Tác giả: Vân Phi Mặc
“Có một việc muốn hỏi các ngươi, các ngươi phải trả lời thành thật, rõ chưa?” Trước khi hỏi, hắc long còn phải nhắc trước đàn ngu này, sợ họ ngu như đám linh thú ban nãy.
“Nhất định, nhất định rồi.” Mọi người vội vật đầu liên tục.
Trước khi hắc long mở miệng, tiểu bạch xà rầm rì dịch lên đầu rồng, giành mở miệng trước.
“Lần này đến lượt ta hỏi.”
Các vị tu sĩ nghe được âm thanh, kinh ngạc nhìn về phía đầu rồng. Bọn họ chỉ chú ý tới hắc long, không để ý trên người hắc long còn có một con rắn.
Thật sự không ai dám tưởng tượng sẽ có sinh vật nào có thể tới gần hắc long, còn giương oai trên người hắn.
Giờ thấy một sinh vật không biết tốt xấu bò trên đầu hắc long như vậy, cả đám đều trợn to mắt, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Tiểu bạch xà nghiêng đầu nói, “Lúc trước đám linh thú chịu dâm uy của ngươi mà sửa miệng rõ nhanh. Lần này tới lượt ta hỏi, ngươi không thể lại uy hiếp họ, làm họ nói lời dối lòng.”
Hắc long hừ lạnh một tiếng, “Bổn long sao có thể uy hiếp người khác?”
Hắn không uy hiếp người khác thì trên đời này không còn ai uy hiếp người khác cả.
Các tu sĩ chửi thầm.
“Hừ, ngươi hỏi thì ngươi hỏi đi. Dù ngươi hỏi thế nào thì đáp án vẫn thế thôi.” Hắc long tự tin vô cùng, hoàn toàn không lo lắng.
Hắn nghĩ thầm, để nàng hỏi cũng được, để nàng hết hy vọng, đừng có mộng tưởng hão huyền. Đám nhân loại này thông minh hơn linh thú, nhất định sẽ biết phải trả lời thế nào.
Hắc long rất yên tâm, vui rạo rực chờ rắn ngốc thương tâm tuyệt vọng.
Các tu sĩ thấy hai người nói chuyện thân mật khăng khít như thế, tiểu bạch xà còn không kiêng nể gì ngồi trên đầu hắn, cảm thấy quan hệ của hai người không bình thường.
Một đám đều đã biết tiểu bạch xà và hắc long có quan hệ tốt với nhau, tốt đến mức có thể để nàng giương oai trên đầu hắn. Bọn họ cũng rất lo lắng, sợ hai người hỏi khó, nên cả đám đều thấp thỏm chờ tiểu bạch xà hỏi.
Tiểu bạch xà nhìn các vị tu giả trước mặt, đôi mắt rắn nhìn họ, giọng nói non nớt, mềm mại vang lên, “Ta hỏi các ngươi, ta có phải rắn không? Các ngươi phải trả lời thật, không được trợn mắt nói dối đâu, biết chưa?”
Mọi người còn tưởng là vấn đề gì lớn, thì ra là vấn đề này.
Nhưng mà, họ cũng không ngu mà trả lời ngay, âm thầm suy đoán đáp án ác long kia mong muốn trước. Dù sao, nếu hắn mà không vừa lòng, họ sẽ phải chịu tội.
Dựa theo đoạn đối thoại của hai người lúc trước, có thể thấy họ đã tới hỏi đám linh thú trước rồi, linh thú đưa ra đáp án, sau đó bị ác long uy hiếp nên sửa miệng.
Như vậy, đáp án bị sửa lại, chính là đáp án mà ác long muốn.
Đám linh thú không đầu óc kia nghe hỏi thế này nên chắc chắn đã bảo nàng là một con rắn.
Sau đó bị ác long uy hiếp nên sửa miệng, câu trả lời đổi thành nàng không phải rắn.
Bắc Vũ Đường nhìn họ trầm tư thì biết họ đang nghĩ gì, tiếp tục hỏi, “Hay ta là rồng?”
Các vị tu sĩ nghe tiểu bạch xà hỏi thế, lại thấy nàng cau mày, lập tức đã có đáp án.
Đầu tiên, nàng khẩn trương hỏi họ nàng có phải rắn không, chứng tỏ nàng rất để ý vấn đề này, sau đó lại cau mày hỏi nàng có phải rồng không, chứng tỏ nàng không muốn trở thành rồng, cho rằng mình là một con rắn.
Tổng hợp các phân tích trên, họ lập tức hiểu đáp án ác long muốn là gì.
Người ở đây không ai là kẻ ngốc cả, đương nhiên biết phải trả lời thế nào.
“Ngài là một bạch long.”
“Đúng đúng đúng, ngài là một bạch long. Cả người tuyết trắng, độc nhất thế gian.”
“Lúc sinh thời có thể thấy bạch long, quả là hạnh ngộ của lão phu.”
......
Mọi người ríu rít trả lời, đáp án thống nhất.
Bắc Vũ Đường vui vẻ.
Hắc long nghe họ trả lời thế, mắt rồng trợn tròn.
Bắc Vũ Đường vui sướng nói, “Nghe chưa? Ta là tiểu bạch long!”
Hắc long tức á! Hắn hung hăng nhìn chằm chằm đám ngu xuẩn kia.
Vốn tưởng nhân loại bọn họ sẽ thông minh hơn đám linh thú kia, nào ngờ lại ngu như nhau.
Các vị tu sĩ nghe tiểu bạch xà nói thế, cả đám đều ngốc, nhìn vẻ đắc ý của tiểu bạch xà, lại nhìn khuôn mặt đen kịt của hắc long, cả đám ứa mồ hôi lạnh.
Bọn họ nhanh chóng nhận ra, bọn họ bị tiểu bạch xà kia dẫn đi nhầm hướng, nói ra một đáp án sai lầm. Nhìn tiểu bạch xà đơn thuần, không ngờ lại lòng dạ hiểm độc như thế!
Hừ, xấu quá rồi!
Hại các tu sĩ họ thảm chắc luôn!
“Mắt các ngươi đều bị mù à?” Hắc long nghiến răng nghiến lợi nhìn đám ngu xuẩn này.
Một đám tu sĩ vội muốn sửa lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắc long, cả đám đều ngậm miệng lại.
Bắc – tiểu bạch xà – Vũ Đường lên tiếng: “Ngươi lại uy hiếp họ, không cho họ nói thật, ngươi quá xấu!”
Đám tu sĩ đứng bên nghe tiểu bạch xà nói vậy, cả đám đều thầm khinh bỉ.
Đậu má, ngươi mới là xấu nhất!
Cả đám tu sĩ họ đều và một con Thần long đều bị một tiểu bạch xà chơi đùa!
Hắc long há miệng muốn ăn luôn đám ngu kia, tiểu bạch xà đã trườn lên mũi hắn, dựng người dậy, đôi mắt lớn đối diện mắt rồng của hắn.
“Ngươi lại uy hiếp?” Tiểu bạch xà lên án, “Ngươi là Thần long, vậy mà lại uy hiếp người ta. Nhìn ta xem, ta là Thần long, chưa bao giờ uy hiếp ai.”
Đúng đúng đúng, ngươi không uy hiếp ai, ngươi chỉ lừa gạt người khác thôi.
Một đám tu sĩ chửi thầm trong lòng.
Hắc long nhìn bộ dáng khoe khoang của nàng, tức không chịu được.
Hắc long nhìn các tu sĩ bằng ánh mắt âm u. Đều do đám ngu xuẩn này hại.
“Ta uy hiếp các ngươi à?” Hắc long âm trầm hỏi.
Một đám tu sĩ nhất trí lắc đầu, “Không có, không có, tuyệt đối không hề có. Thần long đại nhân thần cách cao thượng, sao có thể làm chuyện đê tiện vô sỉ như uy hiếp người khác được.”
Hắc long nhìn Bắc Vũ Đường, mắt rồng lộ ra một tin tức, 'Nghe chưa?!'
Tiểu bạch xà rầm rì nghiêng đầu to.
“Năm nay cống phẩm gấp bội.” Hắc long nói với các tu sĩ.
Một đám tu sĩ đều vội gật đầu đáp vâng.
Tiểu bạch xà nhân cơ hội nói, “Lần này các ngươi chuẩn bị thêm ít quần áo trẻ con, phải đẹp vào, biết chưa?”
“Nhất định, nhất định rồi.”
Tiểu bạch xà nhìn thành trấn bên dưới, nói với hắc long, “Ta xuống một lát, ngươi chờ ta.”
Hắc long không thèm để ý đến nàng, giờ hắn đang rất buồn bực.
Bắc Vũ Đường cũng kệ hắn, lát nữa thì lại chải lông cho con rồng đang giận dỗi này sau.
Bắc Vũ Đường rơi xuống trung tâm thành trấn, các bá tánh vì thấy Thần long tới đều phủ phục trên đất, không dám đắc tội tiểu bạch xà tự nhiên rơi từ trên trời xuống này.
Nàng đi vào một tiệm trang phục, sau khi tiến vào, tìm được y phục cho bé gái, linh quang hiện ra, nàng lập tức biến thành một bé gái phấn điêu ngọc trác.
Đến lúc Bắc Vũ Đường đi ra, trên người nàng có một cái túi, mặc y phục phấn nộn.
Nàng không bay được, chỉ có thể ngẩng đầu hô với hắc long trên bầu trời, “Ta không lên được.”
Hắc long cúi đầu nhìn bé gái trắng nõn, ánh mắt không tự giác trở nên nhu hòa. Nàng cõng một cái túi lớn, cái túi đó còn lớn hơn người nàng, nhìn như có thể đè bẹp con rắn ngốc bất cứ lúc nào.
Nàng đứng phía dưới, không thể đi lên, nhìn có vẻ rất đáng thương. Bộ dáng này khiến tâm tình của hắc long tốt hơn một chút.
“Không phải ngươi là Thần long sao, tự mình bay lên đi.” Hắc long làm dáng, chê cười nàng.
Tiểu bạch xà trừng mắt, cuối cùng hừ một tiếng, “Ta tự mình về!”
Toàn bộ lực chú ý của hắc long đều tập trung trên người tiểu bạch xà, cũng lười quản đám người ngu xuẩn kia.
Bắc Vũ Đường thấy mình thành công dời đi lực chú ý của hắn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đi về phía ngoài cửa thành, hắc long bay trên trời, thường thường nhìn xuống tiểu bạch xà đang rầm rì đi trên đường.
“Ấy ấy, không phải ngươi là Tiểu bạch long sao, sao lại vô dụng như thế? Còn không biết bay lên.”
Hắc long thu nhỏ người lại, bay trên đỉnh đầu nàng, thường thường khịa câu.
Tiểu bạch xà nghiêng đầu, tiếp tục đi thẳng.
Đi được một đoạn đường, hắc long bắt đầu nói, “Nếu ngươi cầu xin ta, ta có thể mang ngươi bay cùng.”
Tiểu bạch xà không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
“Với tốc độ này của ngươi, sợ sang năm cũng không về được.” Hắc long tiếp tục đả kích nàng.
“Còn chưa chắc.” Tiểu bạch xà quay đầu nhìn hắc long, “Có tin ta có thể về trong vòng một ngày không?”
Hắc long cười khà khà, “Ngươi cứ bốc phét đi.”
“Chúng ta cược xem!” Tiểu bạch xà bắt đầu âm thầm hố rồng ngốc.
“Cược gì?” Hắc long hỏi.
“Ta thắng, sau này ngươi nghe ta. Nếu ta thua, ta thừa nhận mình là rắn, ngươi là Thần long độc nhất vô nhị.” Tiểu bạch xà làm bộ nhịn đau nói câu này.
“Không được. Ngươi thua, không những phải thừa nhận mình là rắn, mà còn phải nghe lời ta. Ta nói hướng đông, ngươi không thể đi hướng tây. Ta nói hướng nam, ngươi không thể đi hướng bắc.”
Bắc Vũ Đường thầm than trong lòng, còn tưởng hắn sẽ ngây ngốc đồng ý, không ngờ còn biết đưa ra yêu cầu, coi như cũng không quá ngốc.
“Được. Nhưng mà, ta cũng phải thêm một cái. Nếu ngươi thua, một nửa vàng bạc tài bảo ở động kho báu thuộc về ta.”
Đôi mắt hắc long đột nhiên trợn to, quát luôn, “Không được!”
Bắc Vũ Đường lập tức cảm nhận được giá trị tức giận của người nào đó đang liên tục tăng lên, bộ dáng hung ác kia tựa như đang nói, nếu nàng dám chú ý đống châu báu của hắn, vậy hắn sẽ nuốt sống nàng luôn.
Cảm giác này cực kỳ rõ ràng, có thể thấy được, địa vị của châu báu cao hơn nàng nhiều.
Bắc Vũ Đường chỉ thử một chút, biết được địa vị của mình trong lòng con rồng này vẫn còn rất thấp.
Trong mắt hắn, hẳn hắn coi tiểu bạch xà là một món đồ chơi thú vị thôi.
Trước mặt người ngoài, hắn đương nhiên sẽ che chở cho món đồ chơi của mình, nhưng khi món đồ chơi mang ra so với bảo bối âu yếm của hắn, không cần hỏi cũng biết đáp án là gì.
“Vậy ta đổi cái khác.” Bắc Vũ Đường lập tức đổi ý.
Mỗi khi định làm gì, trong lòng nàng đều đắn đo, nếu không, vượt qua ranh giới, sẽ rất khó đạt được lòng tin của hắn một lần nữa.
“Ngươi phải thừa nhận ta là Tiểu bạch long trước mặt tất cả các linh thú và nhân loại.”
Bắc Vũ Đường lấy lui cầu tiến.
“Được.”
Bắc Vũ Đường đi vòng vào rừng rậm, bắt đầu tìm kiếm linh thú có thể giúp mình đi.
Các linh thú gặp được trên đường đi đều phủ phục trên đất, hắc long không nhìn chúng nó lấy một cái, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người tiểu bạch xà.
Hắc long nhìn đôi chân ngắn ngủn của nàng, không khỏi hỏi, “Ngươi biến thành rắn không phải sẽ đi nhanh hơn sao? Cái chân này vô dụng nhất đấy.”
Hắn không thích biến thành người, cũng không thích hai chân. Hai chân người làm gì uy vũ khí phách bằng thân rồng của hắn, còn có thể ngao du cửu thiên.
“Ta thích thế này.” Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng trả lời.
Tốc độ đi đường của Bắc Vũ Đường càng lúc càng nhanh, đương nhiên, tốc độ này trong mắt hắc long chẳng khác nào sên bò, chậm đến mức hắn muốn ở sau chọc mông cho nàng đi nhanh hơn.
“Ngươi chọc mông ta làm gì!”
Đột nhiên, giọng nói mềm mại tức giận vang lên trong rừng núi yên tĩnh.
Hắc long cúi đầu nhìn vuốt mình, vẻ mặt vô tội nhìn nàng.
Vừa rồi hắn chỉ nghĩ thôi, nào ngờ tay chân lại không nghe lời, thật sự chọc mông nhỏ của nàng.
Nhưng mà, giờ người nàng mềm mại, cảm giác khi chọc thoải mái hơn nhiều so với lúc chọc quả trứng tròn vo.
Hắc long âm thầm so sánh trước sau, còn đưa ra tổng kết.
Tiểu bạch xà vừa mới giận dữ hét, hắc long không biết xấu hổ lại vươn móng vuốt ra chọc người nàng, cảm thấy xúc cảm này khá tốt.
Bắc Vũ Đường cạn lời nhìn con rồng này.
“Chọc đủ chưa?”
Hắc long thu vuốt lại, vẻ mặt ngạc nhiên nói, “Giờ chọc ngươi còn thoải mái hơn lúc ngươi làm trứng.”
“Ha hả.”
Bắc Vũ Đường lười để ý đến hắn, tiếp tục đi vào rừng cây, cuối cùng tìm được một đám hổ răng kiếm. Đàn hổ răng kiếm cảm nhận được hơi thở của Thần long, một đám ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất, không dám cử động.
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt đàn hổ răng kiếm, “Trong các ngươi, ai là lão đại?”
Một con hổ răng kiếm tiến lên trước, “Là ta.”
“Ngươi chở ta đến đảo Ác, Thần Long.”
Nguy thật, suýt thì nói nhầm.
Đảo Ác Long là cách nhân loại gọi nơi Thương Vân ở, nhưng trước mặt Thương Vân, tất nhiên không thể bảo đó là đảo Ác Long.
Hổ răng kiếm nhìn bé gái phấn điêu ngọc trác trước mặt, trên người nàng có hơi thở linh thú, hẳn là linh thú cao giai, không phải nhân loại.
Hổ răng kiếm sợ hắc long, gật đầu.
Bé gái phấn nộn bò lên lưng hổ răng kiếm, bắt đầu chạy nhanh.
Hắc long nhìn hổ răng kiếm chạy bên dưới, lại nhìn bé con đang chẳng chút hoang mang ngồi trên người nó, “Ta còn tưởng ngươi nghĩ ra cách gì, thì ra là tìm nó. Với tốc độ của nó, dù có tới thì cũng không vượt qua được biển rộng vô biên.”
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười với hắn, “Còn chưa chắc.”
Hắc long nhướng mày, chẳng lẽ con hổ răng kiếm này còn biết bơi?
“Ngươi biết bơi à?” Hắc long nhìn hổ răng kiếm bằng ánh mắt bất thiện.
Hổ răng kiếm thấy Thần long đại nhân không vui, dù biết bơi cũng sẽ nói là không biết bơi, “Không biết, không biết, ta không phải linh thú giống cá, sao có thể biết bơi.”
Không biết bơi là được rồi. Xem ra con rắn này không qua được.
Hắc long âm thầm nghĩ, nhưng mà, hắn lập tức nghĩ đến một vấn đề khác. Chẳng lẽ nàng định bảo linh thú trong biển đưa nàng qua à?
Nghĩ đến trường hợp này, hắc long không ngồi được nữa.
“Các ngươi quá chậm, ta đi trước chờ ngươi.”
Sau khi nói xong, hắc long bay nhanh như chớp đi mất.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn vội vã rời đi, đuôi mày khẽ nhúc nhích.
Đến khi hắc long bay đủ xa rồi, Bắc Vũ Đường mới hỏi, “Ngươi có biết Thần ưng ở đâu trong khu rừng này không?”
“Biết, ở trên đỉnh núi bên kia, bên kia đều là địa bàn của Thần ưng thú.”
“Đi, chúng ta qua đó.”
“Chúng ta không phải đến đảo Thần Long sao?” Hổ răng kiếm khó hiểu hỏi.
“Tất nhiên là cần đến đảo Thần Long, nhưng mà ta có việc cần tìm Thần ưng thú trước.”
Hổ răng kiếm mang theo Bắc Vũ Đường đến tìm Thần ưng thú.
Bên kia, hắc long bay thẳng về phía đảo Thần Long, vừa đến bờ biển, hắn đã gầm lên, các linh thú ở trong biển sâu sôi nổi trồi lên mặt nước.
Một đám hội tụ chờ chỉ thị của hắc long.
Hắc long thấy đã tới đầy đủ, “Các ngươi nghe cho rõ, lát nữa sẽ có một con rắn ngốc tới, nếu nàng bảo các ngươi đưa nàng lên đảo, các ngươi nhất định phải từ chối, biết chưa?”
“Biết, biết.”
“Thần long đại nhân, chúng ta có cần dạy dỗ con rắn đó không?” Một hải thú lấy lòng hỏi câu.
Hắc long đập đuôi lên người nó, “Dạy dỗ nó? Giờ ta sẽ dạy dỗ ngươi.”
Đồ của hắn, những người này cũng dám động vào, đúng là chán sống!
Hành động đó của hắc long khiến các hải thú khác ngốc luôn, cũng hiểu rằng con rắn kia có quan hệ với Thần long đại nhân.
“Được rồi, lát nữa các ngươi cứ lắc lư ở bờ biển đi?”
“Vâng, vâng, vâng.”
Một đám hải thú liên tục gật đầu.
Tưởng tượng đến lúc nàng chỉ có thể nhìn mà không thể sai sử đám hải thú, tức giận đến mức giậm chân. Hắc long lại cảm thấy vui vẻ.
Hắc long đang gấp gáp muốn nhìn thấy, nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Lúc hắc long phá rối, Bắc Vũ Đường đã tìm đến chỗ Thần ưng thú. Khi họ bước vào địa bàn của Thần ưng thú, một hùng ưng bay về phía họ.
Nó đứng trên ngọn cây, quan sát hai người.
“Hổ răng kiếm, đây là địa bàn của ta, ngươi tới đây làm gì?” Thần ưng thú cảnh giác nhìn hổ răng kiếm.
Hổ răng kiếm không nói gì, đứa trẻ trên lưng nó lại mở miệng, “Không phải hắn tìm ngươi, là ta tìm ngươi.”
Thần ưng thú đã sớm chú ý tới nàng, chẳng qua chỉ là một linh xà, nhưng linh xà này lại cưỡi trên lưng cọp răng kiếm, điều này khiến nó khá kinh ngạc.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta muốn ngươi dẫn ta tới đảo Thần Long.” Bắc Vũ Đường nói.
Thần ưng thú cười lạnh một tiếng, “Vì sao ta phải đưa ngươi đi?”
Bắc Vũ Đường không trả lời vấn đề này, nhìn về phía hổ răng kiếm, “Ngươi nói cho hắn lý do đi.”
Hổ răng kiếm đã hiểu, nói với hùng ưng, “Vị này là người của Thần long đại nhân.”
“Ngươi?” Thần ưng thú nghi ngờ nhìn àngn.
“Không tin?” Bắc Vũ Đường vẫy tay với nó.
Thần ưng thú bay đến trước người nàng, ngửi được mùi hắc long, lần này tin thật, cũng hiểu vì sao hổ răng kiếm lại chở nàng.
“Thần long đại nhân còn đang trên đường chờ ta, chúng ta phải mau lên.”
Thần ưng thú chạm đất, Bắc Vũ Đường bò lên lưng nó.
“Cám ơn hổ răng kiếm.” Bắc Vũ Đường vẫy vẫy tay với hổ răng kiếm.
Thần ưng thú một bước lên trời, bay thẳng về phía đảo Thần Long. Lúc này, hắc long đang chờ ở bờ biển, chờ xem chuyện cười của rắn ngốc.
Hai khắc sau, hắc long thấy trên mặt đất không có bóng người, nhưng lại thấy có thứ gì đó đang bay về phía mình.
Là Thần ưng thú!
Hắn trực tiếp nhìn lướt qua Thần ưng thú, nhìn chằm chằm bé gái đang ngồi trên lưng nó.
Thần ưng thú thấy hắc long, theo bản năng muốn dừng lại, nhưng Bắc Vũ Đường lại nói, “Không sao, bay thẳng đi, hắn sẽ theo kịp.
Thần ưng thú:......
Trọng điểm là đó à?!!!