Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường mở mắt, đôi mắt dại ra nhìn nóc nhà, mãi không hoàn hồn.
Một giọt nước mắt tràn mi, lặn vào tóc mai.
“Xin lỗi.”
Bắc Vũ Đường nhắm mắt, miệng lẩm bẩm một tiếng.
Nàng không muốn tàn nhẫn để y tận mắt thấy mình rời đi như vậy. Nhưng chỉ khi làm vậy, y mới dừng lùng bắt tộc nhân ngư, chỉ như vậy y mới bỏ suy nghĩ đó đi.
“Minh, có phải tôi rất tàn nhẫn không?”
[Không đâu. Đây là cách tốt nhất, ngăn cản lịch sử tái diễn.]
[Độ vừa lòng nhiệm vụ lần này là 100, ngẫu nhiên đạt được Hải Dương Thủ Hộ Tâm, đạt 150 điểm, ký chủ có 2423 điểm.]
“Hải Dương Thủ Hộ Tâm là cái gì?”
[Vì trong nhiệm vụ trước cô đã bảo vệ thành công tộc nhân ngư, nhận được lời chúc phúc của thần biển. Sau này nếu cô ở trong nước sẽ được Thủy Thần phù hộ, hóa nguy thành an.]
“Ừ.”
Có phần thưởng phụ, nhưng nàng vẫn không vui vẻ nổi.
Hồi lâu sau, Bắc Vũ Đường mới ngồi dậy, nhắm mắt thu lại tất cả cảm xúc, khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là trong lòng như có một cái động, nỗi đau này, chỉ có thể lặng yên chịu đựng.
Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Mặc Nhi nói chuyện với ai đó, còn xen lẫn cả tiếng ghét bỏ của Đại Hương.
Nàng xuống giường, ra khỏi phòng, đi về phía cửa viện.
Tiết Thiên đang cầm bọc đồ đứng ở cửa, mà Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi thì đang chặn trước mặt hắn.
“Tiết thần y, nhà chúng ta không thiếu người, ngươi thích đi thì đi chỗ khác đi.” Đại Hương vẻ mặt ghét bỏ.
Bá tánh xung quanh xem náo nhiệt nghe Đại Hương nói vậy, một đám không thể ngồi không. Người trước mắt là Tiết thần y, là người tốt, người tốt như thế sao có thể để mặc người khác bắt nạt được!
“Ai ui, tiểu cô nương này sao thế, Tiết thần y tốt bụng đến đây, muốn trả nợ, sao các ngươi có thể đuổi người đi.”
“Tiết thần y tốt bụng như vậy, sao cô nương ngươi lại hung dữ như thế.”
Đại Hương bị dỗi vừa tức vừa bực, muốn cãi nhưng không biết nên cãi thế nào.
“Tiết thần y, ngài nợ họ bao tiền, ta trả giúp ngài.” Có phú hộ hào khí nói.
Tiết Thiên xua tay, “Không cần. Ta nợ thì ta sẽ tự dùng đôi tay trả. Lòng tốt của các vị, Tiết mỗ xin nhận.”
Đúng lúc này, một giọng mang ý hỏi từ trong viện truyền ra.
“Mặc Nhi, có chuyện gì vậy?”
Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương thấy Bắc Vũ Đường, đôi mắt lập tức sáng lên, giống như đã tìm được chỗ dựa tinh thần.
“Mẫu thân.” Tiểu Mặc Nhi đi lên trước, “Tiết đại phu nói muốn tới nhà chúng ta lao động để trả nợ.”
Tiết Thiên thấy Bắc Vũ Đường xuất hiện, chắp tay thi lễ.
Bắc Vũ Đường đạm mạc nhìn hắn một cái, “Vào rồi nói, đứng ngoài cửa không ra thể thống gì.”
Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi tránh ra cho Tiết Thiên vào nhà, sau đó Đại Hương đóng cửa viện lại, ngăn cách hoàn toàn đám người xem náo nhiệt bên ngoài.
Tiết Thiên đi vào phòng, đứng cung kính.
“Nói đi, mục đích của ngươi là gì?” Bắc Vũ Đường hỏi thẳng vấn đề chính.
“Ta không có mục đích gì. Bởi vì ta mà các ngươi phải chịu tổn thất, thậm chí suýt nữa mất mạng. Ta nghĩ cách bồi thường tốt nhất là làm việc ở nhà ngươi, đến khi trả hết nợ thì thôi.”
“Trả đủ tiền là được, không cần ngươi tới đây làm việc. Ngươi gầy yếu như thế, vai không thể khiêng, tay không thể nâng, cần dùng làm gì.” Bắc Vũ Đường chẳng chừa mặt mũi nói thẳng.
Tiết Thiên bị nàng khinh bỉ không còn mặt mũi, trước giờ hắn đều được người tôn trọng, lần đầu tiên bị chê bai, thật sự không quen.
“Ta có thể. Không tin thì ngươi cứ thử.” Tiết Thiên nghiêm túc nói.
Tiểu Mặc Nhi nhìn Tiết Thiên, lại nhìn thoáng qua mẫu thân.
Mẫu thân chán ghét người này, trước giờ chưa từng che giấu, mà người trước mắt, họ chưa từng gặp bao giờ. Nếu hắn làm chuyện gì chọc mẫu thân ghét, chắc cũng chỉ có chuyện này.
Nhưng mà, nếu là người khác, mẫu thân chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Vậy nên vấn đề nằm ở người này.
Người mẫu thân không thích, bé tất nhiên cũng không thích, thay vì bắt hắn bồi thường tiền nhẹ nhàng cho qua, chi bằng......
“Mẫu thân, để hắn ở lại đi.” Tiểu Mặc Nhi đột nhiên lên tiếng.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía bé, chỉ liếc qua đã hiểu ý bé.
Chợt, nàng cũng suy nghĩ cẩn thận lại.
Tuy nàng chán ghét người trước mắt, nhưng nếu cứ đuổi đi như thế thì tiện nghi cho hắn quá.
“Mặc Nhi đã nói, vậy ta đồng ý để ngươi ở lại, nhưng ngươi cần nghe lời chúng ta. Ta không muốn mang theo một kẻ chỉ biết trêu chọc phiền toái vào cửa. Nhân tiện nhắc ngươi một câu, nếu ngươi muốn trả nợ, vậy việc nặng sau này đều do ngươi phụ trách. Ngươi làm được không?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiết Thiên gật đầu, “Ta làm được.”
“Thời hạn nửa năm, tất cả đều nghe theo lời gia chủ, không có sự cho phép của gia chủ thì không thể tự quyết định.”
“Mặc Nhi, viết cho hắn một hiệp định, để hắn ký tên ấn dấu tay.”
Tiết Thiên ký tên ấn dấu tay xong, Bắc Vũ Đường đưa hắn tới hậu viện, chỉ vào đống gỗ, “Chẻ hết chỗ củi đó đi.”
Tiết Thiên thường xuyên theo sư phụ lên núi hái thuốc, cũng sẽ làm những việc này, cảm thấy không quá khó, đồng ý rất sảng khoái.
“Có hoàn thành trước chạng vạng được không?” Bắc Vũ Đường hỏi thêm một câu.
“Có thể.” Tiết Thiên đáp ngay.
“Tự tin nhỉ, nếu không hoàn thành trước chạng vạng, hôm nay ngươi không có cơm tối.”
Tiết Thiên nhìn đống gỗ trước mặt, bắt đầu chẻ.
Một canh giờ sau, Tiết Thiên chỉ cảm thấy đôi tay đã không còn là của mình nữa, nhấc rìu cũng cảm thấy rất lao lực, mà hắn mới chỉ chẻ xong một phần nhỏ của đống gỗ thôi.
Giờ khắc này, Tiết Thiên mới nhận ra những công việc nặng nhọc lúc trước mình làm thật ra nhẹ nhàng lắm.
Hắn cứ tưởng mình có thể làm được, không ngờ việc đầu tiên thôi đã như vậy rồi.
Tiểu Mặc Nhi nhìn thấy người mệt đến mức ngồi không nhúc nhích được đằng kia, lại nhìn chồng gỗ nho nhỏ đã chẻ xong dưới đất. Bé không nói gì, tiến lên trước, cầm lấy rìu.
Cái rìu kia nhìn còn nặng hơn bé nữa.
Tiết Thiên thấy bé muốn giúp mình bổ củi, rất cảm động, vội nói: “Không cần đâu, ta làm được.”
Tiểu Mặc Nhi không để ý đến hắn, đặt một khối gỗ, rìu bổ xuống, chuẩn xác bổ đôi khối gỗ.
Tiết Thiên nhìn hành động của bé, rất cảm động, nhìn bé khá lạnh lùng, nhưng thực ra vẫn là một đứa bé nhiệt tình.
Tiết Thiên càng nhìn bé càng vừa lòng, nhìn phấn điêu ngọc trác, tựa như một tiểu tiên đồng từ trời phái xuống vậy.
Bắc Vũ Đường và Đại Hương đứng cách đó không xa, đang vội may đồ mùa đông, nửa tháng nữa là tới đông rồi.
“Mộc tỷ tỷ, vì sao tiểu thiếu gia lại giúp hắn?” Đại Hương không hiểu.
Bắc Vũ Đường liếc nhìn Tiểu Mặc Nhi một cái, quay đầu hỏi Đại Hương, “Muội cũng cảm thấy thằng bé đang giúp hắn?”
Đại Hương chớp mắt, “Chẳng lẽ không phải ạ?”
“Muội cứ chờ xem.”
Đại Hương không hiểu.
Chưa đến hai khắc, Tiểu Mặc Nhi buông rìu rồi nhìn Tiết Thiên.
Tiết Thiên nhìn đống gỗ bé đã chẻ xong, đôi mắt trợn to.
“Thật lợi hại! Mới một lát đã chẻ được nhiều như vậy rồi!”
Tiểu Mặc Nhi buông rồi, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý rồi rời đi.
Tiết Thiên còn chưa hiểu ánh mắt kia của bé là sao. Khi hắn quay đầu lại, nhìn đống gỗ đã chẻ xong bên cạnh, lại nhìn đống gỗ bé chẻ xong, lập tức hiểu rõ.
Hai người cùng chẻ một lượng gỗ, nhưng chất lượng lại là một trời một vực, bé chẻ rất đều, mà mình thì lớn lớn bé bé. Hơn nữa bé chỉ cần hai khắc đã hoàn thành lượng công việc mình làm trong một canh giờ, còn làm tốt hơn mình.
Tiết Thiên cảm thấy rất hổ thẹn, hắn càng xấu hổ hơn khi một nam nhi bảy thước như mình lại không bằng một hài đồng năm tuổi.
Hắn bị xem thường!
Tiết Thiên nhận ra được hàm nghĩa sau hành động của bé, vừa hổ vừa thẹn.
Hắn không quan tâm cái tay đau, một lần nữa nhấc rìu lên, bắt đầu chẻ củi.
Đại Hương dần nhìn ra, ánh mắt nhìn tiểu thiếu gia khác hẳn. Quá lợi hại, nếu là nàng, nàng chỉ biết nói mấy câu thôi!
Mà chiêu này của tiểu thiếu gia chính là rút củi dưới đáy nồi, mà người ta còn không nói được một câu, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong!
Đến chạng vạng, một nhà ba người Bắc Vũ Đường đang ở nhà chính dùng cơm, Tiết Thiên ở ngoài phòng vừa mệt vừa đói. Không biết người trong nhà đang ăn gì, mùi thơm đến mức dù ở xa thì hắn vẫn ngửi được.
Bắc Vũ Đường hôm nay cố ý nấu mấy món đậm mùi.
Tiểu Mặc Nhi vừa thấy đã biết mục đích của mẫu thân.
Một lớn một nhỏ thầm hiểu mà không nói, Đại Hương thì lại chẳng biết gì.
Mùi hương này khiến Tiết Thiên ngoài phòng phát khổ.
Hắn không phải một người phàm ăn, nhưng mà hôm nay con giun trong bụng cũng bị mùi hương kia câu ra rồi.
Nhưng mà, nhìn đống củi trước mặt, hắn cười chua xót. Hắn chưa bao giờ biết, thì ra công việc chẻ củi lại cực nhọc như vậy.
Đại Hương bưng cơm thừa canh cặn ra, thô lỗ đặt trước mặt hắn.
“Đừng chết đói, khiến chúng ta lưng đeo mạng người.”
Tiết Thiên vốn muốn nói cảm ơn, nghe vậy thì không biết phải nói gì mới tốt.
Hắn ăn một miếng cơm, đôi mắt tỏa sáng, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến. Một bát cơm đã hết mà hắn vẫn còn thèm.
Đồ ăn của nhà này không chỉ thơm, ăn còn ngon hơn!
Hắn bưng bát vào bếp, mới tới cửa đã nghe thấy người bên trong đang nhắc đến mình.
“Mộc tỷ tỷ, không phải bảo không cho hắn ăn sao? Vì sao còn phải cho hắn?” Đại Hương rất ghét người này, nếu không đủ cảnh giác, họ đã sớm chết trong tay mấy kẻ xấu kia, nguyên nhân đều vì Tiết Thiên.
“Hắn là một nam nhân mà còn không bằng hài đồng năm tuổi. Có tí gỗ thế, nếu là tiểu thiếu gia thì một canh giờ đã xong rồi. Lại nhìn hắn xem, đến giờ còn chưa xong. Hắn như thế thì làm được cái gì.” Đại Hương tận tình chế nhạo.
Tiết Thiên ngoài phòng nghe nàng ấy quở trách, vừa ngượng vừa thẹn.
“Đại Hương tỷ tỷ, tuy hắn làm việc không tốt, nhưng vẫn phải cho ăn cơm.” Tiểu Mặc Nhi nói.
Tiết Thiên ngoài phòng nghe thế, lại cảm động.
Tiểu công tử này đúng là lương thiện.
Đại Hương rầm rì, rất không vui.
Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường liếc qua cửa, hai người im lặng giao lưu bằng ánh mắt.
Không cho hắn ăn thì hắn không còn sức lực, người chịu tổn thất sẽ là họ, như vậy sau này lăn lộn hắn kiểu gì. Giờ mới ở mức nhẹ thôi, sau này còn tăng dần nữa kìa! Cứ từ từ thôi, nàng sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã đi theo nàng!
Tiết Thiên nghe một hồi lâu, đến khi họ không còn nói về mình nữa thì mới đi vào.
Hắn thả bát xuống, đang định ra ngoài thì bị Đại Hương gọi lại.
“Ngươi đi rửa bát đi.”
Tiết Thiên ngẩn người, “Ta rửa?”
“Đúng, ngươi rửa. Nhà ta có quy định, ai là người ăn xong cuối thì phải rửa bát. Ngươi là người ăn cuối cùng, không phải ngươi rửa thì ai rửa?”
Tiết Thiên còn có thể nói gì? Chỉ có thể xắn tay áo lên đi rửa bát.
Vừa rửa một nửa đã nghe tiếng lách cách lang cang trong phòng bếp.
Ba người Bắc Vũ Đường vừa vào bếp đã thấy chén vỡ đầy đất, Tiết Thiên thì đang thấp thỏm lo lắng nhìn họ.
“Ta, ta, ta không cố ý.”
Đại Hương tức giận: “Ngươi! Chắc chắn ngươi cố ý!”
“Ta thật sự không cố ý.” Tiết Thiên cố biện giải.
Bắc Vũ Đường nhìn mảnh nhỏ đầy đấy, “Phí tổn ghi tên ngươi, đến ngày rời đi thì nhớ trả một thể.”
“Đại Hương tỷ tỷ, đi thôi.” Tiểu Mặc Nhi giữ chặt Đại Hương.
Ba người rời đi, chỉ còn lại hắn ở phòng bếp dọn dẹp tàn cục.
Gánh nước, chẻ củi, rửa bát, quét rác......
Mỗi giây phút đều có việc cho hắn làm, dường như mỗi ngày đều làm không hết việc. Trong bốn người, hắn là nam thành niên duy nhất, những việc này cũng chỉ có thể do hắn làm.
Hôm đó, đám người Vương Hổ ngoan ngoãn tìm tới cửa. Trước đó, vì bị độc dược uy hiếp nên miễn cưỡng đồng ý, sau khi rời đi, chúng bắt đầu tìm hết các đại phu, nhưng các đại phu đều bó tay không có cách nào.
Bọn chúng lại muốn đi cầu Tiết thần y, lại nghe nói Tiết thần y đã thành tôi tớ của nàng, giờ xong, Tiết thần y cũng thành người nhà nàng. Bọn họ muốn có thuốc giải, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời nàng nói.
Đám người Vương Hổ lần này tới cửa cũng không đi tay không, mà mang theo một rương lễ vật, có trang sức, có vải vóc, có đồ sứ, vân vân.
“Các ngươi làm gì vậy?” Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua đồ trong rương, đều là một vài thứ tốt, trong nhà người bình thường không có.
“Đây đều là đồ ca của chúng ta mang tới hiếu kính ngài.” Lão nhị nói thay Vương Hổ.
“Mang mấy thứ này về đi.” Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Lão nhị vội hỏi, “Nếu ngài không thích thì chúng ta có thể đổi. Ngài thích gì, nói cho chúng ta biết, mai chúng ta sẽ mang tới cho ngài.”
“Không cần.”
Mấy thứ này đều là tiền bất nghĩa, sao Bắc Vũ Đường có thể cần.
Mấy đồ này còn chưa lọt vào được mắt nàng, khiến nàng phá vỡ nguyên tắc của bản thân.
Vương Hổ hơi nóng nảy, nếu nàng không nhận, vậy độc của mình phải làm sao? Hắn không muốn làm người câm.
Bắc Vũ Đường tất nhiên nhìn ra tâm tư của hắn, “Trong thời gian chúng ta ở đây, các người an phận thủ thường thì đương nhiên các ngươi sẽ không sao. Nếu ngươi dám làm xằng làm bậy, vậy tiếp theo sẽ lấy mạng các ngươi.”
Vương Hổ vội lắc mạnh đầu tỏ vẻ sẽ không.
“Mang đồ của các ngươi đi, đừng có ý định đi mấy con đường lệch lạc này.” Bắc Vũ Đường cảnh cáo.
Bắc Vũ Đường dạy dỗ mấy người Vương Hổ, Tiết Thiên đứng bên nhìn toàn bộ.
Tiểu Mặc Nhi đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói, “Có những kẻ ác có thể độ hóa, có những kẻ lại cần dùng ác chế ác. Không phải kẻ ác nào cũng có thể quay đầu là bờ.”
Tiểu Mặc Nhi nói xong, không chờ hắn đáp lại, đi thẳng.
Tiết Thiên nhìn bé rời đi, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của bé.
Có lẽ, hắn thật sự đã sai.
Những ngày sau đó, Tiết Thiên ngày ngày làm việc, dần quen việc hẳn.
Vào ngày thứ bảy sau khi tỉnh lại, Bắc Vũ Đường dặn dò Tiểu Mặc Nhi một ít việc rồi lại tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Nàng nằm trên giường, nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Tiến vào thế giới nhiệm vụ.”
[Bắt đầu đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám......]