Tác giả: Vân Phi Mặc
Rồng đều thích đồ vật lấp lánh ánh vàng, vàng bạc châu báu có lực hấp dẫn trí mạng với rồng. Sức hấp dẫn đó còn lớn hơn cả mỹ nữ.
Nếu ai dám động vào tài bảo của rồng, cho dù chỉ là một đồng vàng, con rồng cũng có thể truy đuổi đến cùng trời cuối đất, ăn tươi nuốt sống kẻ đó.
Nếu bị đánh, có thể rồng sẽ không tức giận, nhưng nếu châu báu bị động vào, vậy thì còn nghiêm trọng hơn cả việc muốn mạng của rồng.
Hắn là một con rồng cực kỳ cực kỳ yêu vàng, coi châu báu như mạng.
Ngay cả lúc ngủ cũng thích chui vào núi vàng núi bạc rực rỡ ánh sáng để ngủ, nếu phải dùng từ để hình dung, vậy thì chính là – Thần giữ của!
Hắn còn có một yêu thích khác – Đó là ăn.
Thích ăn đủ loại linh thú, chỉ cần là linh thú, dù là loại thú nào hắn cũng không bỏ.
Còn về lời đồn hắn thích ăn mỹ nữ tu giả bên ngoài, hoàn toàn sai. Mấy nữ nhân đó thấy chân thân của hắn xong thì tám chín phần đều bị hù chết ngay tại chỗ, còn kẻ không chết thì đều bị linh thú khác làm thịt rồi.
Ác long không thích ăn người, theo lời hắn, ăn cũng có tí thịt, nhét kẽ răng còn chẳng đủ, hơn nữa đám nữ nhân đó quá ồn ào, ồn ào đến mức hắn chẳng thèm ăn.
Trừ hai điểm trên, hắc long này còn thích ngủ, hơn nữa còn rất lười. Cơ bản đều là ăn ngủ, ngủ ăn, không có việc gì làm.
Đôi khi đói thì hắn sẽ ra ngoài đánh chén một bữa.
Cuộc sống của hắn có thể nói là rất đơn điệu, cực kỳ đơn điệu, giống như một vũng nước lặng vậy.
Công lược một con rồng như vậy đúng là một nhiệm vụ gian khổ.
Giờ chưa thể nói đến vấn đề công lược, việc cần làm là khiến hắc long coi nàng là người một nhà, có thời gian dài ở bên cạnh y trước rồi tính.
Bước đầu tiên, cần phải lấy được lòng tin của y trước.
Bước đầu này cũng là bước khó nhất.
Bắc Vũ Đường tìm kiếm hình thức ở chung với hắn từ trong đầu nguyên chủ, tìm được một biện pháp. Nguyên chủ có thể ở lại bên hắn lâu như vậy, có thể nói là vì tính cách ngốc ngốc đáng yêu của nàng ấy đã hạ thấp tính cảnh giác của hắc long với nàng ấy.
Một khi đã hạ thấp tính cảnh giác, nàng sẽ từ từ tiến công, khiến hắn coi nàng là người một nhà, sau đó mới tiện tiến sang bước thứ hai.
Bắc Vũ Đường ở trong trứng cũng không nhàn rỗi, bắt đầu nghĩ một loạt ý tưởng.
Có ý tưởng, có bước đầu, việc phải làm bây giờ là làm sao để đi ra ngoài.
Phá xác rất nguy hiểm, chưa đủ trưởng thành thì không thể được.
Không biết một quả trứng như nàng có thể tu luyện Hàn Băng Chưởng hay không, để mượn nội công tâm pháp của Hàn Băng Chưởng hấp thụ linh khí bên ngoài.
Có tính toán rồi, Bắc Vũ Đường bắt đầu làm, thử tu luyện.
Tu luyện một ngày, Bắc Vũ Đường từ bỏ.
Hoàn toàn không có cảm giác, không có bất kỳ hiệu quả nào.
Xem ra là bị hạn chế, dường như không phải thân thể con người thì không được. Dù đến vị diện nào thì cũng như vậy cả.
Giờ nàng là một quả trứng, phải làm sao để ác long kia buông tha cho quả trứng là nàng đây?
Bắc Vũ Đường bắt đầu trầm tư, ý tưởng lúc trước phần lớn đều là sau khi nàng phá xác, nhưng mà nàng không có ý tưởng nào khi đang làm trứng cả!
Muốn ác long không tim không phổi buông tha một quả trứng.
Đây là một vấn đề vô cùng đau trứng!
Trước khi tìm được phương án, Bắc Vũ Đường tạm thời vùi mình vào đống vàng bạc, chờ đến khi phá xác rồi gặp hắn cũng không muộn.
Bắc Vũ Đường quyết ý, cũng bất động, yên tâm ở trong núi vàng núi bạc.
Không biết qua bao lâu, động kho báu luôn yên tĩnh rung chuyển theo sự tỉnh dậy của ác long.
Một con rồng khổng lồ chui ra từ kho châu báu sáng long lanh, xoay mình trên không.
Đôi mắt rồng to như chuông đồng vừa lòng nhìn vàng bạc châu báu trong động, khi đảo qua đống vàng bạc mình mới mang về, hắn nhớ lại quả trứng mình thuận tay nhặt.
Đuôi rồng nhẹ đung đưa, tìm kiếm trong núi châu báu kia, không tìm được quả trứng đó.
Hắn lại tìm trong túi trữ vật, vẫn không thấy trứng đâu.
Hừ, quả trứng kia to gan thật, nó nghĩ nó có thể thoát được à?
Đôi mắt rồng to như chuông đồng đảo qua núi vàng bạc chất đống, nghĩ rằng trốn ở đó thì hắn không tìm thấy chắc, đúng là ấu trĩ.
Thả thần thức, đảo qua đống châu báu trước mặt, toàn bộ đồ vật đều hiện rõ trong mắt rồng của hắn.
Bắc Vũ Đường cảm giác uy hiếp tới gần, bắt đầu thay đổi vị trí.
Hắn quét đến đâu, nàng sẽ trốn trước một bước. Nếu tiếp tục thế này, hắn sẽ mau chóng tìm được nàng.
Làm thế nào mới tránh được mắt hắn giờ? Bắc Vũ Đường nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra: Dưới đáy đèn thì đen.
Dưới mí mắt là nơi người ta dễ dàng bỏ qua nhất, Bắc Vũ Đường tuy không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng nàng có thể thông qua quỹ đạo năng lượng dao động để phán đoán được hắn đang ở đâu.
Nàng bắt đầu trộm dịch qua bên đó, dịch tới bên dưới rồi, nàng cảm giác rõ ràng những năng lượng dao động cách xa mình hơn, có thể thấy cách này đúng.
Hắc long quét một vòng, nghiêng đầu rồng to lớn, đôi mắt rồng to như chuông đồng đầy nghi hoặc.
Kỳ lạ, quả trứng kia chạy đi đâu rồi.
Hừ, hắn không tin là nó có thể mọc cánh bay mất!
Hắc long dùng cái đuôi lớn quét ngang động kho báu, tiếng đồng vàng va chạm leng keng. Âm thanh xôn xao, cùng với ánh sáng lập lòe của vàng bạch, chiếu sáng rực rỡ cả động kho báu.
Quả trứng Bắc Vũ Đường tránh ở dưới cái đầu to của hắn, dùng một lớp vàng dày che giấu bóng trứng tròn vo của mình.
Hắc long quét ngang cả bảo tàng, khiến cả động kho báu biến đổi, nhưng mà quả trứng kia giống như đã biến mất.
"Ra đây." Hắc long kêu.
"Ta biết ngươi ở đây, ra đây ngay, nếu không, ta mà tìm được ngươi sẽ bóp nát ngươi luôn." Hắc long hung dữ uy hiếp.
......
Vẫn không ai đáp lại hắn.
Thật là một quả trứng giảo hoạt, để hắn tìm được xem, xem hắn xử lý nó thế nào!
"Hắt xì!"......
Một tiếng hắt xì khiến đống vàng trước mặt hắn lung lay.
Quả trứng Bắc Vũ Đường trốn dưới đống vàng thầm kêu không ổn.
Nàng muốn đi, nhưng nghĩ nếu mình chuồn, chắc chắn không chuồn được, còn không bằng giả chết, coi như nàng đang hôn mê chưa tỉnh.
Hắc long cuối cùng cũng tìm được quả trứng giảo hoạt, "Giỏi ghê, tìm được ngươi rồi! Thì ra là trốn ở đây!"
Hắn dùng đuôi rồng nhẹ nhàng đảo qua quả trứng, quả trứng tròn vo lộc cộc lăn, đụng tới đống vàng thì dừng lại.
"Sao còn không chạy? Chạy tiếp đi."
Đuôi rồng lại lần nữa quét qua qua trứng.
Quả trứng bị đánh mạnh, lại lăn vòng về phía trước, cuối cùng dừng lại.
Hắc long nhìn quả trứng bất động, "Ngươi tính giả chết đấy à?"
Quả trứng Bắc Vũ Đường mặc kệ, tiếp tục giả chết.
Đôi mắt rồng to như chuông đồng hơi nheo lại, nghĩ giả chết thì hắn sẽ tha cho nó à?
Ngây thơ!
Xem hắn lột da nó thế nào đây!
Hắc long dùng đuôi rồng quấn quả trứng lên, Bắc Vũ Đường căng thẳng, định bóp nát nàng đó hở?
Đang lúc Bắc Vũ Đường chuẩn bị chuồn, đuôi rồng vung lên, quả trứng bay xẹt qua trong không trung, va thẳng vào vách đá đối diện.
'Bốp', quả trứng rơi xuống đất.
Bắc Vũ Đường còn đang chìm trong cảm giác quay cuồng choáng váng, đuôi rồng đã lại quấn quả trứng, 'vụt', lại ném nàng vào một vách đá khác.
Bắc Vũ Đường đã biết ý đồ của hắn, hắn coi nàng như một quả bóng mà chơi!
Ép nàng tỉnh!
Nếu nàng không tỉnh, vậy chính là giả chết!
Nhìn như một con rồng ngốc, nhưng thật ra nhiều trò ghê.
Khi đuôi rồng lần thứ ba quét đến, Bắc Vũ Đường vừa cảm giác đuôi rồng tới, lập tức nhảy né.
Hắc long đảo đuôi qua, nhẹ nhàng bắt lấy nàng.
"Không giả chết nữa hả?"
Bắc Vũ Đường rất muốn mắng người, dù nàng chết thật, bị hắn lăn lộn như thế cũng sẽ sống lại thôi!
Bắc Vũ Đường vặn vẹo thân trứng, sau đó yên lặng không phản kháng.
Giờ nàng chỉ là một quả trứng, dù có bản lĩnh thông thiên cũng không dùng được.
Hắc long thấy nàng không giãy giụa, dùng đuôi rồng nhẹ nhàng đảo qua, quả trứng tròn vo lăn lăn rồi không có động tĩnh. Hắn nhìn quả trứng với vẻ nghi hoặc, đuôi rồng lại nhẹ nhàng quét qua, trứng lại lăn, sau đó bất động.
Hắn lăn lộn quả trứng một hồi, đôi mắt rồng to như chuông đồng nhìn chằm chằm.
"Chẳng lẽ bị ta đùa chết rồi à?"
"Nhìn như một quả trứng vô cùng xảo quyệt, sao lại yếu ớt thế?"
Hắc long dùng đuôi rồng lăn quả trứng, "Này, chết chưa? Nếu chưa chết thì lăn một vòng đi."
Bắc Vũ Đường lặng yên không động.
Hắc long dùng đuôi rồng nhẹ nhàng chọc chọc quả trứng, "Chết thật rồi à?"
Quả trứng:......
"Quả trứng này có linh khí, tuy hơi nhỏ, nhưng cũng không thể lãng phí."
Này này, định ăn luôn đấy à?!
Bắc Vũ Đường ở trong trứng nghe hắn lầm bầm như thế, giật mình lăn vội.
Hắc long nhìn quả trứng lăn công cốc, đôi mắt chuông đồng trợn trừng, dùng sức chọc chọc, "Ngươi không chết. Vừa rồi ngươi giả chết. Hừ, dám gạt ta! Giờ bổn long ăn ngươi luôn!"
Quả trứng Bắc Vũ Đường lăn vội, lăn chưa được hai vòng đã bị đuôi rồng nhẹ nhàng cuốn lên, sau đó ném vào miệng rồng. Thấy mình sắp chui vào miệng rồng, dục vọng cầu sinh bùng nổ, kích hoạt sức mạnh bảo vệ của quả trứng, bay vụt ra ngoài, chỉ là lúc trứng sắp bay ra, miệng rồng lớn khép lại.
Quả trứng đâm thẳng vào hàm răng.
Quả trứng không ngừng lăn trong miệng hắc long, nhảy nhảy, không chịu khuất phục lăn xuống.
Hắc long cảm thấy miệng mình có thứ gì đó không ngừng va chạm, có hơi ngứa, nhưng không phải quá khó chịu.
Vài phút sau, hắc long không chịu được nữa, phun quả trứng kia ra.
Bắc Vũ Đường lại lăn trên núi vàng núi bạc, yên lặng đào hố chuẩn bị vùi lấp chính mình.
Hắc long nhìn quả trứng làm như thế, cảm thấy khá thú vị, hắn chưa bao giờ thấy quả trứng linh thú nào thú vị như thế. Hắn có hứng, càng ra sức lăn lộn quả trứng.
Lúc thì ném nàng như quả bóng cao su, lúc thì đào hố chôn nàng, lúc thì ném nàng lên đống lửa nướng, lúc lại ném nàng vào vũng bùn, nhìn nàng biến thành quả trứng đen.
Tóm lại, chỉ cần hắn nghĩ ra thì hắn sẽ dùng hết để lăn lộn nàng.
Bắc Vũ Đường cảm thấy làm một quả trứng thật khó khăn, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, miệng không thể nói, chỉ có thể mặc hắn lăn lộn.
Hôm đó, ác long tỉnh, mở mắt ra là đi tìm quả trứng ngay.
Quả trứng vốn ở ngay dưới mí mắt hắn – mất tích rồi!
Hừ, quả trứng này ngốc thật, biết không trốn được khỏi lòng bàn tay hắn mà vẫn còn dám trốn.
Con rồng nào đó mở to đôi mắt lớn như chuông đồng của mình bắt đầu tìm kiếm, liếc mắt đã thấy được quả trứng tròn vo nào đó đang chui vào trong núi vàng núi bạc.
Thân mình khổng lồ của hắc long di chuyển, đặt đầu bên cạnh nó, đôi mắt như chuông đồng nhìn chăm chú vào quả trứng đang cố chôn mình.
Nhìn nó cố sức như thế, hắn dùng đuôi rồng chọc chọc, "Ngươi muốn chôn sống chính mình đấy à?"
Hắn vừa chọc, quả trứng lập tức bất động, nằm yên tĩnh ở đó.
Hắn lại tiếp tục chọc, "Đừng giả chết, ta thấy rồi."
Quả trứng kia tiếp tục giả chết.
Hắn lại tiếp tục dùng đuôi rồng chọc quả trứng, chọc lại chọc, vẫn không thấy quả trứng động tí nào.
"Nếu đã chết, vậy ăn thôi." Hắc long nói xong, đôi mắt chuông đồng ngậm ánh sáng nghiền ngẫm.
Quả trứng đang giả chết tự động lăn một cái.
Hắc long thấy vậy, cười ha ha, không chút khách khí dùng đuôi rồng chọc trứng, cười nhạo, "Sao ngươi không giả chết nữa? Tiếp tục giả chết đi."
Chọc lại chọc, chọc chọc chọc không ngừng.
Quả trứng nào đó đang bất động giả chết cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Ấu trĩ! Đó là từ thích hợp nhất để hình dung về con rồng nào đó kia.
Nàng còn phải tiếp tục giả ngu bán manh, hạ thấp sự phòng bị của hắn.
Hắc long thấy nó lại bất động, không nhịn được dùng vuốt nhẹ đá, thấy quả trứng tròn vo lăn ùng ục, quả trứng vốn hẳn phải dừng lại không ngừng lăn càng lúc càng xa.
Hắc long thấy thế, đôi mắt chuông đồng trợn to.
Quả trứng này còn rất xảo quyệt, vậy mà biết nhân cơ hội lăn xa, tưởng hắn không nhìn ra đó hả?
Đuôi rồng nhẹ nhàng đảo qua, quả trứng đang lăn xa lập tức lăn long lóc về, sau đó quả trứng không lăn nữa, nằm yên tại chỗ.
Hắn nhẹ nhàng chọc quả trứng kia, "Ngươi lăn đi, tiếp tục lăn đi."
Quả trứng rất tùy hứng, đứng im không chịu lăn.
"Sao không lăn nữa?"
Trứng không để ý đến hắn.
Hắc long cũng không giận, "Nếu ngươi lăn một vòng, hôm nay ta sẽ không thả vào nồi nước luộc."
Trứng không động, rất có cốt khí đứng đó.
Hắc long lại chọc, trứng thuận thế lăn, "Còn rất có cốt khí đấy, hôm nay ăn trứng luộc thôi."
Hắc long tóm lấy quả trứng, sau đó bay ra khỏi động kho báu, nhìn xem xung quanh có đồ gì có thể lấy nước luộc trứng hay không, hắn tia được cái hồ nước cách đó không xa.
Hắn ngâm một tiếng với nơi xa, một con linh hổ khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn, linh thú vừa thấy hắn đã run bần bật phủ phục trên đất.
"Ngươi nấu hồ nước này lên. Nhanh lên, chậm chạp thì hôm nay ăn ngươi luôn."
Hỏa hổ vừa nghe mình có thể không biến thành đồ ăn, lập tức há mồm phun ra lửa lớn. Một lát sau, Bắc Vũ Đường ở trong vỏ trứng nghe được tiếng nước sôi trào.
Con rồng ấu trĩ này......
Hắc long đặt trứng trên long trảo, dùng vuốt chọc chọc nó, "Cho ngươi cơ hội cuối cùng, lăn một vòng, hôm nay tha cho ngươi."
Quả trứng yên lặng bất động, mười phần cốt khí.
"Được đấy, rất có cốt khí!"
Hắc long tùy tay ném, trực tiếp ném bay quả trứng đi.
'Tùm'......
Quả trứng rơi chuẩn vào hồ nước.
Bắc Vũ Đường tránh trong vỏ trứng không những không thấy nóng mà còn hấp thu nhiệt lượng này.
Nàng cảm thấy rất thoải mái, dường như nó xúc tiến nàng trưởng thành.
Phát hiện này khiến Bắc Vũ Đường rất vui, nhưng nàng tuyệt đối không thể để con rồng kia phát hiện, còn phải để hắn cảm thấy nàng bị tra tấn như vậy rất khó chịu, như vậy, với tính cách của con rồng kia, nhất định sẽ thường xuyên bỏ nàng vào nồi nấu.
Bắc Vũ Đường hiểu rõ, bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào để khiến hắn tin là nàng đang khó chịu.
Hắc long nhìn quả trứng đang trôi nổi quay cuồng trên mặt nước, mặt rồng hơi thối.
Trứng này trước sau vẫn luôn yên tĩnh, giống như không có gì có thể khiến nó sợ hãi.
Không đúng, điều duy nhất khiến nó sợ là chết.
Có lẽ, lần tiếp theo trực tiếp dùng cách bóp nát mới tốt.
Đang lúc hắc long cân nhắc có nên đổi cách tra tấn hay không, quả trứng vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên có biến hóa. Chỉ thấy quả trứng vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên nhảy nhót lung tung trong nước, cứ như đang bị lửa đốt mông vậy.
"Hahaha." Hắc long vui vẻ, nhìn quả trứng nhảy lại nhảy, đuôi rồng sung sướng lắc lư.
Hắn quay đầu nhìn hỏa hổ, "Tăng hỏa lực."
Hỏa hổ nghe lệnh, lập tức tăng hỏa lực, ngọn lửa rào rạt khiến nước sôi trào mạnh hơn.
Hắc long bừng bừng hứng thú nhìn quả trứng nhảy nhót lung tung.
Bắc Vũ Đường không những phải hấp thu năng lượng mà còn phải phân lực chú ý khống chế quả trứng, để giữ nhịp nhảy.
Hấp thụ được khoảng hai khắc, nàng rơi vào trạng thái bão hòa, nàng không khống chế nhịp nhảy nữa mà bắt đầu tiêu hóa năng lượng. Nàng nhập định, bất tri bất giác chìm vào trong đó.
Hắc long thấy quả trứng không còn nhảy nữa, thân hình động, đuôi rồng nhẹ chọc quả trứng, quả trứng lập tức rơi vào sâu trong hồ.
Hắn lập tức vớt quả trứng lên.
"Đừng giả chết với ta, chiêu này của ngươi vô dụng với ta rồi." Hắc long chọc chọc, không có bất kỳ phản ứng gì.
Mũi rồng kề sát vào quả trứng, ngửi kỹ, ngửi được một mùi hương.
Ặc, sẽ không bị nấu chín luôn rồi chứ?!
"Giờ ngươi nhảy đi, hôm nay ta tha cho ngươi."
Quả trứng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, giống như đã chết.
Hắc long lấy ra đòn sát thủ, "Ngửi thơm ghê, chắc là nấu chín rồi, vừa lúc có thể ăn."
Hắn ném quả trứng vào trong miệng, quả trứng không hề nhảy liều mạng như hắn dự định. Lần này hắc long ngơ, phun ngay quả trứng ra.
Dùng sức chọc, "Ngươi chết thật rồi đấy à? Ngươi lăn đi, lăn mau lên."
quả trứng kia không động.
Hắc long nhìn quả trứng không có phản ứng, không biết vì sao cảm thấy không thoải mái lắm, cảm giác không thoải mái này khiến hắn muốn phát hỏa, hỏa hồ chính là kẻ đứng mũi chịu sào.
Hắn trừng hỏa hổ, "Ai bảo ngươi dùng lửa lớn như thế? Trứng chín rồi!"
Hỏa hổ ngáo, không phải ngươi bảo ta tăng lửa à?
Nó không dám nói thế, chỉ có thể rụt cổ, quỳ rạp trên đất.
Hắc long thật sự cảm thấy lần này chơi quá đà rồi, "Này, ngươi chết thật rồi đấy à?"
Hắn chọc, dùng sức chọc, chọc đến từ bỏ.
Hắc long nhìn quả trứng, thật vô dụng, không chơi vui gì cả.
Hắn nắm quả trứng trong tay, sờ sờ rồi ném qua một bên. Xoay người rời đi, vừa mới bay được vài giây, lại bay trở về, vung đuôi rồng bao lấy quả trứng rồi mang về.
"Đừng tưởng ngươi chết rồi thì ta sẽ tha cho ngươi."
Hắc long mang trứng về, tùy ý ném nó vào núi vàng.