Tác giả: Vân Phi Mặc
Chú Vương và Giang tẩu đứng ngoài cửa phòng, vẻ mặt lo lắng sốt ruột.
“Thiếu gia đã nhốt mình trong đó một ngày một đêm. Nếu tiếp tục như vậy sẽ không chịu được mất.” Giang tẩu lo lắng, “Anh có nghĩ ra cách nào không?”
Chú Vương bất đắc dĩ, “Tôi có thể nghĩ ra được cách gì, cần nói đều nói rồi, còn phải xem thiếu gia có nghe lọt không.”
Hôm qua, từ sau lúc về, thiếu gia đều nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, nếu tiếp tục như vậy, dù cơ thể có làm bằng sắt cũng không chịu được.
Khi họ vắt óc suy nghĩ xem nên khuyên Giang Ly thế nào, cửa phòng lại mở ra, Giang Ly đi từ trong ra ngoài.
“Thiếu gia.” Chú Vương và Giang tẩu kinh hỉ.
“Mang đồ ăn tới đây.” Giang Ly nói xong thì đi thẳng đến phòng bên cạnh, không nói một câu dư thừa, càng không nhìn họ lấy một cái.
Giang tẩu vui sướng xuống bếp làm đồ ăn, chú Vương lại nghi hoặc.
“Cô có cảm thấy thiếu gia là lạ không?” Chú Vương hỏi.
“Là lạ? Thiếu gia chỉ là tâm tình không tốt, anh đừng nghĩ nhiều. Tôi phải nhanh chóng vào bếp lấy đồ ăn.” Giang tẩu không để ý, vội rời đi.
Chú Vương quay đầu nhìn phòng thiếu gia, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nghĩ ra nguyên nhân.
Hôm sau, Giang Ly đúng giờ xuất hiện ở công ty.
Thư ký đưa một văn kiện lên, “Giang tổng, đã điều tra xong, người xuống tay là Trương Linh Nhi và Đái Hiểu Nguyệt.”
Giang Ly xua tay ý bảo anh ta ra ngoài, “Trương Linh Nhi, Đái Hiểu Nguyệt.”
Cậu lẩm bẩm, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Trong một căn phòng tối tăm, hai cô gái bị trói gô nằm trên đất. Hai người không thể nhúc nhích, càng không thể phát ra âm thanh, mãi đến khi tiếng bước chân ồn ào từ xa truyền đến.
'Bụp', ánh đèn sáng lên, hai cô gái nhắm mắt lại theo bản năng, đến khi quen với ánh sáng, thấy rõ người tới.
“Ô ô ô.” Trương Linh Nhi kích động giãy giụa.
Đái Hiểu Nguyệt thì lại bình tĩnh.
Một người mặc đồ đen được Giang Ly ra hiệu, xé băng vải bịt miệng hai người xuống.
“Giang Ly, cậu làm gì vậy? Mau thả tôi ra.” Trương Linh Nhi vội vàng hô.
Giang Ly lạnh nhạt nhìn cô ta, “Khi đó cô ấy bị các người trói như vậy, có phải cũng sợ hãi và bất lực như các người lúc này không?” Nói rồi, sắc mặt cậu âm trầm đi.
“Cậu... Cậu có ý gì?” Trương Linh Nhi chột dạ, đôi mắt lập loè.
Giang Ly lười nói nhiều với cô ta, “Nhổ móng tay chúng ra.”
Trương Linh Nhi và Đái Hiểu Nguyệt biến sắc, tay đứt ruột xót, nghe vậy là biết nhổ móng tay đau đến chừng nào.
Đái Hiểu Nguyệt vội vàng nói, “Giang Ly, là một tay Trương Linh Nhi lên kế hoạch bắt cóc Bắc Vũ Đường, là cô ta ép tôi làm vậy. Tôi vô tội, xin cậu tha cho tôi.”
Trương Linh Nhi trợn to mắt, “Đái Hiểu Nguyệt, cô quả là bôi nhọ tôi đúng như Bắc Vũ Đường suy đoán. Giang Ly, đều do cô ta xúi giục tôi, là cô ta giết Bắc Vũ Đường.”
“Trương Linh Nhi, sao cô có thể ba hoa chích choè như thế, rõ ràng là cô ép Bắc Vũ Đường rời khỏi Giang Ly. Cô đố kỵ cô ấy có được tình yêu của Giang Ly, Bắc Vũ Đường không đồng ý với cô nên cô mới giết cô ấy. Tôi sợ xảy ra chuyện, còn cực lực ngăn cản cô. Nhưng cuối cùng lại để cô thành công.” Đái Hiểu Nguyệt nói nói, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Trương Linh Nhi tức điên, “Cô nói dối! Cô là kẻ lừa đảo miệng đầy dối trá!”
Trương Linh Nhi sợ Giang Ly tin, vội giải thích, “Giang Ly, cậu tuyệt đối đừng nghe lời cô ta. Cô ta đang lừa cậu.”
“Ra tay đi.” Giang Ly chẳng quan tâm ai mới là chủ mưu.
Cậu chỉ cần biết, Đường Nhi bị hai người này hại chết. Vậy là đủ rồi.
Thấy mấy người mặc đồ đen tiến lên, Trương Linh Nhi và Đái Hiểu Nguyệt sợ xanh mặt.
“Đừng, đừng tới đây. Tôi thật sự không giết Bắc Vũ Đường, tôi không giết cô ấy, là Đái Hiểu Nguyệt, đều là Đái Hiểu Nguyệt làm!” Trương Linh Nhi muốn tránh né, nhưng cô ta đã bị trói chặt vào cột, hoàn toàn không thể trốn.
“Giang Ly, cầu xin cậu tha cho tôi.” Trương Linh Nhi khẩn cầu.
“Tôi tha cô, vậy ai tha cho Đường Nhi?!” Giang Ly nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt hung ác nham hiểm.
Trương Linh Nhi bị ánh mắt khủng bố của cậu doạ, nhất thời mất tiếng.
Đái Hiểu Nguyệt nhân cơ hội mở miệng, “Giang Ly, lúc đó tôi có ngăn cô ta, tôi có giúp Bắc Vũ Đường. Giang Ly, cậu có biết lúc ấy Trương Linh Nhi đối xử với cô ấy thế nào không?”
Giang Ly nâng tay ý bảo họ dừng lại.
Ánh mắt Đái Hiểu Nguyệt lập loè, “Bắc Vũ Đường không nghe lời Trương Linh Nhi, cô ta liên tục tát cô ấy mấy cái, còn uy hiếp cô ấy, nếu cô ấy không đồng ý thì sẽ cắt tai cô ấy, thậm chí huỷ dung cô ấy. Cô ta còn nói là khiến cô ấy không thể dùng khuôn mặt hồ ly kia câu dẫn cậu. Bắc Vũ Đường không nghe theo, không khuất phục, cô ta giận quá một dao đâm vào tim Bắc Vũ Đường, khiến cô ấy trực tiếp......”
“Đủ rồi!” Giang Ly đột nhiên nổi giận gầm lên.
Đái Hiểu Nguyệt sợ hãi ngậm miệng lại.
Trương Linh Nhi đúng là bị tức chết, vội biện giải, “Không, không giống cô ta nói. Chuyện không phải như vậy. Người tát Bắc Vũ Đường mấy cái là Đái Hiểu Nguyệt, cô ta uy hiếp Bắc Vũ Đường, muốn cô ấy gọi điện cho cậu, bảo cậu buông tha Âu gia.
Đái Hiểu Nguyệt thích Âu Thượng Kiệt, cô ta muốn giúp Âu Thượng Kiệt. Cô ta không có năng lực đó nên lừa gạt tôi. Toàn bộ chuyện này đều là cô ta làm, ngay cả dao cuối cùng cũng là cô ta tự tay đâm vào ngực Bắc Vũ Đường. Nếu cậu tin lời cô ta, Bắc Vũ Đường ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ thất vọng buồn lòng, sẽ cảm thấy cậu không biết nhìn người.”
Giang Ly nhìn hai người này, lạnh lùng nói, “Tôi không cần biết chân tướng, tôi chỉ muốn các người trả giá vì cái chết của cô ấy.”
“Không, không, Giang Ly, cậu không thể làm như vậy. Nếu người nhà tôi biết cậu đối xử với tôi như vậy, họ nhất định sẽ không tha cho cậu.” Trương Linh Nhi rơi vào đường cùng, dọn cả gia tộc ra.
Giang Ly cười lạnh, “Cô yên tâm, họ không tới tìm tôi thì tôi cũng sẽ tới tìm họ. Trương gia cũng phải trả giá vì cái chết của Đường Nhi. Còn cả Âu gia cũng vậy.”
Nói đến Âu gia, giọng cậu âm hàn lạnh lẽo đến rợn người.
Giang Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm Đái Hiểu Nguyệt, Đái Hiểu Nguyệt bị cậu nhìn đến chột dạ, vì sao cô ta lại có cảm giác cậu đã biết tất cả?
Sau đó, cô ta biết mình không sai.
“Tôi sẽ khiến Âu Thượng Kiệt chết không có chỗ chôn.”
Người thân duy nhất của cậu, người cậu yêu nhất, cả hai người đều chết vì Âu Thượng Kiệt, giết hắn khó có thể trút được nỗi căm phẫn của cậu.
Cậu nhất định sẽ tự tay nghiền hắn ra tro!
“Không! Cậu không thể làm vậy với Âu Thượng Kiệt! Anh ấy vô tội, anh ấy không biết gì cả! Tất cả là lỗi của tôi, không liên quan gì đến anh ấy. Bắc Vũ Đường là tôi giết, cậu muốn trả thù tôi thế nào cũng được, cầu xin cậu đừng liên lụy đến người vô tội.” Đái Hiểu Nguyệt cầu xin.
Giang Ly không nhìn cô ta lấy một cái, lạnh lẽo ra lệnh, “Xuống tay đi.”
Sau đó, tiếng hét thảm thiết thê lương từ miệng hai người phát ra, sau đó là tiếng mắng chửi.
“Quá ồn ào.” Giang Ly thấp giọng nói.
Người mặc đồ đen trực tiếp bẻ cằm hai người, tiếng mắng ầm ĩ lập tức biến mất, chỉ còn tiếng ấp úng mơ hồ và tiếng kêu thảm thiết đã rách nát vỡ vụn.
“Bọn chúng giao cho các người xử lý, nhớ đừng để chúng chết dễ dàng.” Giang Ly lạnh nhạt ném lại câu này rồi rời khỏi phòng.
Cửa lớn đóng lại, cũng đóng lại tất cả âm thanh.
Mười năm sau, Tứ đại gia tộc trước đây chỉ còn lại Giang gia và Lâm gia, còn cả một Tưởng gia mới quật khởi, hình thành thế kiềng ba chân. Nói là thế kiềng ba chân nhưng thực ra mọi người đều biết Giang Ly cao hơn hai nhà còn lại một cái đầu.
Giang Ly, nhân vật truyền kỳ nổi danh trong thương giới, tuổi còn nhỏ đã sát phạt quả quyết, năng lực xuất chúng, đã đưa sự nghiệp Giang gia lên một tầm cao mới. Đồng thời, anh cũng là người sắt nổi danh trong giới. Quanh năm làm việc không ngừng nghỉ, người ngoài gọi anh là 'Máy công tác'.
Trong mắt người ngoài, anh là người đàn ông độc thân hoàng kim chạm tay là bỏng, là thanh niên tài tuấn, chỉ có mấy người Giang tẩu thân cận nhất mới biết, anh nhìn như còn trẻ, nhưng nội tâm đã như một hồ nước lặng.
Sau khi hai người thân lần lượt ly thế, dường như tất cả sinh khí của anh đều đã bị mang đi. Anh bây giờ còn thở, dường như chỉ là vì còn sống mà thôi.
Năm Giang Ly gần 40 tuổi, tóc mai đã trắng xóa, người gầy trơ xương.
Sau khi bác sĩ tuyên bố anh không còn nhiều thời gian, anh cũng thản nhiên tiếp nhận, thậm chí là thở dài nhẹ nhõm.
Giang Ly nhẹ nhàng vuốt cô gái trong bức ảnh, “Đường Nhi, anh có sống tốt. Giờ sinh mệnh đã đến điểm cuối, là ông trời cuối cùng cũng đồng ý để anh đi tìm em. Chờ anh nhé.”
'Loảng xoảng', ảnh chụp trong tay rơi xuống, người trên giường nở nụ cười giải thoát.
****
Roro: Chương cuối cùng của hôm nay rồi đây, tui nghỉ ôn thi nhé các bạn:3