Tác giả: Vân Phi Mặc
Vương ma ma rất nghi hoặc, “Tiểu thư, chuyện bên ngoài thì sao?”
“Tạm thời cứ để nó lan truyền vài ngày, đến lúc nó không thể cứu chữa được nữa, ma ma cũng không cần ra ngoài giải thích làm gì, chỉ cần làm ra một số hành động khiến họ hiểu lầm là được. Còn làm sáng tỏ, những thợ thủ công biết chân tướng lộ ra sẽ càng khiến người ta tin tưởng hơn là chúng ta tự nói.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh phân tích.
Chính mình đi giải thích chỉ là làm việc thừa thãi mà thôi. Trước không nói người ta có tin hay không, nếu không làm tốt sẽ biến khéo thành vụng, mất nhiều hơn được.
Nếu để người không liên quan nói ra chân tướng thì thường người ta sẽ càng tin tưởng hơn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều để Lưu ma ma chuẩn bị điểm tâm cho các thợ thủ công, đó là một quân cờ được mai phục trước, chờ đến ngày có chuyện thì cũng sẽ có tác dụng.
Quả nhiên, Lâm thị và Phó Nhất Bác không làm nàng thất vọng, thật sự làm đến bước kia.
Vương ma ma vỗ trán, tán thưởng, “Tiểu thư tính thật chu toàn.”
Họ thấy cô gia gặp chuyện, còn định chủ động cầu xin tiểu thư để họ gánh thay. Dù sao họ cũng già rồi, không có thanh danh cũng không sao, tiểu thư và cô gia sống tốt là được.
Khi đó tiểu thư chỉ bảo họ chờ, muốn thử xem người Phó gia đối xử với nàng thế nào.
Mới qua hai ngày đã xảy ra chuyện thế này. Thấy chúng đã tuyệt tình ép tiểu thư đến mức này, nếu không chứng minh thì đời này tiểu thư sẽ bị người ta chửi mắng đến không ngẩng được đầu.
Vương ma ma không khỏi cảm thấy may mắn, may mà lúc ấy tiểu thư không cho họ làm, mới thấy rõ được gương mặt thật của Phó gia.
Giờ tiểu thư bảo bà đi làm chuyện này, chính là muốn có phúc cùng hưởng, có hoạ thì cùng chịu.
“Vậy tiếp theo phải nhờ Vương ma ma.”
Bắc Vũ Đường tin tưởng người thông tuệ như Vương ma ma sẽ làm tốt việc này.
“Tiểu thư yên tâm, lão nô nhất định sẽ xử lý tốt.”
Đêm đến, Phó Nhất Bác nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Bắc Vũ Đường làm bộ không nhìn thấy gì, mình thì trải chăn đệm chuẩn bị ngủ.
Phó Nhất Bác sán lại gần, “Nương tử, chúng ta còn chưa động phòng. Tối nay chúng ta có thể......”
Bắc Vũ Đường chống đôi tay đẩy hắn ra, “Thân thể ta không thoải mái, hôm khác đi.”
Ở bên ngoài bôi nhọ nàng như vậy mà còn không biết xấu hổ đòi thân thiết, đúng là cặn bã không biên giới. Hắn nghĩ nàng không biết gì nên mới làm việc không kiêng nể gì như vậy nhở.
Phó Nhất Bác có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không dám cưỡng cầu. Tuy rất muốn động phòng nhưng mà nàng không thoải mái thì chỉ có thể nhịn thôi, hơn nữa hắn cũng đang áy náy với nàng.
Nhưng, hắn cần phải chiếm được nàng trước khi nàng biết chuyện bên ngoài, như vậy, nàng đã là người của hắn rồi, chỉ cần lúc trên giường hắn dỗ nàng chút, thì chuyện này có thể nhẹ nhàng bỏ qua.
Cách này là Lôi Thiếu Hải dạy hắn, gọi là phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường hoà.
Hai ngày này Lâm thị rất an phận, thậm chí đối xử với Bắc Vũ Đường rất tốt. Mấy người Lục Hà được Vương ma ma nhắc nhở, cũng vờ như hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài. Lâm thị và Phó Nhất Bác tưởng thật, đều thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi nhà xây xong thì mọi chuyện cũng nên kết thúc.
Vương ma ma thấy thời gian chờ đợi đã đủ lâu, chỉ chờ bộc phát mà thôi. Bà vừa kết toán bạc cho thợ thủ công, vừa mặt ủ mày ê, khiến mấy thợ thủ công không nhịn được mà hỏi mấy câu.
Vương ma ma thuận thế kể ra uỷ khuất của tiểu thư nhà mình, những thợ thủ công đương nhiên nghe được lời đồn bên ngoài, nhưng ngại mình còn đang làm việc ở Phó gia nên không dám nhiều lời, sợ không nhận được bạc.
Giờ nghe Vương ma ma tố khổ, nói gì mà họ đã giải thích với bên ngoài, nhưng không những không ai tin, còn bị người ta mắng khó nghe hơn. Sau đó bà lại nói tiểu thư vì chuyện này mà trở nên tiều tuỵ, tóm lại bà nói rất nhiều, khiến những thợ thủ công vô cùng đồng tình, cũng phẫn nộ với mẫu tử Phó gia.
Họ nhận bạc, số bạc này còn nhiều hơn tiền công, Vương ma ma cũng mơ hồ nói cho họ, số bạc dư này là tiểu thư thêm vào cho họ.
Điều này khiến các thợ thủ công càng thêm cảm kích Bắc Vũ Đường, cảm thấy nàng rất lương thiện.
Các thợ thủ công rời khỏi Phó gia rồi, Vương ma ma lập tức thu lại biểu cảm đau khổ, nhớ biểu cảm của họ lúc rời đi, hẳn chuyện này đã thành
Quả nhiên, sau ngày các thợ thủ công rời đi, những lời đồn bên ngoài đã đổi chiều.
Một đám phụ nhân nhàn rỗi ghé bên nhau nói chuyện vu vơ, đề tài nổi nhất chính là thiên kim tiểu thư mới gả vào Phó gia. Chuyện này đã truyền mấy ngày rồi mà vẫn chưa hết nổi, còn càng lúc càng truyền xa hơn.
“Trước đó còn hâm mộ Phó Nhất Bác tốt số, cưới được một tức phụ tốt, giờ xem ra... Chậc chậc.” Phụ nhân kia ra vẻ ghét bỏ.
“Không phải có câu cưới vợ phải cưới vợ hiền à. Bắc thị kia cuồng ngạo như vậy, Phó tú tài thật đáng thương.”
“Ta cảm thấy Phó tú tài đáng đời. Ai bảo hắn mù, cưới phải nữ nhân như vậy vào cửa cơ.”
Khi một đám phụ nhân công khai lên án Bắc Vũ Đường, một phụ nhân khác ôm giỏ rau đi qua nghe được, không nhịn nổi mà dừng bước.
“Các ngươi bị lừa cả rồi.”
Mọi người nghe phụ nhân nói vậy thì đều nghiêng đầu.
“Chu thẩm nói vậy là có ý gì?”
“Các ngươi đều nói Bắc tiểu thư bất nhân, ta chỉ có thể nói, các ngươi đều bị Phó gia lừa rồi. Người nói Vương tú tài, Lý tú tài tầm thường không phải là Bắc tiểu thư, mà là Lâm thị cơ.”
Phụ nhân này chính là thê tử của một thợ thủ công ngày đó. Bà nghe nam nhân nhà mình nói chuyện Phó gia mà đến giờ vẫn còn tức. Giờ nghe đám phụ nhân không biết chân tướng chửi bới tiểu thư lương thiện ấy, không nhịn được mới nói vài câu.
“Không thể nào!” Có người không tin, họ đã nói lâu vậy mà có thấy Bắc tiểu thư giải thích gì đâu.
“Có gì mà không thể. Khẩu tử nhà ta gần đây đều làm ở Phó gia, chuyện xảy ra hôm đó, khẩu tử nhà ta tận mắt nhìn, chính tai nghe, sao có thể là giả. Ta nghe khẩu tử kể, sau khi chuyện xảy ra, Phó tú tài muốn nha hoàn của Bắc tiểu thư ra chịu trận. Ngươi nói xem, như vậy có phải là hại cả đời nha hoàn kia không. Chuyện thiếu đạo đức như vậy mà hắn có thể nói ra được đấy. Còn nữa...”
Phụ nhân kia nói rất nhiều, kể hết tất cả chuyện ở Phó ra ra, khiến các phụ nhân xung quanh nghe mà kinh hãi vô cùng.
Phụ nhân nói chuyện xong, cũng không dừng lại, “Được rồi, ta còn phải về nấu cơm cho khẩu tử nhà ta. Chuyện này các ngươi nghe thì nghe thôi, đừng nói cho ai khác, chứ không khẩu tử nhà ta lại nghĩ ta lắm miệng.”
Các phụ nhân xung quanh đều vội gật đầu bảo được.
Nhưng, càng là nói vậy thì tốc độ lan truyền càng nhanh, độ đáng tin cũng càng cao, người ta cũng tin tưởng hơn.
Phụ nhân kia vừa đi, đám người lập tức bùng nổ.
“Không ngờ mọi chuyện lại là như vậy.”
“Phó tú tài này đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Vì che giấu chân tướng mà không tiếc giá hoạ cho thê tử kết tóc, đúng là khiến người ta thất vọng buồn lòng. Thật trơ trẽn!”
“Thế mà hắn còn là người đọc sách, phẩm tích ác liệt quá, thật sự khiến người ta chán ghét!”
“Các ngươi không nhìn Lâm thị kia xem, còn chạy tới trước mặt chúng ta khóc lóc kể khổ. Chuyện bỉ ổi như vậy, chỉ có kẻ độc ác như Lâm thị mới làm được.”
“Bắc tiểu thư này đúng là đáng thương, gả phải loại người như vậy. Vì thanh danh của Phó gia mà bản thân cứng rắn chịu đựng. Thật khiến người ta bội phục.”
“Còn không phải sao. Bắc tiểu thư là người tốt, nhưng mệnh không tốt, gả phải loại người này thì về sau khổ rồi.”
“Phó gia có phúc mà không biết tích, sau này chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”
......
Nhóm phụ nhân rời đi, ai gặp người quen cũng bắt đầu lẩm nhẩm, ai nói xong cũng không quên nhắc là không được nói cho ai đâu nhé.
Ai nghe xong cũng luôn miệng đồng ý, quay đầu gặp người quen là lại thêm mắm dặm muối kể ra.
Phó Nhất Bác và Lâm thị tất nhiên không biết gió bên ngoài đã xoay chiều.
Lâm thị nhìn người dọn từng gia cụ vào phòng, nhìn nội thất của hai gian phòng mà rất động tâm, lập tức quyết định, muốn vào ở gian phòng phía đông.
Hai gian nhà đều thuê người dọn dẹp, bốn nha hoàn bà tử cùng thu xếp, qua một buổi chiều đã chuẩn bị xong.
“Hồng Mai, Lục Hà, các em mang toàn bộ đồ của ta vào phòng đi.” Bắc Vũ Đường chỉ huy.
Lâm thị đứng trong phòng, nhìn nội thất bên trong, rất thích, thấy nàng sai người dọn đồ qua thì cũng biết là nàng chuẩn bị vào ở.
Lâm thị cười ra lệnh cho Vương ma ma và Lưu ma ma, “Hai ngươi dọn đồ của ta vào phòng bên cạnh đi.”
Vương ma ma và Lưu ma ma lại đứng yên không động.
Lâm thị thấy vậy thì nhăn mày, “Sao, ta không ra lệnh được cho các ngươi?”
Bắc Vũ Đường nói với hai người, “Hai người đi giúp Hồng Mai và Lục Hà, sớm dọn xong đồ qua đây.”
Nói xong, Bắc Vũ Đường mới nhìn về phía Lâm thị, “Bà bà, phòng bên cạnh là phòng của bốn người họ.”
“Cái gì?!” Lâm thị tức không chịu được, “Phòng tốt như vậy, sao lại cho chúng nó ở?! Chúng chỉ là hạ nhân!”
Bắc Vũ Đường mặt không biểu cảm sửa đúng, “Họ không phải hạ nhân mà là người nhà của ta.”
Lâm thị càng tức, “Chẳng lẽ ta thì không à? Ta là bà bà của ngươi, là trưởng bối của ngươi! Đây là Phó gia ta, không phải Bắc gia của các ngươi! Ta nói cho ai ở thì cho người đó ở!”
“Nếu bà bà muốn ở thì tức phụ nha ta cũng không thể nói gì. Vậy bà bà dọn khỏi phòng kia thì để cho họ ở đi.” Bắc Vũ Đường nói tiếp.
Lâm thị vừa định nói không được, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng cam chịu.
Lục Hà thấy hành động của Lâm thị thì bất mãn dẩu môi, “Tiểu thư, thật sự phải cho nàng ta ở sao?”
Bắc Vũ Đường không nói gì, Lưu ma ma đứng bên trả lời, “Lão phu nhân là trưởng bối, nàng ta muốn ở thì sao tiểu thư từ chối được.”
“Được rồi, để nàng ta ở đi. Bên này dọn xong thì mọi người cũng đi qua giúp đi. Dọn xong sớm thì các ngươi qua phòng kia quét dọn. Kịp thì đêm nay mọi người không phải chen chúc một phòng nữa.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.
“Nô tỳ sẽ qua ngay.”
Có Vương ma ma dẫn đầu, mấy người Lục Hà cũng đi qua.
Buổi tối, Phó Nhất Bác đi theo Bắc Vũ Đường vào nhà mới, nhưng hắn vừa bước một chân vào đã bị cản lại.
“Tướng công, phòng ngươi ở bên đó.” Bắc Vũ Đường chỉ vào căn phòng họ từng ngủ.
Phó Nhất Bác ngẩn người, khó tin nhìn nàng, “Vũ Đường, nàng làm gì vậy? Chẳng lẽ chúng ta phân phòng? Chúng ta là phu thê.”
“Phu thê?” Bắc Vũ Đường cười lạnh, “Lúc ngươi đổ lỗi cho ta, để ta bị bêu danh, ngươi có còn nhớ ta là thê tử của ngươi không?”
Phó Nhất Bác vừa rồi còn giận dữ, giờ nghe nàng nói vậy, lập tức chột dạ.
Lâm thị ở cách vách nghe được tiếng động thì đi ra, vừa lúc nghe được lời Bắc Vũ Đường nói. Bà ta vốn còn muối răn dạy Bắc Vũ Đường mấy câu, nhưng giờ cũng chột dạ tắt tiếng.
Chuyện họ làm đã bị đương sự biết nên đương nhiên sẽ chột dạ.
“Ngươi đi đi.” Bắc Vũ Đường lạnh mặt, đẩy hắn ra ngoài cửa.
Phó Nhất Bác một tay chống lại cửa phòng, khẩn cầu nhìn nàng, “Vũ Đường, chuyện này là ta, ta......”
Lâm thị ở bên thấy nhi tử khó xử, lập tức nhảy ra giải vây cho hắn, “Tức phụ, nếu có trách thì trách ta đi. Chuyện này là ta giấu Bác Nhi làm, nó hoàn toàn không biết gì cả. Ta làm như vậy cũng đều là vì phu thê hai đứa.”
“Con ngẫm lại xem, nếu Bác Nhi không tốt, sau này con sao có thể được sống ngày lành. Chỉ cần Bác Nhi thi đậu, con sẽ là phu nhân nhà quan. Đến lúc đó ai còn dám nói gì con nữa.”
Cái miệng của Lâm thị cũng thật lợi hại, có thể nói người chết thành người sống luôn ấy chứ.
Bắc Vũ Đường không để ý đến Lâm thị, nhìn Phó Nhất Bác, “Bà bà nói thật sao? Ngươi thật sự không biết?”
Phó Nhất Bác đang định lên tiếng lại bị Bắc Vũ Đường ngắt ngang.
“Ngươi đừng trả lời vội. Ngươi nghĩ kỹ rồi hãy nói cho ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói.
Phó Nhất Bác vốn định nói phải, nhưng thấy nàng như vậy thì có chút do dự, nhưng hắn cũng nhanh chóng có quyết định, “Chuyện này ta thật sự không biết. Mãi đến khi xong việc thì ta mới biết chuyện này.”
Bắc Vũ Đường cười lạnh, nụ cười châm chọc khó nói thành lời, “Phó Nhất Bác, ta thật sự nhìn lầm ngươi. Ngươi nghĩ ta mù à?”
Dứt lời, nàng đóng sập cửa lại, suýt thì đập vào mũi Phó Nhất Bác.
Phó Nhất Bác nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nâng tay vỗ cửa hô, “Vũ Đường, nàng nghe ta nói, ta thật sự không biết. Nàng phải tin ta.”
Bắc Vũ Đường hoàn toàn không để ý đến hắn, trải chăn đệm xong, giường đệm mới tinh, sướng cả người.
Thời gian này tuy không chung chăn gối với Phó Nhất Bác, nhưng cùng một phòng vẫn khiến nàng khó chịu, đặc biệt là mỗi tối hắn đều nhìn nàng bằng ánh mắt chất đầy tình dục, khiến nàng ghê tởm.
Chuyện lần này chính là một lý do thích hợp để bùng nổ, phân phòng.
Phó Nhất Bác ở bên nói gì thì Bắc Vũ Đường cũng không thèm để ý.
Hắn đứng ngoài một lát, cuối cùng cũng nhận ra, nàng đã rất tức giận, sẽ không để ý đến mình.
Lâm thị rất đau lòng cho nhi tử, càng thêm chán ghét Bắc Vũ Đường.
Trước đó nhi tử nói muốn cưới nữ nhân này, bà ta đã phản đối.
Bà ta luôn cảm thấy thiên kim tiểu thư chắc chắn là khó xử lý, nàng gả đến Phó gia rồi, lỡ ngồi lên đầu họ thì sao.
Giờ nhìn xem, chuyện bà ta lo lắng chắc chắn sẽ xảy ra.
“Bác Nhi, đừng đứng ngoài nữa, tức phụ của con chính là một nữ nhân nhẫn tâm. Trước đó ta đã nói, loại thiên kim tiểu thư được kiều dưỡng này không thể cưới, cưới về sẽ phải cung phụng như tổ tông, giờ con xem, có đúng như ta nói không.”
Lâm thị lải nhà lải nhải bên tai, ồn đến đau cả đầu.
“Nương đừng nói nữa.” Phó Nhất Bác lạnh giọng ngắt lời Lâm thị.
Lâm thị thấy nhi tử hung dữ như vậy, lập tức câm như hến.
Bà ta thấy sắc mặt nhi tử không tốt, vô cùng cẩn thận hỏi, “Bác Nhi, con về nghỉ ngơi đi cho sớm. Qua mấy ngày nữa nó hết giận là được rồi.”
Phó Nhất Bác đứng lên, đi về phòng ngủ ban đầu.
Lâm thị thấy hắn đi rồi mới xoay người về phòng mình, trước khi đi còn hung hăng trừng cửa phòng của Bắc Vũ Đường.
Một đêm ngon giấc, ngủ đến tự tình. Bắc Vũ Đường thần thanh khí sảng rời giường, một khởi đầu tốt đẹp~
Hồng Mai bưng nước vào phòng, hai nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt.
Lúc dùng bữa sáng, Phó Nhất Bác luôn dùng ánh mắt u oán nhìn nàng, Bắc Vũ Đường đã miễn dịch, ngó lơ.
Đến khi đi rồi, hắn vẫn không được như nguyện.
Chuyện bên ngoài sau khi ấp ủ và lan truyền đã lại một lần nữa lan tới thư viện, cho nên khi Phó Nhất Bác đến thư viện, lại nghênh đón ánh mắt khác thường của mọi người.
Có kinh nghiệm lần trước, Phó Nhất Bác kéo luôn Lôi Thiếu Hải ra góc hỏi.
“Lần này lại có chuyện gì vậy?” Phó Nhất Bác có phần mệt mỏi hỏi.
Lôi Thiếu Hải thấy hắn như vậy, có vẻ còn chưa biết.
Lôi Thiếu Hải không trả lời ngay, hỏi ngược lại, “Nhất Bác, ta hỏi huynh một chuyện, huynh trả lời thành thật cho ta.”
Phó Nhất Bác thấy hắn trịnh trọng như vậy, nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Chuyện chửi các tú tài, là thê tử của huynh làm, hay là huynh làm?” Lôi Thiếu Hải hỏi xong thì nhìn chằm chằm Phó Nhất Bác.
“Thiếu Hải, huynh có ý gì? Chẳng lẽ huynh không tin ta?” Phó Nhất Bác tức giận chất vấn.
Lôi Thiếu Hải vội nói, “Huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi lại thôi. Chuyện đó thật sự là thê tử của huynh nói sao?”
Phó Nhất Bác đương nhiên sẽ không nói không, nếu nói không thì lời đồn kia chẳng phải sẽ thành truyền ra từ miệng hắn à.
“Tiện nội cũng không phải cố ý, nàng ấy chỉ là vô tâm mắc lỗi thôi.” Phó Nhất Bác làm bộ khó xử.
Lôi Thiếu Hải thấy hắn ra vẻ ta đây thì cũng đã hiểu.
“Sao huynh lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Phó Nhất Bác nghi hoặc hỏi.
“À, cũng không có gì. Chỉ là thấy người ta đồn ghê vậy, trước đó từng nghe huynh nói về tính cách của tẩu tử, nghe không giống người không coi ai ra gì nên mới muốn xác nhận lại chút.” Lôi Thiếu Hải không nói thật.
“Thì ra là vậy.” Phó Nhất Bác hiểu rõ gật đầu, “Huynh mau nói cho ta, bên ngoài lại có chuyện gì vậy?”