Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 447: Chương 447: Thế giới hiện thực (22)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Chu đại nương vội vàng nói, “Ôi, tiểu chủ tử nhà ngươi gặp chuyện rồi.”

“Cái gì!” Đại Hương biến sắc, “Chu đại nương, đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta vừa đi chờ về, thấy tiểu chủ tử nhà ngươi bị quan sai lão gia mang đi rồi. Các ngươi mau nghĩ cách đi.”

Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường đi ra, “Chu đại nương, ngươi có biết vì sao hài tử nhà ta bị quan sai dẫn đi không?”

Chu đại nương hồi tưởng một lát rồi mới nói, “Cụ thể vì sao thì ta không rõ lắm. Nhưng nghe người ta nói mấy câu thì là xe ngựa đâm chết người nên mới bị quan sai lão gia mang đi.”

“Người trên xe ngựa đều bị mang đi sao?” Bắc Vũ Đường lại hỏi.

“Đúng vậy, ngay cả xa phu cũng bị mang đi.” Chu đại nương giục mãi, “Các ngươi mau đưa hài tử ra khỏi nhà lao đi. Sắp thi hương rồi, không thể chậm trễ được. Hài tử đó nhìn đã biết là có phúc khí, là người có thể làm quan to.”

Bắc Vũ Đường nói lời cảm tạ, “Cám ơn Chu đại nương.”

Chu đại nương vừa đi, Đại Hương vội bảo, “Mộc tỷ tỷ, chúng ta mau đến nha môn thôi.”

“Không vội.” Bắc Vũ Đường không chút hoảng loạn.

Đại Hương thấy nàng bình tĩnh như vậy, “Nhà lao không phải là nơi cho người ở. Muội từng nghe cha nói, người đã từng vào nhà lao, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Đó là nơi rất nguy hiểm. Mộc tỷ tỷ, chúng ta phải mau chuộc tiểu thiếu gia ra.”

Bắc Vũ Đường lại bình tĩnh nói, “Không sao đâu. Thằng bé sẽ bình an vô sự.”

Bé ở cùng Hoa Tử Vân, nhất định không xảy ra chuyện gì. Hoa Tử Vân là Hoàng tử, nhất định có người âm thầm bảo vệ. Nếu cậu gặp chuyện, sẽ có người nhanh chóng cứu họ ra, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Bị nhốt vào nhà lao, dù có biến cố gì thì cũng có thể nhân cơ hội rèn luyện năng lực ứng biến của Mặc Nhi.

Bắc Vũ Đường vốn cũng không muốn để bé trải qua những chuyện này quá sớm, nhưng đường tương lai nàng cần đi nhất định còn nguy hiểm hơn thế này nhiều. Nếu bé không thể ứng đối với trường hợp thế này, sau này đến Nam Đường Quốc sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn mà thôi.

Nàng không thể chăm sóc bé mọi lúc, nếu lỡ sơ sẩy, kẻ địch cũng sẽ không buông tha vì bé là trẻ con. Chuyện hôm nay, nàng không nhúng tay, để xem bé xử lý thế nào.

Nàng tin, với sự thông minh của Mặc Nhi, bé sẽ bình yên vô sự.

Đại Hương khó hiểu, nhưng thấy nàng không hoang mang thì biết mình có vội vã cũng không làm được gì.

“Mộc tỷ tỷ, mặc kệ thiếu gia ở đó thật sự sẽ không sao chứ?”

“Không sao.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

Nhưng nàng không thể biểu hiện là mình rất bình tĩnh, vì như vậy sẽ khiến những người âm thầm bảo vệ Hoàng tử nghi ngờ.

“Đi thôi.”

Đại Hương sửng sốt, “Đi đâu?”

“Đương nhiên là tới nhà lao xem họ thế nào rồi.” Bắc Vũ Đường cười nói.

Đại Hương càng khó hiểu, vừa rồi không phải nàng không vội sao, sao giờ lại muốn ra ngoài?

Tuy không hiểu, nhưng Đại Hương vẫn vội đóng cửa viện lại.

Cùng lúc đó, hộ vệ âm thầm bảo hộ cũng lập tức báo tin cho Phương tổng đốc.

Phương tổng đốc dẫn người lập tức tới nhà lao, đồng thời ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm Chu tri phủ.

Khi Bắc Vũ Đường chạy tới, Phương tổng đốc đã bước vào nhà lao trước. Cai ngục thấy hai người ở cửa, lập tức quát lớn, “Nhà lao là nơi trọng địa, người không liên quan không được vào.”

Đại Hương nhét cho cai ngục ít bạc vụn, “Quan gia, chúng ta muốn vào thăm.”

Cai ngục cầm tiền, thái độ tốt hơn đôi chút, “Không phải ta không cho các ngươi vào, mà là hôm nay không tiện thăm hỏi.”

“Vì sao?” Đại Hương truy hỏi.

Cai ngục đang định trả lời thì thấy Chu tri phủ đi từ xa tới, vội lướt qua Đại Hương tới hành lễ với Chu tri phủ, “Tham kiến Tri phủ đại nhân.”

Chu tri phủ vội hỏi, “Phương đại nhân đã vào rồi sao?”

“Đã vào rồi ạ.”

Nghe thấy Phương tổng đốc đã vào, Chu tri phủ lập tức tiến vào nhà lao.

Bắc Vũ Đường nhìn Chu tri phủ đi thẳng qua trước mặt mình thì đoán là quan viên bảo vệ Hoa Tử Vân đã vào rồi.

Tiểu Mặc Nhi sẽ không xảy ra chuyện.

Tuy trong lòng muốn bé một mình xử lý, giờ thấy đã có người tới chủ trì, nàng cũng không còn căng thẳng nữa.

Cai ngục nói với Đại Hương, “Các ngươi về đi. Hôm nay nhà lao không yên ổn, có đại nhân ở đây.”

“Thật sự không thể vào sao?”

Cai ngục lắc đầu.

Đại Hương trở lại bên cạnh Bắc Vũ Đường, biểu cảm buồn buồn, “Mộc tỷ tỷ, chúng ta không thể vào. Phải làm sao bây giờ?”

“Không vội, họ sẽ ra nhanh thôi.”

Đại Hương thấy nàng rất chắc chắn, nhưng trái tim lại luôn đập mạnh không yên.

“Chúng ta chờ ở bên ngoài, không lâu nữa họ sẽ ra.”

Hai người tìm một chỗ có bóng râm đứng nhìn về phía nhà lao.

Lúc này, trong phòng giam, không khí không bình yên cho lắm.

Tiểu Tử Mặc khiến mấy đại hán sợ không dám nhúc nhích, khi Phương tổng đốc dẫn người tới thì thấy Bát hoàng tử và một đứa trẻ khác đang thảnh thơi đứng chơi, xoi mói mấy tên vạm vỡ.

“Ta thấy tên này không tệ, khổ người lớn, đánh nhau chắc chắn lợi hại.” Bát hoàng tử bình luận.

“Ta lại thấy hắn tốt hơn.” Tiểu Tử Mặc chỉ một nam tử dáng người hơi nhỏ gầy.

“Vì sao?”

Tiểu Tử Mặc nhìn qua, nhẹ giọng nói, “Hắn là người gầy nhất ở đây, lại được chọn vào nhóm này, thì nhất định có chỗ hơn người.”

“Đệ nói có lý.”

“Không biết huynh còn nhớ bộ dáng họ lúc chúng ta vừa tới không?” Tiểu Tử Mặc hỏi.

Hoa Tử Vân trầm ngâm một lát, đôi mắt sáng ngời, “Nhớ. Khi đó năm người này tựa vào nhau, chỉ có một mình người này ở một mình một góc.”

Hoa Tử Vân cuối cùng cũng hiểu ai là người lợi hại nhất trong số này.

Ánh mắt Hoa Tử Vân nhìn Tiểu Tử Mặc cũng khác đi.

“Tử Mặc, đệ quan sát kỹ thật đấy.”

Phương tổng đốc đứng ngoài nghe nửa ngày, không tiến vào quấy rầy.

Hoa Tử Vân hô với người bên ngoài, “Còn muốn để bọn ta ở đây đến khi nào?”

Phương tổng đốc lập tức tiến lên, ra lệnh cho cai ngục mở cửa lao.

“Thiếu gia.” Phương tổng đốc hành lễ với Hoa Tử Vân.

Đúng lúc này, Chu tri phủ cũng vội tới, hành lễ với Phương tổng đốc, “Hạ quan bái kiến Phương đại nhân.”

“Đứng lên đi.”

Chu tri phủ vội đứng thẳng dậy, liếc mắt đã thấy hai thiếu niên đứng ở cửa nhà lao. Hai người này khí chất xuất chúng, tuổi còn nhỏ nhưng gặp chuyện lại không hoảng, không biết ai mới là chủ, hoặc có thể là cả hai.

Chu tri phủ nghĩ đến việc thuộc hạ của mình lại tìm đường chết mà bắt hai người này tới, hận không thể chặt đối phương ra làm tám khối.

Đám ngu xuẩn này, gây ra chuyện lớn như vậy cho mình xử!

“Hai vị Hoàng...” Chu tri phủ lập tức sửa miệng dưới ánh mắt tựa như con dao sắc lạnh của Phương tổng đốc, “Công tử, hạ quan đã khiến hai công tử bị hoảng sợ. Hạ quan nhất định sẽ trừng phạt thuộc hạ của mình.”

Hoa Tử Vân xua tay, “Không vội. Chuyện này khá kỳ lạ. Bản công tử muốn đích thân thẩm vấn, xem rốt cuộc là ai muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết.”

Phương tổng đốc thấy Bát hoàng tử nói vậy thì hỏi, “Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi, trên đường hồi phủ, chúng ta đâm phải một người, khiến người nọ tử vong. Xa phu lại nói là người nọ tự mình lao ra trước xe ngựa, hắn cũng đã kịp thời kéo ngựa nên không đâm phải người nọ, nhưng người nọ lại chết ngay tại chỗ.”

“Như thế có lẽ còn chưa có gì kỳ lạ, có thể là do xa phu không nhìn rõ. Nhưng điều kỳ lạ là sau khi hai người chúng ta đi vào nhà lao, cai ngục lập tức tách chúng ta và xa phu giam riêng, đưa hai chúng ta vào nhà giam của những tên tội phạm vô cùng hung ác. Những người này vừa thấy chúng ta thì lập tức tiến lên, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết.”

Phương tổng đốc và Chu tri phủ không ngu, chuyện này đâu đâu cũng kỳ lạ, nếu nói không có uẩn khúc gì thì chắc chắn là không thể nào. Hoa Tử Vân là Hoàng tử, có lẽ là có người muốn giết người diệt khẩu.

Việc này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể qua loa.

“Tra, việc này nhất định phải tra rõ.” Phương tổng đốc lạnh lùng nói.

Nếu Bát hoàng tử xảy ra chuyện khi ở bên cạnh ông, cái đầu trên cổ của ông khó mà giữ được.

Chu tri phủ cũng ứa mồ hôi lạnh, người mà Phương tổng đốc phải gọi là thiếu gia, trừ Hoàng tử long tôn thì không còn ai khác.

Chu tri phủ âm thầm kêu khổ, sao chuyện này lại xảy ra trên đất mà mình quản chứ!

“Dẫn cai ngục tới.” Chu tri phủ ra lệnh.

Hoa Tử Vân bổ sung một câu, “Dẫn cả nha dịch bắt chúng ta về tới đây luôn.”

Bọn họ vừa mới xảy ra chuyện thì nha dịch đã đến ngay, quá nhanh!

“Được, được, được.” Chu tri phủ liên tục đáp, lập tức hạ lệnh xuống, “Đi, mau đem nha dịch tới đây.”

Chu tri phủ nói với Hoa Tử Vân và Phương tổng đốc, “Thiếu gia, địa lao không sạch sẽ, chúng ta đổi nơi thẩm vấn được không?”

Hoa Tử Vân nhìn quanh địa lao, “Ta cảm thấy nơi này rất thích hợp để thẩm vấn.”

Cậu đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không dám nói gì nữa. Chu tri phủ lập tức ra lệnh cho người quét dọn phòng thẩm vấn sạch sẽ, chờ Hoa Tử Vân qua.

Bắc Vũ Đường và Đại Hương chờ bên ngoài thấy một đám nha dịch bưng trà bánh vào nhà lao, sau đó lại thấy một đám nha dịch bị người vội vã dẫn vào nhà lao.

Đại Hương nghi hoặc, “Mộc tỷ tỷ, trong ngục có chuyện gì rồi phải không?”

“Ừ, có chuyện.”

Đại Hương lo lắng, “Vậy thiếu gia và Hoa tiểu thiếu gia có thể xảy ra chuyện không?”

“Họ sẽ không sao, người gặp chuyện là người khác.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

Đại Hương thấy nàng bình tĩnh như vậy, thầm thắc mắc, nhưng cũng không hỏi lại.

Trong phòng thẩm vấn, Phương tổng đốc và Chu tri phủ để Hoa Tử Vân ngồi chỉ vị, nhưng Hoa Tử Vân từ chối.

“Ta mặc đồ trắng, không hợp với vị trí này. Nơi này là nơi Chu đại nhân quản, chuyện xảy ra ở đây, đương nhiên hắn thẩm tra xử lý là thích hợp nhất.”

Phương tổng đốc thấy Bát hoàng tử nói vậy, không những không thấy không vui mà còn lộ ra sự tán thưởng.

Chu tri phủ nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy càng nhiều hơn.

“Hạ quan, hạ quan......”

Ông ta chưa nói hết lời, Phương tổng đốc đã lên tiếng, “Thiếu gia bảo ngươi làm thì ngươi làm đi.”

Chu tri phủ thấy Phương tổng đốc đã nói thế thì không dám thoái thác nữa, ngồi xuống ghế chủ vị, Phương tổng đốc đứng bên bàng thính. Còn hai ghế khác, Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc cũng không ngồi.

“Chúng ta là người liên quan đến vụ án, không thể ngồi.”

Hoa Tử Vân gật đầu, tán đồng lời này.

Rất nhanh sau đó, cai ngục, nha dịch và đôi phu thê mất con lúc trước cùng bị mang tới nơi này.

Nha dịch cảm thấy không đúng lắm thì nhìn Chu tri phủ, “Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Chu tri phủ hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nhìn thấy vậy, chẳng lẽ còn chưa biết chuyện gì xảy ra? Hôm nay bản quan tới đây là để thẩm tra xử lý chuyện xa phu đâm người. Ta hỏi các ngươi, tình huống lúc đó ra sao?”

Đôi phu thê kia lập tức khóc lóc kể lể kêu oan, “Đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho nhi tử của ta. Chúng dung túng con ngựa hành hung, đâm chết con ta. Khiến chúng ta chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”

Nha dịch lên tiếng, “Ta và mấy huynh đệ lúc ấy đang tuần tra con đường đó, thấy bên kia có việc, con ngựa của họ đâm chết người, nên đưa họ về.”

Cai ngục cũng kể, “Trương bộ khoái dẫn người tới đây, tiểu nhân giam giữ họ theo quy định.”

Chu tri phủ nhìn Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc, ôn tồn hỏi, “Công tử nói thế nào?”

Hoa Tử Vân không lên tiếng, Tiểu Tử Mặc lên tiếng trước, “Xin hỏi nhà các ngươi làm nghề gì?”

Tiểu Tử Mặc đang hỏi đôi phu thê kia.

Người ở đây khó hiểu, vì sao bé lại hỏi một chuyện không liên quan gì đến vụ án?

“Trong nhà tiểu nhân có mấy mảnh ruộng và cửa hàng, nhưng lại chỉ có một đứa con trai độc đinh, giờ nó đi, huyết mạch nhà ta cũng bị chặt đứt.”

Phụ nhân cũng khóc thút thít, nhìn hai phu thê mà thấy thương thương.

Tiểu Tử Mặc hỏi tiếp, “Hai người đối xử với nhi tử của mình thế nào?”

Phụ nhân không cần suy nghĩ mà trả lời luôn, “Đương nhiên là rất tốt. Nhà ta chỉ có một nhi tử, cả nhà thương còn không kịp, còn mong nhờ nó mà quang tông diệu tổ, nào ngờ lại... Lại... Huhu...”

Hoa Tử Vân lại hừ lạnh, “Các ngươi nói dối. Hắn căn bản không phải con của các ngươi.”

Phương tổng đốc lập tức ra lệnh, “Nâng thi thể lên.”

Thi thể được nâng lên, Hoa Tử Vân chỉ vào thi thể kia, “Người này không phải con của các ngươi.”

Ánh mắt đôi phu thê kia lập lòe, lại lạnh giọng nói, “Sao ngươi có thể ác độc như thế. Đó rõ ràng là con ta, sao ngươi có thể nói ra chuyện hoang đường như vậy chỉ vì muốn trốn tránh trách nhiệm như thế!”

“Ngươi nói đó không phải con ta, vậy đó là ai?” Nam tử trung niên tức giận nói.

Hoa Tử Vân không chút hoang mang trả lời, “Các ngươi xem tay của thân thể này đi, trên tay có một lớp chai dày, còn có không ít miệng vết thương lớn nhỏ. Nếu hắn thật sự là một công tử từ nhỏ sống trong nhung lụa thì những thứ này đến từ đâu?

Các ngươi lại nhìn y phục hắn mặc đi, tuy là tơ lụa, nhưng lại cũ kỹ, mà y phục phu thê các ngươi mặc lại mới tinh. Một độc đinh trong nhà, lại được cha nương chiều chuộng mà lớn, sao cha nương có mà hắn lại không có được?”

“Chỉ có một khả năng giải thích cho tình huống này, hắn không phải là nhi tử của họ.”

“Đại nhân, ta yêu cầu nghiệm thi. Ta thấy cái chết của người này không bình thường.”

Đôi phu thê trung niên hơi luống cuống.

“Vết thương trên tay con ta là do nó vô ý tạo thành, còn quần áo, nó thích bộ này nên mới mặc, không thể nói rõ điều gì.”

“Các ngươi tuyệt đối không được nghiệm thi. Chúng ta tuyệt đối không đồng ý cho các ngươi mổ bụng con ta. Có bao nhiêu người thấy các ngươi đâm chết con ta, các ngươi không thể ăn nói bừa bãi.”

Tiểu Tử Mặc lên tiếng, “Ngươi nói là vô ý tạo thành? Tạm thời tin lời ngươi nói, nhưng tóc người này khô khốc ố vàng, sắc mặt như nến, rõ ràng là một người thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, bụng không chắc. Lột xiêm y của hắn ra, chỉ sợ sẽ thấy nhiều hơn.”

“Các ngươi luôn miệng nói là các ngươi nâng niu nhi tử trong lòng bàn tay, vậy chuyện này phải giải thích thế nào?” Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tiểu Tử Mặc nhìn thẳng vào đôi phu thê, khiến hai người hoảng hốt.

Chu tri phủ đột nhiên đập kinh đường mộc, “Còn không mau khai thật.”

“Đó... Đó là...”

Phương tổng đốc hừ lạnh, “Nếu các ngươi còn không nói thật, hình cụ nơi này sẽ được dùng lần lượt trên người các ngươi. Nếu muốn thử thì cứ ngậm chặt miệng vào.”

Đôi phu thê không chịu nổi, quỳ rạp xuống, dập mạnh đầu, “Đại nhân tha mạng. Thảo dân cũng bị ép buộc.”

“Mau nói đầu đuôi sự tình đi.”

Nam tử trung niên biết lời nói dối đã bị nhìn thấu, không giấu được, cũng không dám giấu, thành thật khai ra, “Giữa trưa hôm nay có một gia nhân đưa cho chúng ta một túi bạc, bảo chúng ta đến chờ ở trà lâu phố Trường Thắng vào giờ Thân. Gặp người bị xe ngựa đâm thì phải nói người bị đâm là con chúng ta. Thảo dân nhất thời tham tài, nhưng cũng không hại người.”

Chu đại nhân nhìn nha dịch, “Các ngươi thì sao?”

Nha dịch căng da đầu mà trả lời, “Đại nhân, chúng ta trùng hợp đi qua đó.”

“Trùng hợp à?” Chu đại nhân cười lạnh, “Đến giờ rồi mà ngươi còn không chịu nói thật.”

“Đại nhân, thật sự là trùng hợp.” Nha dịch kêu khổ kêu oan.

“Ta nhớ rõ mấy vị quan gia đây chỉ nghe họ nói một lời, còn không thèm hỏi đã bắt chúng ta, vậy có lạ không? Có phải các ngươi đã chờ sẵn ở đó bắt chúng ta về không?” Hoa Tử Vân chất vấn.

“Đó... Đó là do tiểu nhân thất trách, cũng không thể nói lên điều gì.” Nha dịch giảo biện.

Sư gia đến thì thầm bên tai Chu tri phủ mấy câu.

Chu tri phủ đập kinh đường mộc, lạnh giọng nói, “Thất trách! Ngày trước ngươi đều tuần tra phố Vĩnh Thịnh, vì sao hôm nay lại chạy tới phố Trường Thắng? Có phải muốn bản quan tìm người tới đây không?”

“Đó... Đó đều là trùng hợp mà thôi.”

Tiểu Tử Mặc và Hoa Tử Vân đều nhìn ra nha dịch này có vấn đề, nhưng lại không có chứng cứ sắt đá nào chứng minh hắn đang nói dối, chỉ có thể lướt qua hắn, ra tay với cai ngục.

Hoa Tử Vân cho Phương tổng đốc một ánh mắt, Phương tổng đốc hiểu, nhắc nhở Chu tri phủ.

Chu tri phủ theo lời thẩm vấn cai ngục, “Nói thử xem, vì sao ngươi lại nhốt hai người họ ở phòng giam trọng phạm?”

“Đại nhân, đó... Đó là vì các phòng khác đều có người, phòng đó là ít người nhất.”

Tiểu Tử Mặc lại nói, “Vừa rồi trên đường đi, có bốn phòng giam chỉ giam hai ba người. Không biết vị cai ngục này có phải không biết đếm không?”

Cai ngục lập tức sửa miệng, “Bọn họ đâm chết người, là trọng phạm. Phòng đó thật sự là phòng giam ít trọng phạm nhất.”

Hoa Tử Vân cười khẽ một tiếng, “Các ngươi nghĩ nói vậy thì ta không làm gì được các ngươi à? Các ngươi nguyện ý bao bọc cho người đằng sau, lát nữa xem các ngươi chết rồi thì kẻ sai khiến các ngươi có cứu các ngươi không.“. truyện teen hay

“Phương đại nhân, áp những phạm nhân này lại, chúng ta có cách khiến họ nói thật.” Tiểu Tử Mặc nói.

Chu tri phủ thấy họ chắc chắn như vậy, biết họ đã nắm chắc, vội nhìn mấy người kia, nhắc nhở, “Các ngươi cần nghĩ kỹ. Nếu các ngươi nói thật thì có thể giữ được một mạng. Lát nữa mới nói thật, mạng nhỏ của các ngươi không biết có giữ được không, thậm chí cả người nhà của các ngươi đều sẽ bị liên lụy.”

****

Roro: Xin lỗi mọi người, thời gian trước vì một số lý do cá nhân mà tui không có thời gian edit, giờ tui mới comeback được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.