Tác giả: Vân Phi Mặc
“Tú Hồng cô nương, có phải cô nương còn chưa hiểu một chuyện không, cô nương còn chưa biết có phải người ta muốn tìm không đâu.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Tú Hồng hiểu ý Bắc Vũ Đường.
Đây là đang nói, còn chưa xác định mình có phải người nàng muốn tìm hay không, mình không có tư cách phô trương.
Được, một khi đã vậy, mình phải để nàng biết rõ ràng. Nếu là mình, đến lúc đó có thể nói chuyện, còn không phải thì......
“Ngươi muốn xem lưng ta?” Tú Hồng hỏi.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
“Cho ngươi xem cũng không sao, nhưng mà cũng không thể xem không.” Tú Hồng nhân cơ hội này yêu cầu.
“Ngươi muốn bao nhiêu.”
Tú hồng đánh giá xiêm y của nàng, cân nhắc trong lòng, “Năm mươi lượng. Cho ta năm mươi lượng thì ta cho ngươi xem.”
Năm mươi lượng là một số tiền khổng lồ, nhà dân thường có thể sống mười năm với số tiền đó.
Bắc Vũ Đường tất nhiên nhận ra ý đồ của nàng ta, không đồng ý ngay mà cò kè mặc cả, “Hai mươi lượng, ta không có nhiều bạc như vậy.”
Nếu mình đồng ý dứt khoát quá, nói không chừng nàng ta lại đổi ý, đòi 100 lượng.
“Không được. Hai mươi lượng quá ít. 45 lượng đi.” Tú Hồng lui một bước.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Ba mươi lượng, không thể nhiều hơn.”
Tú Hồng nhíu mày lại, “Bốn mươi lượng.”
“Ba mươi lượng, ta không lấy ra được nhiều bạc hơn nữa.”
Tú Hồng thấy vậy, không tình nguyện đáp, “Được rồi. Ba mươi lượng thì ba mươi lượng, ngươi đưa tiền cho ta trước rồi ta cho ngươi xem.”
Bắc Vũ Đường lấy ba thỏi bạc từ trong túi ra.
Tú Hồng cầm thỏi bạc, cười rạng rỡ, nhất thời quên luôn mình còn đang đau.
Tú Hồng đang bị thương, Bắc Vũ Đường cởi xiêm y của nàng ta rất cẩn thận, tránh chạm vào miệng vết thương, đến khi lưng lộ ra, Bắc Vũ Đường chú ý đến vết bớt bằng bàn tay ở sống lưng.
Bắc Vũ Đường mặc lại xiêm y cho Tú Hồng, nói, “Ngươi là người ở đâu?”
“Huyện Năm.” Tú Hồng theo bản năng trả lời.
“Trước kia tên ngươi là gì?” Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi.
“Ngươi hỏi cái này làm gì.”
“Ngươi chỉ cần trả lời ta là được.”
Tú Hồng nể mặt ba mươi lượng bạc, không chút để ý trả lời, “Đại Nha.”
Xem ra không tìm nhầm người, nàng ấy là con gái Trương xa phu.
Đã xác nhận thân phận xong, Bắc Vũ Đường cũng không dong dài, “Ta được phụ thân ngươi gửi gắm, chuộc thân ngươi ra ngoài.”
“Ông ấy đâu?” Tú Hồng hỏi.
Bắc Vũ Đường dừng một lát, “Đã qua đời.”
Tú Hồng nghe tin này, biểu cảm nao nao, lại bất chợt nở nụ cười, “Chết rất tốt.”
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn nàng ta.
Tú Hồng chú ý tới ánh mắt của nàng, cong môi châm biếm, thấp giọng nói, “Ngươi không hỏi vì sao ta lại nói vậy sao? Ngươi không tò mò sao?”
Bắc Vũ Đường không muốn biết.
Tú Hồng cũng không chờ nàng đáp lại, chỉ lo tự nói, “Nương ta qua đời năm ta mới năm tuổi, năm sau ông ta cưới mẹ kế vào cửa. Đều nói có mẹ kế rồi thì sẽ có cha kế, câu này chẳng sai chút nào.”
“Cha ruột của ta, vì khám bệnh cho con trai bảo bối của ông ta, bán ta cho nha tử. Nếu không phải lúc ấy vô ý bị xước một vết trên mặt, có lẽ ta giờ đã lưu lạc thanh lâu.”
“Giờ ông ta giả mù mưa sa chuộc ta về, muốn bồi tội sao? Hay là vợ ông ta và con ông ta đuổi ông ta ra khỏi nhà?” Tú Hồng ác ý suy đoán Trương xa phu.
Bắc Vũ Đường đứng bên không nói gì, mặc nàng ta phát tiết nỗi khó chịu trong lòng.
“Giờ ông ta chết thật tốt, rất tốt đấy.” Tú Hồng nói, khoé mắt lại trượt ra một giọt nước mắt.
Chờ nàng ta phát tiết xong, Bắc Vũ Đường mới nói, “Trương thúc nếu không quan tâm ngươi thế nào, coi ngươi không ra gì, sẽ không ngàn dặm xa xôi đến phủ Lâm Châu chuộc ngươi. Trước đó bán ngươi đổi bạc cũng là ông ấy bất đắc dĩ.”
“Ta không phải là muốn nói đỡ ông ấy, nhưng có một chuyện ta cần phải nói. Trước khi chết, người Trương thúc vướng bận nhất chính là ngươi.”
Tú Hồng chôn mặt trong lòng bàn tay, nhỏ giọng nức nở.
“Tú Hồng, không có nhiều thời gian lắm. Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có muốn về cùng ta không? Sau này ta sẽ chăm sóc ngươi, ngươi sống cùng ta.” Bắc Vũ Đường hỏi.
Tú Hồng khóc một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn nàng, “Không muốn.”
Bắc Vũ Đường khẽ cau mày, “Ngươi chắc chắn muốn tiếp tục ở lại đây làm nô tì?”
Tú Hồng lắc đầu, “Ta không muốn làm nô tì, cũng không muốn sống cùng ngươi.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Bắc Vũ Đường có chút không hiểu.
“Cha ta bảo ngươi chăm sóc ta, ta không cần. Ngươi đi đi.” Cảm xúc của Tú Hồng hạ xuống, rầu rĩ nói.
“Cha ngươi có ân với ta, ta đã đồng ý với cha ngươi là chăm sóc ngươi.” Bắc Vũ Đường biểu lộ tâm ý của mình.
Tú Hồng không vui nói: “Ngươi có phiền không, ta đã nói không cần ngươi chăm sóc.”
Bắc Vũ Đường lấy lui cầu tiến, “Vậy đi, ngươi có tâm nguyện gì. Chỉ cần ta giúp được, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.”
Tú Hồng giương mắt nhìn nàng, hừ nhẹ một tiếng, “Được. Ngươi muốn báo ân, vậy ta thành toàn cho ngươi. Ta muốn trở thành phu nhân của Nhị thiếu gia, ngươi làm được không?”
Nói xong, Tú Hồng khiêu khích nhìn nàng.
“Đây là nguyện vọng của ngươi?”
“Đúng. Đây là nguyện vọng của ta. Chỉ cần ngươi làm được giúp ta, ân tình ngươi thiếu cha ta coi như đã trả.” Tú Hồng châm chọc, “Sao? Ngươi làm được không?”
“Được.” Bắc Vũ Đường đồng ý, “Ta sẽ giúp ngươi trở thành Nhị thiếu phu nhân phủ Trương viên ngoại.”
Tú Hồng nghe nàng đồng ý, trừng to mắt, “Ngươi thật sự làm được?”
“Đúng. Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi làm được.”
Tú Hồng hưng phấn, niềm hưng phấn quét đi cả khói mù lúc trước, “Ngươi sẽ không lừa ta chứ?”
“Ta lừa ngươi thì được cái gì?” Bắc Vũ Đường hỏi lại một câu.
“Cũng đúng.” Tú Hồng vui rạo rực nói.
“Giờ không còn sớm, ta không thể ở lại đây lâu. Ngươi dưỡng thương cho tốt trước, mấy ngày nữa ta lại đến thăm ngươi. Thời gian này, ngươi an tâm ở đây, đừng chọc thị phi, cũng đừng xuất hiện trước mặt Nhị thiếu gia, chuyện còn lại, đều có ta an bài.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nhắc nhở.
Lục Thảo bên ngoài đã bắt đầu thúc giục.
“Ta hiểu rồi. Ngươi đúng là dong dài.” Tú Hồng không kiên nhẫn đáp.
Bắc Vũ Đường cũng không biết nàng ta nghe lọt hay không, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò, “Ngươi muốn thành công trở thành Nhị thiếu phu nhân thì phải nghe lời ta. Bằng không, ta có bản lĩnh thông thiên cũng không giúp được ngươi.”
“Được, được, ta biết rồi.” Tú Hồng không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Lục Thảo thấy nàng ra ngoài thì không khỏi thở ra, “Ngươi mau cùng ta rời khỏi đây, lát ma ma quản sự sẽ đến. Nếu để bà ấy phát hiện ngươi ở đây thì sẽ trừ tiền công của ta.”
Bắc Vũ Đường vừa ra khỏi phủ, Triệu Nhị Hổ đã lập tức đi lên trước.
“Sao rồi?”
“Nàng ấy chinh là người ta muốn tìm.”
Triệu Nhị Hổ rất vui, “Vậy thì thật sự quá tốt.”
“Triệu ca, ngươi biết tình huống của Nhị thiếu gia phủ Trương viên ngoại không?” Bắc Vũ Đường dò hỏi.
Nếu muốn giúp Tú Hồng trở thành Nhị thiếu phu nhân, vậy đầu tiên phải biết được phẩm tính và sở thích của vị Nhị thiếu gia kia thì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được.
Triệu Nhị Hổ không hổ là nha tử nổi danh ở địa phương, mở miệng là nói, “Vị Nhị thiếu gia của Trương gia năm nay đã hơn hai mươi, là một vị tú tài, diện mạo tuấn mỹ, cách ăn nói bất phàm, không ít phú hộ viên ngoại đều có ý muốn gả nữ nhi của mình cho hắn, nhưng vị thiếu gia này lại chỉ hứng thú với nữ tử có tài văn chương, mà nữ tử như vậy, đại đa số đều là thiên kim quan gia. Người quan gia sao có thể nhìn trúng con của một viên ngoại, cho nên hôn sự của vị nhị thiếu gia này vẫn kéo dài đến giờ.”
“Hắn là người thế nào?”
“Ta đã gặp hắn một lần, người nho nhã lễ độ, là một hậu sinh không tồi.” Triệu Nhị Hổ nói đúng trọng tâm, “Mộc phu nhân, sao lại có hứng thú với Trương Nhị thiếu gia vậy? Có phải hắn có vấn đề gì không?”
Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Không phải. Bình thường hắn hay đến đâu?”
“Cái này thì ta không rõ lắm.”
“Như vậy đi, ngươi đi tìm hiểu tình hình của Trương Nhị công tử giúp ta, càng tỉ mỉ càng tốt.” Bắc Vũ Đường đưa thù lao cho Triệu Nhị Hổ.
Triệu Nhị Hổ vuốt thỏi bạc kia, nụ cười rất tươi, “Được, không thành vấn đề.”
Bắc Vũ Đường về nhà, bắt đầu lên kế hoạch cho Tú Hồng.
Trương Nhị thiếu gia thích nữ tử có tài văn chương, mà Tú Hồng là một người chữ to không biết, muốn gả cho hắn thì hơi khó. Biện pháp trực tiếp nhất là gạo nấu thành cơm, buộc Trương Nhị thiếu cưới Tú Hồng, nhưng nếu vậy thì ngày tháng sau này Tú Hồng cũng không sống tốt.
Xem ra vẫn phải xuống tay từ chỗ Tú Hồng.
Muốn Trương Nhị thiếu cưới Tú Hồng, cần phải làm hai việc. Việc thứ nhất là Trương Nhị thiếu chủ động cầu thú. Việc thứ hai, Trương Nhị thiếu quan tâm Tú Hồng, như vậy mới bảo đảm được sau này Tú Hồng ở trong phủ không đến mức không nơi nương tựa.
Giờ nàng cần làm một việc, đó là chuộc Tú Hồng khỏi phủ Trương viên ngoại, để nàng ấy thay hình đổi dạng, trở thành nữ nhi của một phú hộ, mà không phải một nha hoàn thô sử nho nhỏ trong phủ Trương viên ngoại.
Bắc Vũ Đường suy xét thời gian nghỉ phép của mình không còn nhiều lắm, không thể xử lý ổn thỏa chuyện này ngay, chỉ có thể ép xuống chờ nàng hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới tiếp theo xong thì xử lý.
Bắc Vũ Đường lưu loát viết một loạt kế hoạch cải tạo Tú Hồng lên giấy.
Mấy ngày sau đó, Bắc Vũ Đường dạy Tiểu Mặc Nhi đọc sách viết chữ. Thật ra Bắc Vũ Đường muốn đưa bé đi học đường, nhưng Tiểu Mặc Nhi không muốn, nàng cũng không bắt buộc, để bé học mình trước.
Bên kia, sâu trong Di Hồng Viện.
Ngày ấy Phong Ly Ngân tỉnh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hình bóng quen thuộc rời đi, muốn đuổi theo lại bất lực. Khi y giãy giụa ngã trên đất, Ảnh Nhất bị độc xỉu tỉnh lại.
Ảnh Nhất vừa tỉnh đã thấy thiếu chủ chật vật ngã xuống.
“Thiếu chủ.”
Ảnh Nhất vội vàng đỡ Phong Ly Ngân về giường.
“Trong viện này còn có ai?” Giọng Phong Ly Ngân hơi chút vội vàng.
Được y nhắc nhở, Ảnh Nhất nhớ chuyện xảy ra lúc trước, trực tiếp quỳ xuống thỉnh tội, “Xin thiếu chủ trách phạt, là thuộc hạ sơ sẩy, để thiếu chủ lâm vào hiểm cảnh.”
Toàn bộ tâm tư của Phong Ly Ngân đều đặt lên bóng dáng kia, nghe hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo, lần hai lên tiếng, giọng đã cao thêm vài phần, “Người vừa rồi là ai?”
Ảnh Nhất đột nhiên nghe thiếu chủ nói vậy, lập tức trả lời, “Là một nha hoàn trong Di Hồng Viện, nhưng theo thuộc hạ thấy thì không phải người bình thường.”
“Tìm cho ra nàng ấy.” Phong Ly Ngân ra lệnh.
Ảnh Nhất do dự, nếu hắn rời đi, vậy chẳng phải là không còn ai bảo vệ thiếu chủ sao.
Phong Ly Ngân thấy hắn bất động, thúc giục, “Đi mau.”
Ảnh Nhất không dám trì hoãn nữa, vội vàng rời đi, tìm kiếm nha hoàn kia. Hắn tìm hết một lượt, thậm chí còn bảo tên quy công kia tra xem nha hoàn kia từ đâu đến, lại kinh ngạc phát hiện Di Hồng Viện không có người nào như vậy.
“Thiếu chủ, nha hoàn kia không phải là người Di Hồng Viện.”
Nàng lẩn vào Di Hồng Viện, đến nơi này, rốt cuộc là có mục đích gì.
Nếu là gây bất lợi cho thiếu chủ, có thể thừa lúc hắn ngất, giải quyết thiếu chủ và hắn, nhưng hai người lại bình an không có việc gì. Điều này khiến Ảnh Nhất không nhìn ra được mục đích của nàng.
Phong Ly Ngân mệt mỏi nhắm mắt lại, có lẽ, đó là ảo giác của mình mà thôi.
Ảnh Nhất thấy thiếu chủ mệt mỏi thì rời khỏi phòng.
Bốn ngày sau, một đám hắc y nhân giống như quỷ mị lặng yên tiến về phía họ, chúng trực tiếp lướt tiền viện xa hoa truỵ lạc, bay thẳng đến biệt viện y tĩnh phía sau.
Khi chúng rơi xuống, giữa đình có một thân ảnh cao dài đứng lặng, tay cầm một thanh kiếm, dường như chờ chúng đã lâu.
Cả sân bị đám hắc y nhân bao vây, mà người trong viện đã thành cá trong chậu.
“Giết.” Thủ lĩnh đám hắc y nhân hét một tiếng, đám hắc y nhân xung quanh đều hành động, đánh về phía nam tử trong đình viện.
Nhất thời, đao quang kiếm ảnh. Mười mấy người cuốn lấy người trong đình viện, người còn lại đi về phía nhà chính, chỉ là chúng vừa tới gần đã bị một chưởng phong mạnh mẽ đập bay ra ngoài, ngã mạnh trên đất.
Chỉ một chiêu đã đủ thấy người trong phòng võ công rất cao, thủ lĩnh hắc y nhân híp mắt lại, vẫn phất tay, một đám người nhảy vào phòng, phút chốc, trong phòng có tiếng đánh nhau truyền ra.
Ảnh Nhất triền đấu với hắc y nhân cũng chú ý tình huống trong phòng.
Thiếu chủ mới dưỡng thương mấy ngày, thương thế còn chưa tốt hẳn, đã mạnh mẽ dùng vũ lực, chỉ sợ thương thế sẽ nặng hơn.
'Ầm', một bóng đen phá cửa sổ bay ra, ngã mạnh trên đất, miệng phun máu tươi, tắt thở.
Sau đó, một người nữa bị đánh văng ra, đương trường mất mạng.
Thủ lĩnh hắc y nhân thấy người mình chết liên tiếp thì cau mày.
Giỏi cho Phong Ly Ngân, cho dù trọng thương, võ công vẫn lợi hại như thế. Nếu y ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ họ không đủ nhét kẽ răng cho y. Giờ vất vả lắm mới chờ được y bị thương, cần phải giết chết y.
Có câu nói: Nhân lúc hắn bệnh thì đòi mệnh của hắn.
Thủ lĩnh đám hắc y nhân ra lệnh cho người bên ngoài, “Mấy người các ngươi cuốn lấy hắn, còn lại tấn công Phong Ly Ngân.”
Hắc y nhân ngoài phòng nghe được mệnh lệnh, phần lớn quay đầu tấn công Phong Ly Ngân.
Ảnh Nhất thầm sốt ruột, cực lực ngăn cản chúng, nhưng một mình hắn thì sao ngăn được hơn mười mấy người.
Một, hai, ba...
Liên tiếp có người ngã xuống, mà mục tiêu của chúng vẫn bình yên trong phòng.
“Ép hắn ra khỏi phòng.”
Căn phòng nhỏ hẹp gây bất lợi khi chúng vây công, ngược lại Phong Ly Ngân có thể tiêu diệt từng người một.
Phong Ly Ngân cực lực đè nặng chúng, khống chế phạm vi xung quanh mình, nhưng khi bị chúng tấn công liên tục, lại dần bị bức ra ngoài, khiến y không thể không rời khỏi căn phòng.
Vừa vào sân, Phong Ly Ngân và Ảnh Nhất chống lưng, xung quanh là một vòng hắc y nhân.
Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nói với y, “Phong Ly Ngân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Phong Ly Ngân không nói gì, mà cho hắn một ánh mắt khinh miệt.
Thủ lĩnh hắc y nhân tối sầm mặt, “Chết đến nơi rồi mà còn cuồng vọng như thế. Hôm nay ta nhất định phải lấy được đầu ngươi về!”
“Hừ.” Phong Ly Ngân hừ nhẹ một tiếng.
Thái độ im lặng đó của hắn còn khiến người ta tức giận hơn bất kỳ câu từ nào.
“Giết hắn.” Thủ lĩnh hắc y nhân trầm giọng nói.
Một đám người vây quanh, Ảnh Nhất và Phong Ly Ngân phối hợp rất tốt, khiến đối phương không thể giết chết họ ngay. Thế cục trong sân nhìn qua là ngang nhau, nhưng Phong Ly Ngân và Ảnh Nhất đều hiểu, họ đã không còn kiên trì được lâu nữa.
Bọn họ không cần nói cũng biết phải làm thế nào, cùng tấn công một phía, phá vòng vây ra ngoài. Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn ra ý đồ của họ, gấp giọng ra lệnh, “Ngăn chúng lại, đừng để chúng chạy thoát!”
Đáng tiếc, hắn thất bại.
Phong Ly Ngân và Ảnh Nhất lao ra khỏi vòng vây, vượt qua Di Hồng Viện, bắt đầu chạy. Một đám hắc y nhân truy đuổi đằng sau, khi hai người tiến vào một ngõ nhỏ thì mất bóng, đám hắc y nhân vội đuổi theo, rất nhanh đã lại truy được dấu vết của họ.
Khi hắc y nhân lại một lần nữa nhìn thấy hai người, hoàn toàn không biết hai người đã đổi y phục. Hai người chú ý truy binh đằng sau thì lập tức tách ra, một trái một phải, tránh về hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
Thủ lĩnh hắc y nhân ra lệnh cho thuộc hạ, “Ba người các ngươi đi về bên kia, người còn lại theo ta, ai giết được Phong Ly Ngân trước thì nhớ đầ công.”
Một đám người lao về phía 'Phong Ly Ngân' chạy trốn.
Phong Ly Ngân khoác áo ngoài của Ảnh Nhất dựa vào tường, nhìn ba người đánh về phía mình. Ba người kia thấy dung mạo của đối phương thì đều sửng sốt.
“Ra tay thôi.”
Khi y nói xong, thân hình đã biến mất. Giây tiếp theo, y đã xuất hiện trước mặt ba người.
'Phụt', máu tươi vẩy ra.
Cổ một người túa ra đầy máu, khi chết đôi mắt vẫn trợn to, tràn đầy không cam lòng. Hai gã sát thủ khác phản ứng nhanh thì lập tức nhảy ra.
Chúng kinh hãi vì tốc độ và sức mạnh của y, khi y tấn công lần hai, chúng thành công chặn lại. Qua chiêu thứ ba thì chúng bắt đầu phản kích.
Hai bên giao chiến hơn hai mươi chiêu, một sát thủ khác lại bị Phong Ly Ngân giết chết, mà y cũng đầy miệng vết thương.
Phong Ly Ngân và tên sát thủ cuối cùng đều căng thẳng nhìn nhau.
Tay nắm kiếm hơi run lên. Y biết, nếu trong năm chiêu nữa mà còn không giết người này, y sẽ rơi vào hiểm cảnh, rất có thể sẽ bị giết chết.
Y cần tốc chiến tốc thắng.
Sát thủ đối diện thì kinh hãi, người trước mắt nhìn như tuỳ lúc sẽ ngã xuống, nhưng mỗi lần đều có thể giết người bên phe mình. Y ra tay tàn nhẫn, võ công cao cường, mình tuyệt đối không phải đối thủ của y.
Cho dù giờ y đã lung lay sắp đổ, nhìn như trọng thương, nhưng sát thủ vẫn không dám thiếu cảnh giác.
Hai bên như đã ước định, đồng thời ra tay.
'Ầm' một tiếng, đó là tiếng bóng đen ngã mạnh xuống đất.
Phong Ly Ngân lảo đảo, ngã vào tường, một tay chống tường, một tay nắm kiếm, lung lay rời khỏi ngõ nhỏ.
Y một đường đi về phía cửa thành Đông, chuẩn bị lướt qua tường thành, lại nhạy bén cảm giác được phía sau có người đuổi theo.
Đối phương vô cùng có khả năng đã phát hiện người kia không phải y.
Tình huống của y giờ đối mặt với chúng thì chỉ có một đường chết.
Cùng lúc đó, trong tiểu viện, hơi nước mờ mịt phòng ngủ, không khí nhàn nhạt thoảng mùi hoa, hình ảnh mỹ nhân như ẩn như hiện sau bình phong. Bắc Vũ Đường nhắm mắt, thoải mái ngâm nước ấm, mạch máu giãn ra.
Nàng vận chuyển nội công tâm pháp, tốc độ và hiệu suất nhanh hơn ngày thường không ít.
Bắc Vũ Đường hết sức chuyên chú vận dụng nội công tâm pháp, đột nhiên, một mùi máu tươi nhàn nhạt bay vào mũi nàng.
Bắc Vũ Đường giật mình, vậy mà lại có người lặng yên tới đây, nàng lại không hề phát hiện, đủ thấy võ công người này rất cao.
Giọng Bắc Vũ Đường mang theo chút run rẩy, sợ hãi nói, “Đại hiệp, ngài muốn gì có thể nói, ta tuyệt đối sẽ dâng hay tay lên.”
“Đứng lên.” Giọng nói lạnh băng, không mang theo chút tình cảm.
Bắc Vũ Đường nhìn dưới nước, trơn bóng không gì quấn thân, đáy mắt tối tăm.
“Ta... Ta......” Bắc Vũ Đường ngượng ngùng ấp úng.
“Nhanh lên.” Đối phương không kiên nhẫn thấp giọng nói.
Bắc Vũ Đường cắn răng một cái, từ từ đứng lên, thân hình dần lộ ra từ thùng gỗ. Khi nàng lộ thân mình lên mặt nước, Phong Ly Ngân quay đầu đi.
Bắc Vũ Đường chú ý ảnh ngược trên nước, không khỏi thở ra một hơi.
Nàng đứng dậy hẳn, một chiếc áo vững vàng rơi trên người nàng, bọc lấy thân hình lả lướt trắng nõn của nàng.
Dao nhỏ vẫn đặt trên cổ, chỉ cần nàng có dị động, lưỡi dao sắc bén sẽ cắt cổ nàng. Trước khi nắm chắc sẽ chạy thoát, Bắc Vũ Đường án binh bất động.
“Vị đại hiệp này, có phải ngươi bị thương không?” Bắc Vũ Đường thử hỏi, “Ta là đại phu, có thể giúp ngươi.”
Chỉ cần thoát khỏi khống chế của y, nàng có thể giành quyền chủ động về, mà không phải bị người ta đe doạ.
Sắc mặt Phong Ly Ngân tái nhợt, tay cần kiếm run nhè nhẹ, lỡ tay khiến dao sát hơn một chút. Bắc Vũ Đường cảm thấy cổ tê rần, máu đỏ tươi tràn ra.
Bắc Vũ Đường thầm mắng trong lòng một tiếng, lại nghe được đối phương thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Khi y dứt lời, 'ầm' một tiếng, người đằng sau ngã đe doạ nàng nãy giờ ngã xuống đất.
Bắc Vũ Đường xoay người, đi đến trước mặt y, khi thấy khuôn mặt đó, nàng hơi kinh ngạc.
Là y!
Nhìn qua y có rất nhiều vết thương, rất nhiều miệng vết thương còn rỉ máu đen, hiển nhiên là người đối phó y đều tôi độc lên đao.
Xem ra nàng rời đi không lâu thì đám người đuổi giết tìm được tung tích của họ.
Bắc Vũ Đường nâng y dậy, dọn lên giường, nhìn người chật vật kia, thở dài một hơi, bắt đầu cởi xiêm y của y, lấy giải độc đặc chế và thuốc cầm máu trong ngăn tủ ra.
Nàng chuẩn bị xong thì đã qua hai khắc.
Bắc Vũ Đường ngồi ở mép giường nhìn người nằm trên giường, thấp giọng nói với y, “May mà gặp ta, nếu không mạng nhỏ của ngươi mất tong rồi đó.”