Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường ném qua cho Thần ưng thú cái chân sau, “Thịt chân sau ngon nhất đấy.”
Mắt Thần ưng thú sáng ngời, vội nói cảm ơn, “Cám ơn, ngươi đúng là người tốt!”
(Một cái chân lợn thôi đã mua chuộc được bé rồi hả bé Ưng?)
“Ngon quá! Tay nghề của ngươi tốt ghê, không kém tiểu chủ nhân tí nào!” Thần ưng thú vừa ăn vừa không quên khen ngợi.
Bắc Vũ Đường nhìn con rồng vô cùng đáng thương, “Có muốn ăn chút không?”
Hắc long rất cốt khí nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu trả lời: “Không cần!”
“Không cần thật à?” Bắc Vũ Đường cắn một miếng, xé thịt ra, mùi thơm cũng phiêu tán, “Thơm lắm, ăn ngon lắm.”
Hừ, có tí đồ ăn mà muốn y khuất phục á? Mơ đi!
Hắc long kiêu ngạo quay đầu rồng đi, không nhìn nàng.
Xem ngươi nhịn được bao lâu!
Hôm sau, hắc long lại sai Thần ưng thú mang thịt về, cuối cùng nướng ra vẫn bị khét.
Bắc Vũ Đường đón Thần ưng thú qua cùng ăn thịt, hai người ăn ngon nghẻ, chỉ có một mình y ngồi xổm trước cửa động, đôi mắt trông mong nhìn hai người.
Mỗi khi Bắc Vũ Đường ngó qua, y đều lập tức quay đi.
Ba ngày liên tiếp, mỗi ngày y đều nhìn hai người ăn no căng.
Đến ngày thứ tư, Bắc Vũ Đường ôm bụng nói với Thần ưng thú, “Ta đi giải quyết vấn đề tí, ngươi cứ từ từ ăn.”
Thần ưng thú gặm xương, gật đầu.
Bắc Vũ Đường vừa đi, Thần ưng thú một mình chịu ánh mắt nhìn chằm chằm của Thần long đại nhân, ngượng ngùng nhét đồ vào miệng, yên lặng chìa tay ra, “Đại nhân, ngài có muốn ăn chút không?”
Hắc long nhìn chằm chằm thịt nướng thơm ngào ngạt, hơi động tâm, nhưng nhớ đây là đồ của nữ nhân kia, y lại nhịn lại.
“Không ăn!”
Thần ưng thú quá hiểu rồi, nhỏ giọng nói, “Giờ nàng ta không ở đây, có ăn nàng ta cũng không biết.”
Hắc long nhìn thịt nướng, lại nhìn phía Bắc Vũ Đường rời đi, cuối cùng không chịu được sự mê hoặc của thịt nướng, nhận lấy từ tay Thần ưng thú.
Ăn ngon đến mức y thoải mái nheo mắt.
Thần ưng thú chân chó kéo xuống cả cái chân linh trư còn lại, hắc long há to miệng, cắm xuống.
Thần ưng thú thấy y ăn sung sướng, không nhịn được hỏi, “Đại nhân, tay nghề của nàng ta cũng không kém chứ?”
“Tạm được.” Hắc long mạnh miệng không thừa nhận, nhưng hành động thực tế lại bán đứng y.
“Canh thịt này uống cũng ngon lắm.” Thần ưng thú ân cần bưng một bát canh thịt lớn lên.
Hắc long không chú ý, há miệng uống ừng ực, dạ dày y không biết nóng là gì cả.
Một ngụm canh nóng ăn cùng thịt nướng, ngon quá xá!
Khi y đang ăn đến sung sướng, Bắc Vũ Đường đã trở lại. Hắc long nhìn thịt nướng còn chưa ăn xong, nuốt cả xương lẫn thịt vào bụng, ngay cả bát canh nóng cũng không bỏ qua.
Đến khi Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt, y đã nghiêm trang ngồi ngay ngắn ở cửa động, đầu nghiêng sang bên, cực kỳ ngạo nghễ không thèm nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường nhìn cái giá rỗng tuếch, “Thịt đâu?”
Thần ưng thú ho nhẹ một tiếng, mặt dày nói, “Ăn, ăn hết rồi.”
“Ngươi vừa rồi ăn hết cả một con?”
Thần ưng thú gật đầu.
Bắc Vũ Đường chỉ về phía đống lửa cũng rỗng tuếch, “Vậy canh thịt đâu?”
“Ta cũng uống hết rồi.” Thần ưng thú tiếp tục cõng nồi.
Bắc Vũ Đường trừng mắt nhìn nó, “Ngươi ăn cả nồi à?”
Ặc......
Khóe miệng Thần ưng thú giật giật, mặt dày gật đầu, “Đúng. Đói quá nên không cẩn thận ăn hết rồi.”
Khi hai người nói chuyện, hắc long cũng lơ đãng ngó trộm qua.
“Nồi cũng ăn được, ngươi không sợ bị đâm thủng bụng à?” Bắc Vũ Đường dường như có ám chỉ.
Hắc long bĩu môi, một cái nồi thôi, không thể nào làm y thủng bụng được.
Hắc long tâm tình tốt lắc lư cái đuôi, sung sướng ợ mọi cái vì no, chỉ thấy miệng y há ra, ợ một tiếng rất vang. Đúng lúc này, một cái nồi đen thui nhảy ra khỏi miệng.
'Loảng xoảng', tiếng rơi rất to.
Thần ưng thú và Bắc Vũ Đường cùng nhìn về phía hắc long, hắc long trợn to đôi mắt rồng, nhanh chóng liếc qua cái nồi rơi trên đất, mau chóng ngậm miệng lại.
Sau đó, y duỗi móng vuốt, chỉ cái nồi canh trên đất, vẻ mặt kinh ngạc, “Ơ, có cái nồi này.”
Ánh mắt lạnh buốt của Bắc Vũ Đường phóng về phía hắc long.
Hắc long lập tức nâng vuốt rồng, “Ngươi nhìn ta thế làm gì? Ta chưa từng ăn canh thịt của ngươi, cái nồi này cũng không phải rơi ra từ miệng ta!”
Thần ưng thú đỡ trán!
Đại nhân, ngài như thế là lạy ông tôi ở bụi này đấy!
Thần ưng thú không nỡ nhìn thẳng Thần long đại nhân ngốc nghếch nhà mình.
Đầu Bắc Vũ Đường đầy vạch đen.
Nàng đã sớm biết y rất ngốc, nhưng sự ngốc nghếch của y lại một lần nữa làm mới nhận thức của nàng.
“Chẳng lẽ rơi ra từ miệng hắn?” Bắc Vũ Đường chỉ vào Thần ưng thú.
Hắc long ngạo kiều nâng cằm rồng, khí phách nói, “Đương nhiên. Hắn ăn, đương nhiên là rơi ra từ miệng hắn.”
“Ha hả.” Bắc Vũ Đường cười nhạo.
Hắc long làm lơ đôi mắt nhỏ khinh thường của nàng, phát huy đầy đủ đặc tính mặt dày của mình, chính khí lẫm liệt truyền đạt 'Ngươi muốn vu hãm ta'.
“Ta muốn đi ngủ, ngươi đừng làm ồn đến ta, quấy rầy ta ngủ là ta ăn ngươi đấy.”
Dứt lời, hắc long vòng người một vòng, lộ ra một cái đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
“Nướng linh trư mãi cũng ngán rồi. Hôm nay ta bộc lộ tài năng, làm một yến hội cho ngươi.” Bắc Vũ Đường nói với Thần ưng thú, giọng lại gào rất lớn.
“Yến hội là gì?”
“Lát ngươi khác biết.”
Bắc Vũ Đường dọn hết nguyên liệu mình đã chuẩn bị trước lên.
Có rất nhiều linh dược quý hiếm, cũng có rất nhiều dã thú loại nhỏ. Tuy những dã thú này chưa khai linh trí, nhưng sinh trưởng trong thế giới linh khí dư thừa, chất thịt đương nhiên tốt hơn những thế giới vị diện khác.
Sau đó, Thần ưng thú thấy Bắc Vũ Đường xử lý hết các nguyên liệu nấu ăn, sau đó bắt đầu nướng.
Một canh giờ, trên bàn có thêm các món Vi cá đuôi phượng, Cá măng sữa thái lát, Phật thủ kim quyển, Phật quốc ngọc liên, Thịt kho mật ong, Xâu sò điệp chiên, Tôm La Hán, Chân gấu bát bảo, Gà trân châu tam vị,......
(Ro: Ro chỉ tìm được mấy món thui)
(Phật thủ kim quyển)
(Xâu sò điệp chiên)
(Thịt kho mật ong)
(Tôm La Hán)
(Chân gấu, mình hông tìm được món Chân gấu bát bảo)
Mỗi một món ăn đều sắc hương vị đầy đủ, nhìn thôi đã muốn ăn rồi.
Thần ưng thú giơ ngón cái, “Lợi hại, lợi hại!”
Bắc Vũ Đường cười mỉm, “Đừng khen vội, nếm thử xem thế nào. Nhớ không thể nuốt chửng, phải ăn chậm, nhai kỹ mới nếm được đúng vị.”
Thần ưng thú vội gật đầu lia lịa.
Hai người bắt đầu ăn.
Hắc long cứ thế nhìn hai người gắp miếng thịt kho óng ánh thơm lừng bỏ vào miệng, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
Tiếng nhấm nuốt và vẻ mặt thỏa mãn của hai người dày vò nội tâm hắc long.
“Ngon, ngon quá!”
“Cái này còn ngon hơn.” Bắc Vũ Đường đặt tay gấu trước mặt nó.
Thần ưng thú cắn một miếng, đôi mắt tỏa sáng, “Tuyệt, quá tuyệt vời!”
Hắc long nhìn nó ăn ngấu nghiến, hận không thể thay thế.
Đột nhiên, trong đầu Thần ưng thú vang lên giọng nói khó chịu của hắc long.
“Ngươi nghĩ cách đuổi nàng ta đi đi!”
Thần ưng thú lập tức hiểu ra, nhưng vấn đề ở chỗ làm sao để nàng rời đi bây giờ?
Thần ưng thú tiến đến trước mặt nàng, “Bụng ngươi không đau à?”
Bắc Vũ Đường sửng sốt, phản xạ nhìn qua hắc long, nghe thấy tiếng ngáy rầm rì của y.
“Không đau.”
Thần ưng thú suy sụp, vắt hết óc nghĩ cách để nàng đi.
“Có muốn ra ngoài đi dạo lát không?”
“Không cần. Ăn xong đi tiêu thực sau.”
Hắc long ở bên giả vờ ngủ, trong lòng lại nôn nóng.
“Sao ngươi ngốc thế hả?!” Hắc long tức giận.
Thần ưng thú:......
“Đại nhân, hay ngài dạy ta làm thế nào đi?”
Hắc long:......
Lập tức kẹt!
Hắc long cũng không biết phải làm thế nào.
“Hay là, chúng ta đánh ngất nàng ta?” Thần ưng thú kiến nghị.
Hắc long khẽ nâng mí mắt, ánh mắt sáng lóa.
“Ý hay đấy.”
Bắc Vũ Đường vừa ăn vừa âm thầm quan sát hai người. Nhìn hai người mắt đi mày lại, ngay cả thần thức giao lưu cũng không ổn.
“Ta đột nhiên nghĩ ra một việc, ta đi rồi về ngay.”
Đang lúc hắc long định hạ độc thủ, Bắc Vũ Đường đột nhiên đứng dậy.
Đôi mắt Thần ưng thú sáng ngời, mặt đầy tươi cười, “Được, ngươi đi đi. Ta sẽ để phần cho ngươi.”
Hắc long nhìn Bắc Vũ Đường rời đi, lập tức mở mắt, duỗi thân rồng, một vuốt nắm lấy thịt kho mình thèm đã lâu, đổ vào miệng nhai.
Ngon đến mức tâm tình y sung sướng.
“Đại nhân, cái này ăn ngon hơn này.”
Hắc long không kén ăn, thuận thế nhận lấy, lập tức đổ vào miệng.
Y cần ăn nhiều nhiều tí trước khi nữ nhân kia về.
“Đại nhân, nếm thử cái này xem.”
“Đại nhân, cái này phải bóc......”
Từ 'vỏ' cuối cùng bị nuốt lại, vì hắc long đã nuốt hết xuống bụng rồi.
Thần ưng thú nhìn tốc độ hắc long ăn, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Chẳng khác nào bị bỏ đói cả ngàn năm hết!
Thấy y chuẩn bị diệt hết đồ ăn, Thần ưng thú vội cản.
“Đại nhân, ngài để lại cho nàng ta... Một ít.”
Thần ưng thú kinh ngạc nhìn hắc long nhét thẳng hai món cuối vào miệng, thỏa mãn nấc một cái.
Hắc long vỗ vai Thần ưng thú, “Yên tâm, nàng ta không chết đói được. Nàng ta biết nấu ăn mà.
Thần ưng thú cạn lời.
Đại nhân, vấn đề không nằm ở đó!
Hắc long vừa thấy Bắc Vũ Đường trở lại, nhanh như chớp quấn người giả chết trước cửa động.
Thần ưng thú lại một lần nữa cõng nồi.
Từ sau bữa cơm đó, Bắc Vũ Đường không bao giờ nấu nữa. Hắc long nhớ thương món ngon, nhưng y lại không thể mở miệng, chỉ có thể âm thầm sai sử Thần ưng thú.
“Ngươi chuẩn bị sẵn nguyên liệu sau đó bảo nàng ta nấu bữa như lần trước đi.”
Hắc long dùng đuôi rồng quét Thần ưng thú, không ngừng thúc giục.
E ngại dâm uy của y, Thần ưng thú chỉ có thể làm theo.
“Bắc cô nương, cô có thể nấu lại những món ngon lần trước không?”
Bắc Vũ Đường liếc qua nó, dừng mắt trên người hắc long đang giả chết, “Được.”
Thần ưng thú vui vẻ.
Hắc long âm thầm nghe lén cũng vui vẻ.
“Nhưng tôi phải qua một chỗ trước.”
“Qua đâu?”
“Bí mật.” Bắc Vũ Đường cười thần bí.
Hắc long thấy nàng phải đi, lập tức mở mắt ra, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ngươi không có quyền quản.”
Dứt lời, Bắc Vũ Đường bay lên.
Hắc long lập tức đuổi kịp.
“Ngươi đi theo làm gì?”
Hắc long hừ lạnh, “Thân thể của ngươi bây giờ là tiểu linh xà của ta, ai biết ngươi có trộm mang thân thể tiểu linh xà đi không.”
“Yên tâm, ta sẽ không rời đi.”
Hắc long nhắm mắt theo sau nàng.
Bay qua biển lớn, tới thẳng lục địa, mục tiêu rõ ràng.
Một nén nhang sau, họ dừng trước một núi tuyết. Hơi thở của hắc long quá mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã khiến các sinh vật ở đây khiếp sợ.
Một đám tinh linh tinh xảo có cánh đồng loạt bay ra.
Thủ lĩnh tinh linh tay cầm quyền trượng, dẫn theo tộc nhân cung kính đứng trước mặt hắc long.
“Thần long đại nhân tôn kính, không biết ngài quang lâm tộc ta có gì sai sử?”
Hắc long không trả lời, Bắc Vũ Đường đã lên tiếng.
“Tộc trưởng, y đi cùng ta thôi. Mọi người không cần lo lắng.” Dứt lời, Bắc Vũ Đường ném cho hắc long một ánh mắt ghét bỏ.
Hắc long hung tợn liếc nàng, không nói gì, xem như cam chịu.
Trong đàn tinh linh, một tinh linh cánh lam nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt nóng bỏng.
“Mimi.”
Tinh linh kia vừa nghe nàng gọi, lập tức đi ra, nhiệt tình ôm nàng.
“Vũ Đường, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
“Đã hứa với ngươi thì đương nhiên phải tới.”
Một đám tinh linh mỹ lệ và lương thiện nhiệt tình dẫn hai người đến nơi họ sống.
Bởi vì hắc long đến, người trong tộc Tinh Linh đưa hắc long và Bắc Vũ Đường đến chủ vị.
Hôm nay là đại hội theo đuổi phối ngẫu ba năm một lần của tộc Tinh Linh, các nam tinh linh sẽ bày ra điểm mạnh của bản thân, sau đó khiêu vũ trước mặt nữ tinh linh mình thích. Nếu nữ tinh linh vừa ý đối phương thì có thể khiêu vũ cùng đối phương.
Tộc trưởng ra lệnh một tiếng, các nam tinh linh xòe đôi cánh mỹ lệ bay múa trong không trung, một đám cầm tên, nhìn thẳng phía trước.
Đột nhiên, vô số phi trùng nhỏ như muỗi xuất hiện, nam tinh linh lập tức bắn tên.
Sau khi tỷ thí kết thúc, nam tinhlinh tiến đến trước mặt nữ tinh linh mình yêu thích nhảy múa điệu theo đuổi phối ngẫu.
Hắc long nhìn đến chán, ngáp một cái.
Bắc Vũ Đường nói, “Ngươi biết họ đang làm gì không?”
Hắc long giương mắt nhìn nàng, xụ mặt ra vẻ 'vì sao ta phải nói cho ngươi'.
“Chẳng lẽ ngươi không biết à?”
Tộc trưởng ở bên nghe họ nói chuyện, đang định mở miệng thì nghe hắc long nói, “Hừ, còn không phải là đực và cái tỷ thí khiêu vũ.”
Phụt......
Bắc Vũ Đường bật cười thành tiếng.
Tộc trưởng Tinh Linh ở bên cũng cười xấu hổ.
Hắc long đen mặt, “Chẳng lẽ không đúng?”
“Đương nhiên.”
Câu trả lời của y hoàn toàn nằm trong dự kiến của nàng.
Hắc long không phục hỏi ngược lại, “Vậy ngươi biết họ đang làm gì không?”
“Đương nhiên.” Bắc Vũ Đường mỉm cười trả lời, “Họ đang theo đuổi phối ngẫu. Biết theo đuổi phối ngẫu là gì không? Ngươi không cần trả lời đâu, ta biết là ngươi không biết.”
Mặt hắc long tối sầm, nàng đang khinh thường rồng!
“Ai nói ta không biết?” Hắc long ngắt lời nàng.
“Vậy ngươi nói xem theo đuổi phối ngẫu là gì?”
“Theo đuổi phối ngẫu còn không phải là......” Hắc long kẹt, đang lúc y khó xử, y nghe được giọng tộc trưởng Tinh Linh vang lên trong đầu.
Hắc long nghe được lời tộc trưởng Tinh Linh, đôi mắt tỏa sáng.
Y nâng cằm, đắc ý nói, “Theo đuổi phối ngẫu là giống đực tìm kiếm bạn lữ.”
Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc, nghi ngờ nhìn y.
Gia hỏa này thông suốt à?
“Bạn lữ là gì?” Bắc Vũ Đường truy hỏi.
Hắc long dừng một lát, “Bạn lữ là giống cái ở bên mình cả đời.”
Nếu y đã 'thông suốt' như vậy, Bắc Vũ Đường không thể bỏ qua thời cơ tốt này.
“Giống cái thế nào mới ở bên mình cả một đời?”
Hắc long vẫn dừng một lát rồi trả lời, “Giống cái mình thích, muốn ở bên nàng vĩnh viễn.”
“Thích là gì?” Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi.
Tộc trưởng Tinh Linh nghe nàng hỏi chuyện, mồ hôi lạnh ứa ra, người này đơn thuần vậy à, ngay cả thích là gì cũng không biết?!
Hắc long ngồi chờ tộc trưởng Tinh Linh đưa ra một đáp án chính xác, nhưng chờ mãi chờ hoài không chờ được, không khỏi nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt thúc giục.
Tộc trương tinh linh nói ra đáp án trong ánh mắt thúc giục của hắc long.
Hắc long nhận được đáp án chính xác, vui sướng nói, “Thích, thích là muốn ở bên nàng, nhìn thấy nàng là vui vẻ, đó là thích.”
“Yêu là gì?” Bắc Vũ Đường lại hỏi.
Tộc trưởng Tinh Linh bị hỏi khó, thích và yêu không phải cùng một nghĩa à?
Hắn nói cho hắc long, hắc long lại nói lại đáp án này cho Bắc Vũ Đường.
“Sai.” Bắc Vũ Đường phủ định hoàn toàn.
Hắc long không phục, “Sao lại sai?”
“Thích và yêu khác nhau ở trình độ mình để ý người kia. Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn trúng một con mồi đang đuổi theo nó, đúng lúc này, tiểu linh xà cũng chạy trốn, ngươi sẽ đuổi con mồi trước hay là đuổi theo tiểu linh xà trước?”
“Đương nhiên là tiểu linh xà! Con rắn ngốc đó mà dám trốn thì đánh gãy chân nàng luôn!”
囧, rắn không có chân......
Nàng rất muốn nói vậy.
Nhưng giờ vấn đề quan trọng nhất không phải là nó.
“Giữa đồ ăn và tiểu linh xà, ngươi chọn tiểu linh xà, có nghĩa trong cảm nhận của ngươi, nàng ấy quan trọng hơn đồ ăn.”
Nàng nói vậy khiến hắc long rơi vào trầm tư.
“Ta lại hỏi ngươi, tiểu linh xà bị người ta bắt cóc, muốn người dùng vàng bạc châu báu đổi lại nàng, ngươi nguyện ý không?”
Hắc long do dự.
Y do dự khiến Bắc Vũ Đường căng thẳng, chờ mong nhìn y.
Một lát sau, hắc long nói, “Chuyện đó tuyệt đối không xảy ra.”
Y nói vậy, có nghĩa là khoảng cách tới mục tiêu chỉ còn kém một chút.
“Ta nói là nếu, nếu có một ngày như vậy, ngươi nguyện ý dùng vàng bạc châu báu đổi nàng về sao?”
Hắc long hơi bực, “Ta đã bảo là không thể nào có một ngày như vậy!”
Y đang trốn tránh vấn đề, có nghĩa là tiểu linh xà và vàng bạc châu báu đã có địa vị ngang nhau trong cảm nhận của y, chỉ cần thêm chút nữa, có thể làm cung thiên bình trong lòng y phải nghiêng!
Bắc Vũ Đường không ép y trả lời vấn đề này, “Hai vấn đề ta vừa hỏi ngươi có thể chia ra tình cảm của ngươi với tiểu linh xà. Ngươi thích nàng ấy, nhưng không yêu nàng ấy.”
“Yêu là gì? Đến khi ngươi nguyện ý dùng toàn bộ vàng bạc châu báu của ngươi đổi lấy tính mạng nàng ấy, lúc đó, ngươi yêu nàng ấy.”