói trước một bước, “Phu nhân tới đây là vì chuyện của thiên kim quý phủ?”
Tạ phu nhân vội gật đầu, “Đúng vậy, mong đạo trưởng chỉ đường cho ta.”
Tạ phu nhân đột nhiên quỳ xuống.
Bắc Vũ Đường ý bảo nha hoàn nâng bà dậy, bình tĩnh nói, “Hôm nay bần đạo đã hao tổn phần lớn pháp lực, không thể giải thích nghi hoặc cho phu nhân.”
“Là ta đường đột. Không quấy rầy đạo trưởng nghỉ ngơi nữa.”
Tạ phu nhân dẫn ngươi rời đi, trước khi rời đi còn cố ý dặn dò hai nha hoàn để họ hầu hạ đạo trưởng cho tốt.
Hôm sau, Tạ phu nhân dùng bữa sáng xong thì gấp gáp đi qua.
“Đạo trưởng đang đả toạ?” Tạ phu nhân hỏi.
“Có lẽ vậy ạ. Đồ ăn hôm nay còn chưa bưng đến ạ.”
“Vậy còn không mau đưa đi. Thôi, Hồng Nhi, ngươi đi lấy đồ ăn đến rồi vào cùng ta.” Tạ phu nhân ra lệnh.
Đến khi hai người vào phòng thì không thấy Thượng Thanh Chân Nhân đâu, hai người rất lo lắng. Tạ phu nhân nôn nóng vội ra lệnh cho hạ nhân đi tìm.
Hồng Nhi nhìn trên bàn có một tờ giấy Tuyên Thành, “Phu nhân, ngài xem đây có phải do đạo trưởng để lại không?”
Tạ phu nhân đi lên trước, nhìn thấy tờ giấy Tuyên Thành có viết, 'Ba ngày sau, Tây Hồ'.
Bà nhìn mấy chữ kia, đi đến cửa nhìn ra bầu trời phương xa, đột nhiên quỳ xuống, thành kính và trịnh trọng bái một bái.
Nha hoàn bà tử trong viện thấy vậy cũng quỳ theo phu nhân, thành kính quỳ lạy nơi xa.
Giờ khắc này, họ hoàn toàn tin Thượng Thanh Chân Nhân là thế ngoại cao nhân, là thần tiên.
Không cầu vàng bạc, không cầu danh lợi.
Bắc Vũ Đường vừa về khách điếm thì Tri Liễu luôn ở trong phòng lập tức thấy nàng, vội vàng nắm lấy tay nàng.
“Sao rồi? Có lấy được tin tức gì có ích từ miệng Tạ Thi Mính không?”
“Đã vạch trần gương mặt thật của Tạ Thi Mính, đợi lúc Tạ đại nhân tìm được chứng cứ thì Tạ Thi Mính sẽ bị trừng phạt.” Bắc Vũ Đường nói.
Tiền Tri Liễu lại cau mày, “Nàng ta là thiên kim tri phủ, Tri phủ đại nhân thật sự có thể vì đại nghĩa diệt thân, đưa nàng ta ra trước công lý sao?”
“Ừ.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói, “Ba ngày sau, muội đến nơi này đi.”
“Nơi nào?”
“Tây Hồ.”
Ba ngày sau, Tri Liễu một mình đứng bên Tây Hồ, nàng ấy cũng không biết Vũ Đường định làm gì, nhưng vẫn nghe lời, vì tin tưởng Vũ Đường, nàng ấy ngoan ngoãn đến Tây Hồ.
Đi khoảng chừng một canh giờ, Tri Liễu cũng mệt, nhìn thấy đình hóng gió ở phía trước thì đi vào.
Bên kia, Tạ phu nhân dẫn theo mấy nha hoàn bà tử đã tới Tây Hồ từ sớm, Tây Hồ rộng lớn, họ đi tới đi lui vẫn không tìm được đại tiểu thư.
“Phu nhân, đã đi một canh giờ rồi, chúng ta đến đình hóng gió phía trước nghỉ lát nhé?”
Tạ phu nhân cũng mỏi rồi nên gật đầu.
“Tây Hồ.”
Nghỉ ngơi một chén trà rồi lại tìm tiếp.
Nếu đạo trưởng đã nói con bà ở Tây Hồ thì nhất định nó sẽ ở đây.
Đoàn người đi về phía đình hóng gió, Tri Liễu ngồi hóng gió xem phong cảnh nghe được tiếng động thì quay đầu nhìn lối vào, thấy được đoàn người Tạ gia đang tới.
Tri Liễu biết Tạ phu nhân, vừa thấy bà thì đứng lên định rời đi.
Tạ phu nhân bước vào đình thì thấy một nữ tử yêu kiều duyên dáng đứng lặng. Bà nhìn chằm chằm diện mạo người đó mà ngơ ngác xuất thần.
Tri Liễu bị ánh mắt của bà nhìn đến hoảng, vội vàng hơi gật đầu với đoàn người định rời đi, nhường đình hóng gió cho đoàn người.
Khi nàng ấy sắp rời khỏi đình hóng gió, Tạ phu nhân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hô, “Tri Liễu!”
Tri Liễu vừa nghe tên mình thì theo bản năng quay đầu, nghi hoặc nhìn Tạ phu nhân, “Vị phu nhân này gọi ta có việc gì sao? Không đúng, sao ngài biết tên ta?”
chẳng lẽ Vũ Đường nói đến Tạ phu nhân à?!
Tạ phu nhân nghe nàng ấy nói vậy, cuối cùng không nhịn được, kích động tiến lên ôm nàng ấy vào lòng.
Tri Liễu bị doạ choáng váng, có chút vô thố mặc bà ôm.
“Nữ nhi, nữ nhi số khổ của nương. Cuối cùng nương cũng tìm được con rồi!” Đôi mắt Tạ phu nhân ánh lên nước mắt vui mừng.
Ma ma ở bên nhanh chóng lại gần nói, “Phu nhân, ngài doạ tiểu thư rồi.”
Tạ phu nhân nghe ma ma nói vậy thì buông lỏng, thấy Tri Liễu ngốc người ở đó thì vội vàng nói, “Tri Liễu, con là nữ nhi của ta.”
“Ta... Ta... Ta có phụ mẫu.” Tri Liễu nghẹn nửa ngày mới nói.
Tạ phu nhân nắm chặt tay nàng ấy, dường như sợ mình buông tay thì nàng ấy sẽ rời khỏi mình, “Phụ thân con có phải tên Tiền Phú Quý? Nhà ở thôn Hà? Trong nhà còn có một đệ đệ? Một năm trước nhà con gặp hoả hoạn, chỉ còn lại mình con?”
Tri Liễu gật đầu.
Tạ phu nhân thấy nàng ấy gật đầu, vui sướng và kích động nói, “Đúng rồi, đúng rồi, con là nữ nhi của ta.”
“Ta... Ta... Sao ta lại thành nữ nhi của ngài? Phu nhân, có phải ngài nhầm rồi không?” Tri Liễu đến giờ vẫn còn ngây ngốc.
Tạ phu nhân kéo tay nàng ấy vào đình ngồi, kể chi tiết lại chuyện năm đó cho nàng ấy.
Nghe xong hết, Tri Liễu đần cả người.
Nàng ấy hoàn toàn không ngờ chuyện lại phát triển thành thế này, nàng ấy bức thiết muốn đi hỏi Vũ Đường tỷ, chỉ có nàng nói, nàng ấy mới tin đây là thật.
Bắc Vũ Đường nơi xa nhìn hai người tương ngộ, nở nụ cười vui mừng.
Sở dĩ Vũ Đường không nói chân tướng cho Tiền Tri Liễu là vì muốn lúc này, nàng ấy không biết gì mới có thể biểu hiện tự nhiên nhất.
Nếu nàng ấy biết cả, đến lúc nhận nhau sẽ bị người khác nhìn ra. Nếu lỡ có người lầm tưởng nàng ấy cố ý tiếp cận họ, cố ý tới nhận thì dù có mười cái miệng cũng không chứng minh được.
Cho nên không biết mới là tốt nhất.
Đến khi nàng về khách điếm, Tri Liễu cũng vội vàng trở về.
“Vũ Đường tỷ, sao Tạ phu nhân lại thành mẫu thân ta? Tỷ nói cho ta đi, chuyện này không phải thật đúng không?” Tri Liễu kích động nắm tay nàng.
Bắc Vũ Đường kéo nàng ấy ngồi xuống, đến khi bình tĩnh lại mới giải thích,“Không phải muội vẫn luôn không hiểu vì sao Tạ Thi Mính lại phái người giết cả nhà muội, cắn chặt muội không buông à? Chính là vì nguyên nhân này.”
“Nàng ta biết được chân tướng thì giết chết nhũ mẫu. Vì diệt trừ hậu hoạn, nàng ta tất nhiên sẽ giết thiên kim thật sự là muội và phụ mẫu thân sinh của nàng ta, như vậy thì nàng ta mới có thể ôm lấy thân phận và địa vị kia.”
“Sao... Sao nàng ta có thể tàn nhẫn như vậy! Đó là phụ mẫu ruột thịt của nàng ta!” Tri Liễu tức giận đến đỏ mắt.
“Lòng người khó dò, thiện ác chỉ do một ý niệm mà thôi. Sau này muội về Tạ gia rồi thì sống cho tốt. Ta có một phương thuốc điều dưỡng thân thể, muội phải làm Tạ phu nhân tĩnh tâm điều dưỡng.”
“Vũ Đường tỷ, tỷ phải về sao?” Ánh mắt Tri Liễu đầy không tha.
“Ừ, ra ngoài lâu vậy thì phải về. Tạ Thi Mính cuối cùng bị phán thế nào, muội nhớ viết thư cho ta.”
Hôm sau, Bắc Vũ Đường không cáo biệt đã ngồi xe ngựa về am ni cô.
Hồng Mai và Lục Hà thấy tiểu thư bình an trở về thì kích động không thôi.
“Thời gian ta rời đi có xảy ra chuyện gì không?” Bắc Vũ Đường hỏi.
“Biểu tiểu thư tới thăm người vài lần, bọn nô tỳ đều giả bệnh từ chối. Hẳn hai ngày nữa nàng ta sẽ lại tới.”
Ba người đang nói chuyện thì nghe tiểu ni cô bên ngoài vào báo, “Bắc thí chủ, có người tới thăm.”
Tần Thi Thi quen cửa quen nẻo vào sương phòng, vốn tưởng sẽ thấy người ốm yếu nằm trên giường, nào ngờ lại thấy một người thần thanh khí sảng đứng đó.
“Bắc tỷ tỷ, tỷ khoẻ rồi sao. Aizz, thời gian này muội lo muốn chết.” Tần Thi Thi nhiệt tình tiến lên.
“Phiền ngươi quen tâm. Ở nhà vẫn tốt chứ?” Bắc Vũ Đường ngồi ghế, sâu kín hỏi.
“Tất cả đều tốt, chỉ là biểu ca rất nhớ tỷ.” Tần Thi Thi nói.
“Ta cũng vậy. Cũng sắp hết một tháng rồi, hẳn mấy ngày nữa ta sẽ lên đường về.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
“Vậy ạ. Vậy là tốt rồi. Lúc đó muội và biểu ca sẽ đến đón tỷ về.” Tần Thi Thi cười, nhưng trong lòng lại tính toán, đã đến lúc ra tay rồi.