Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm chưởng quầy đưa sổ ghi chép cho Bắc Vũ Đường xem.
Bắc Vũ Đường nhìn qua rồi đẩy về, “Không sai.”
Lâm chưởng quầy đặt ngân phiếu đã chuẩn bị trước lên, “Ngươi xem có đúng không?”
Bắc Vũ Đường đưa tiền cho Tiểu Tử Mặc đếm. Tiểu Tử Mặc đếm một lượt rồi gật đầu với mẫu thân, “Nương, không sai.”
Lâm chưởng quầy thấy Tiểu Tử Mặc chỉ lật lật đã nhanh chóng đưa ra kết luận thì rất kinh ngạc, cố ý hỏi thử, “Tiểu công tử có chắc không?”
Tiểu Mặc Nhi gật đầu, “Một chồng ngân phiếu này có 30 tờ 100 lượng, hai mười tờ 50 lượng, còn lại là 20 lượng.”
Lâm chưởng quầy nghe được, kinh ngạc cảm thán, “Aizz, tiểu công tử đúng là lợi hại, ngươi chỉ cần đếm qua một lần đã rõ ràng như vậy, bội phục, bội phục.”
Tiểu Mặc Nhi được khen cũng không tự đắc, yên tĩnh ngồi bên mẫu thân mình.
Bắc Vũ Đường nói với Lâm chưởng quầy, “Lâm chưởng quầy, thời gian không còn sớm, chúng ta còn việc cần làm, không quấy rầy thêm nữa. Cáo từ.”
“Các ngươi còn có việc, ta cũng không tiện giữ lại.”
Lâm chưởng quầy tiễn mẫu tử Bắc Vũ Đường đến cửa, nhìn họ rời đi rồi mới vào cửa hàng.
Một lát sau, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc ngồi trên xe ngựa. Trương xa phu vội vàng đánh xe, đến cửa hàng. Trên đường, Tiểu Tử Mặc xốc màn xe nhìn ra ngoài.
“Con thích nơi này?” Bắc Vũ Đường nhìn theo tầm mắt bé, thấy từng cửa hàng lướt qua rồi biến mất.
Đột nhiên, Bắc Vũ Đường thấy một cửa hàng.
Nàng vội xốc màn xe lên, nhìn về phía cửa hàng phía sau, thấy một lá cờ. Trên lá cờ có bốn chữ to - 'Bảo Thông Tiền Trang'.
Tiểu Mặc Nhi bị hành động của Bắc Vũ Đường dọa sợ, “Mẫu thân, sao vậy ạ?”
Sắc mặt Bắc Vũ Đường hơi trầm xuống, hồi tưởng lại hành động của Lâm chưởng quầy hôm qua và hôm nay.
Hôm qua cố ý nói muốn kết toán tiền với họ, lại nói nơi này không có tiền trang, nhưng ngân phiếu nhận được hôm nay rõ ràng có ấn ký của bảo thông tiền trang, mà rõ ràng ở huyện Tam Thuỷ có tiền trang này.
Mục đích của hắn khi làm vậy rất rõ ràng, đó là giữ họ lại, muốn họ không rời đi ngay.
Mà sáng hôm nay, họ đã hẹn thời gian, hắn lại mãi không xuất hiện, là vì kéo dài thời gian.
Đáng chết, hành động của tên Lâm chưởng quầy này là chủ ý của cửa hàng Lôi thị hay là người khác?
Mục đích của họ chắc chắn không đơn thuần!
Sắc mặt Bắc Vũ Đường túc mục, “Mặc Nhi, chỉ sợ chúng ta gặp phiền toái rồi.”
Tiểu Tử Mặc rất thông minh, lập tức nghĩ ra được điểm mấu chốt, “Có phải Lâm chưởng quầy kia có vấn đề không?”
Bắc Vũ Đường gật đầu, “Ở huyện Tam Thuỷ có Bảo Thông tiền trang.”
Nàng chỉ nói một câu như vậy, Tiểu Tử Mặc đã cẩn thận suy nghĩ được điểm chính.
“Mẫu thân, giờ chúng ta nên làm gì?” Tiểu Mặc Nhi không hoảng, chỉ là khuôn mặt nhỏ banh chặt.
“Giặt tới thì đánh, nước đến đất ngăn.”
Nói xong, Bắc Vũ Đường lên tiếng, “Trương thúc, dừng xe lại.”
Trương xa phu nghe tiếng, lập tức kéo chặt dây cương, xe ngựa dừng lại.
“Phu nhân, có chuyện gì sao?” Trương xa phu nghi hoặc hỏi.
Bắc Vũ Đường lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng trong bọc ra đưa cho hắn. Trương xa phu nhìn tấm ngân phiếu mà ngốc người, nhất thời không dám động.
“Bạc này ngươi cầm đi. Giờ phiền ngươi về huyện Tam Thuỷ, tự mình mua một chiếc xe ngựa khác về phủ Lâm Châu. Một trăm lượng này là tiền để ngươi mua xe ngựa.”
Nói xong, Bắc Vũ Đường lại rút một tờ một trăm lượng nữa.
“Một trăm lượng này là thù lao ngươi vất vả chạy chuyến này.”
Trương xa phu ngốc, khó hiểu hỏi, “Phu nhân, vậy còn hai người?”
“Lộ trình sau chúng ta sẽ tự lên đường. Mặt khác, nếu có người hỏi ngươi chúng ta đi đâu, ngươi hãy nói chúng ta đi nhờ xe ngựa của ngươi từ trấn Thạch Lâm đến đây. Trên đường, chúng ta muốn đi nơi khác, không cùng đường với ngươi nên tách ra.”
“Nhớ kỹ lời ta nói chưa?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Trương xa phu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, gật đầu, “Ta đã nhớ kỹ.”
Bắc Vũ Đường đưa hai trăm lượng ngân phiếu vào tay hắn, “Tạm biệt.”
“Phu nhân, tiểu công tử, hai người đi đường cẩn thận.” Trương xa phu ôm bạc nói.
Bắc Vũ Đường gật đầu, đánh xe ngựa rời đi.
Tới ngã rẽ, nàng đi hướng ngược lại phủ Lâm Châu.
Hy vọng như vậy có thể ném được đám truy binh phía sau. Nàng càng hy vọng mình đoán sai. Nhưng hy vọng này rất mong manh.
Đường đến không khí nhẹ nhàng, mà đường về không khí lại cực kỳ trầm trọng.
Tiểu Mặc Nhi không muốn ngồi trong xe, vén mà xe lên, ngồi xuống bên cạnh Bắc Vũ Đường.
“Mặc Nhi có sợ không?” Bắc Vũ Đường nghiêng đầu hỏi.
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, “Có mẫu thân ở đây, Mặc Nhi không sợ.”
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, “Lỡ gặp phục kích, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, nhớ chưa?”
Bắc Vũ Đường đã chuẩn bị hai đường để xem bản lĩnh của đối phương thế nào, nếu nhìn thấu ý đồ của nàng, hẳn sẽ đuổi theo nhanh thôi. Còn nếu không nhìn thấu, họ sẽ bình yên vô sự.
Một canh giờ sau, một đám hắc y nhân xuất hiện ở cửa hàng son phấn Lôi thị.
“Chúng đâu?” Thủ lĩnh hắc y nhân bịt mặt hỏi.
Lâm chưởng quầy cung kính trả lời, “Họ đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Nam tử che mặt đột nhiên cao giọng, khiến Lâm chưởng quầy sợ trắng mặt, ánh mắt nhút nhát sợ hãi.
“Không phải đã bảo ngươi giữ chân chúng lại sao?” Nam tử che mặt lạnh giọng chất vấn.
Lâm chưởng quầy hô to oan uổng, “Tiểu nhân đã tận lực giữ chân họ, nhưng đối phương đã nói thẳng, ta cũng không còn cách nào, không phải không muốn giữ, mà là không giữ được.”
Nam tử che mặt lười để hắn lải nhải, “Chúng đi bao lâu rồi?”
“Đại khái đã một canh giờ rồi.”
“Có biết đi hướng nào không?”
Lâm chưởng quầy không dám cho người đi giám sát, sợ Bắc Vũ Đường phát hiện. Hắn thu mua được tiểu nhị khách điếm nàng ở, để tiểu nhị đó giám sát nhất cử nhất động của nhóm Bắc Vũ Đường.
“Là hướng đông.”
Nam tử che mặt nhận được tin tức chính xác thì ném lại một túi dày nặng cho Lâm chưởng quầy, “Đây là thiếu gian ban thượng cho ngươi. Sau này chỉ cần làm việc cho thiếu gia thì sẽ không thiếu chỗ tốt.”
Lâm chưởng quầy gật đầu liên tục, “Vâng, vâng, vâng.”
Nam tử che mặt dẫn theo thuộc hạ chạy như bay về phía đông.
Lâm chưởng quầy thấy chúng đi rồi mới thở ra nhẹ nhõm, vui vẻ cúi đầu mở túi, thấy bên trong có một thỏi vàng rực rỡ ánh sáng, đôi mắt hắn lập tức sáng lên. Lúc hắn cầm lấy thỏi vàng kia, đột nhiên, một thanh kiếm sượt qua cổ hắn, máu bắn phụt ra.
Một cái đầu lăn xuống đất, đụng phải bậc thang ở cửa mới ngừng lại. Khuôn mặt trên cái đầu đó vẫn còn đang cười.
Nam tử hắc y thấy Lâm chưởng quầy chết rồi thì thu kiếm, phi thân rời đi.
Hai khắc sau, một tiểu nhị phát hiện Lâm chưởng quầy đã chết, một hộp nước thuốc Băng Cơ Sương cũng đã biến mất.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường đánh xe ngựa một đoạn, lại đi theo dấu bánh xe quay lại.
Tiểu Mặc Nhi thấy vậy, lập tức hiểu mẫu thân muốn làm gì.
“Mẫu thân đang bày nghi trận?”
“Ừ.”
Bắc Vũ Đường đánh xe ngựa về một phía khác, đồng thời dùng lá cây xoá dấu bánh xe ngựa trên đất đi.
Hy vọng như vậy có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho họ, khiến đám người kia mất dấu được thì càng tốt.
Làm xong hết rồi, Bắc Vũ Đường đẩy nhanh tốc độ chạy. Qua một đoạn đường, phía trước xuất hiện một đường núi nhỏ, xe ngựa không thể đi quá nhanh, nếu sơ ý sẽ rơi xuống vách núi.
Cùng lúc đó, ở ngã ba Bắc Vũ Đường từng đi qua, một đội nhân mã dừng lại.
Một nam tử hắc y nhảy từ trên ngựa xuống, đi đến giao lộ quan sát.
“Thống lĩnh, dấu bánh xe đi về phía bên này.”
Nam tử che mặt ra lệnh, “Đuổi theo.”
Một đám người chạy như điên về phía Bắc Vũ Đường đã dự đoán. Tốc độ của chúng rất nhanh, ngựa cưỡi đều là Lương câu, tốc độ nhanh hơn xe ngựa không chỉ một chút.
“Thống lĩnh, có chuyện gì vậy?” Phó thống lĩnh hỏi.
Nam tử che mặt lẩm bẩm một tiếng, “Không đúng.”
Bọn họ đánh xe ngựa rời đi, cho dù họ đã đi một canh giờ thì theo tốc độ cưỡi ngựa này đáng lý ra đã phải đuổi kịp rồi mới đúng, nhưng mà đến giờ vẫn không thấy người đâu.
Nam tử che mặt nhảy xuống ngựa, ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện mặt đất không có dấu bánh xe, trong lòng thầm kêu không tốt.
Đáng chết, bị lừa rồi!
Nam tử che mặt lập tức nhảy lên ngựa, đổi hướng, “Đuổi theo.”
Nam tử che mặt kinh nghi, chẳng lẽ họ biết có truy binh nên mới bày nghi trận từ trước? Nếu không phải nguyên nhân này, hắn thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Hừ, dù biết có truy binh thì đã sao?!
“Đẩy nhanh tốc độ.”
Nam tử che mặt ra lệnh, cả đội lập tức phi ngựa nhanh hơn.
Bắc Vũ Đường nhìn đường núi, cau mày, đường hẹp nên tốc độ không thể quá nhanh. Nghi trận nàng bày trước đó chỉ có thể kéo dài một thời gian. Giờ thời gian này đã bị đường núi làm không còn.
Giờ không còn ưu thế nào cả.
Aizz, chỉ trách trước đó chọn sai đường.
Tiểu Mặc Nhi nhìn ra lo lắng của mẫu thân, khuôn mặt nhỏ banh chặt, “Nương, nếu chúng ta không thể cắt đuôi được thì sao không mai phục phía trước?”
“Mai phục?” Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn bé.
Tiểu Mặc Nhi nói xong, vỗ đầu, “Con quên mất, chúng ta chỉ có hai người.”
Bắc Vũ Đường lại đang trầm tư, đúng là họ chỉ có hai người thật, tuy không thể đào hố đặt bẫy nhưng có thể dùng thứ khác.
Trên đường, Bắc Vũ Đường bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, khi nhìn thấy hẻm núi, Bắc Vũ Đường giảm tốc độ, cuối cùng dừng xe.
Nơi này nhỏ hẹp, hai sườn lại là núi cao ngất đến tận mây, không thể quần công. Là một điểm mai phục hoàn hảo.
“Nơi này đi.”
Bắc Vũ Đường nhìn núi rừng cây cối xung quanh, lại quan sát thời tiết, đã có kế hoạch.
Họ dắt xe ngựa đến giữa rừng, tách ngựa và xe ra.
“Mặc Nhi, lấy Tam bộ đảo chúng ta đã chuẩn bị ra.”
“Vâng.”
Tiểu Mặc Nhi chạy về xe, lấy hành lý của hai người ra, tìm kiếm Tam bộ đảo. Lần trước gặp nạn trên đường, đồ vật thế này đều được chuẩn bị sẵn, đề phòng những tai nạn gặp phải trên đường.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi chuẩn bị, trời cũng dần tối xuống. Hai người tìm một chỗ, đốt một đống lửa.
Ngọn lửa cháy trong đêm, từ xa đã có thể nhìn thấy.
“Lạnh không?” Bắc Vũ Đường nắm lấy tay Tiểu Mặc Nhi.
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, “Không ạ.”
Khí hậu nơi này khác với những nơi khác. Tuy về đêm, nhiệt độ trong rừng sẽ thấp hơn những nơi khác, nhưng ở hẻm núi này, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm cao hơn rất nhiều.
Y phục họ mặc ban ngày, tới đêm hoàn toàn vô dụng.
“Lại gần chút.”
Bắc Vũ Đường dùng áo gió khoác lên hai người, vây Tiểu Mặc Nhi trong lòng mình.
Nếu họ phát hiện, tính thời gian hẳn đã đuổi theo rồi. Nếu không phát hiện, đêm nay sẽ bình yên vô sự.
“Mẫu thân, họ sẽ phát hiện ạ?” Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhỏ nhìn nàng.
“Chuyện này khá mà nói được. Còn phải xem người dẫn đầu có nhạy bén hay không. Nếu phát hiện sớm thì hẳn đã sớm tới rồi. Chậm chạp chưa tới, hẳn là phát hiện muộn, hoặc đến giờ còn chưa phát hiện ra.”
“Nương, họ là ai? Vì sao lại muốn đuổi giết chúng ta?”
“Chuyện trên đời này không nằm ngoài hai loại. Một là vì tiền tài, chúng ta có thứ họ muốn, nên mới đuổi theo chúng ta. Hai là có thù oán, thù hận khiến họ muốn đuổi giết chúng ta. Đó là hai loại cơ bản nhất, không vì lợi ích thì là bản thân trêu thù chuốc oán.”
“Đương nhiên, còn một loại khác.”
“Là gì ạ?”
“Tai bay vạ gió. Chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng người ta lại cố ý kéo mình xuống nước theo, khiến mình bị đuổi giết.” Bắc Vũ Đường vuốt đầu Tiểu Tử Mặc, “Mặc Nhi có đoán được chúng ta đang gặp phải trường hợp nào không?”
Tiểu Mặc Nhi không chút suy nghĩ trả lời, “Loại thứ nhất.”
“Vì sao?”
“Đầu tiên, chúng ta một đường đến đây không kết thù oán với ai. Tất nhiên sẽ không gặp chuyện báo thù. Còn loại thứ ba là tai bay vạ gió cũng không phù hợp. Chúng ta không hề gặp ai bị đuổi giết trên đường. Vậy nên, chắc chắn là loại thứ nhất.”
“Mặc Nhi nghĩ vậy là vì có căn cứ khác. Đầu tiên, đồ vật có giá trị nhất chúng ta có là nước thuốc Băng Cơ Sương. Giờ Băng Cơ Sương là thứ được người ta truy phủng nhất hiện tại, tất nhiên có người muốn bí phương của nó. Mà bí phương lại nằm trong tay chúng ta, chỉ cần họ bắt được chúng ta là sẽ lấy được bí phương.”
“Thứ hai, trên đường chúng ta rời khỏi huyện Tam Thuỷ, mẫu thân phát hiện Lâm chưởng quầy đáng nghi, đủ thấy đối phương vì lợi ích.”
“Mẫu thân, những người đuổi giết chúng ta có phải người của cửa hàng Lôi thị không? Họ muốn độc chiếm bí phương Băng Cơ Sương nên phái người đuổi giết chúng ta?”
“Không nhất định. Trước đó, vì con còn nhỏ, có một số việc ta không nói rõ với con. Giờ gặp chuyện này, hẳn về sau còn sẽ gặp nhiều. Nên nương nói với con một câu.”
“Có một người của cửa hàng Cố thị từng tiếp xúc với nương, muốn lấy được Băng Cơ Sương từ tay nương.......” Bắc Vũ Đường kể chuyện ngày đó gặp Cố Thanh ra cho bé con nghe, cũng để bé biết một số việc.
“Sau này nếu gặp người Cố thị thì nhất định phải cẩn thận, nhớ chưa?” Bắc Vũ Đường dặn dò.
“Cửa hàng Cố thị?” Tiểu Mặc Nhi lẩm bẩm một tiếng.
Dường như bé đã nghe tên này ở đâu rồi.
Bé bắt đầu trầm tư, sau đó nhanh chóng nghĩ ra lúc còn ở quê hương, từng có một đoàn người của cửa hàng Cố thị, khi đó mẫu thân đnứg trong đám người, cảm xúc dường như đã thay đổi.
Cố thị khiến mẫu thân không vui.
Tiểu Mặc Nhi thầm đọc dòng họ này, hoàn toàn nhớ kỹ nó.
Bầu trời sao lộng lẫy, ánh trăng đêm nay rất sáng. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Mặc Nhi, thấy mí mắt bé bắt đầu đánh nhau, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi, có việc thì nương sẽ gọi con.”
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, dùng tay nhỏ bụ bẫm chống mí mắt, “Như vậy Mặc Nhi sẽ không ngủ.”
Bắc Vũ Đường bị bé chọc cười, bắt lấy tay bé, nhẹ nhàng vỗ, “Con muốn ngủ thì ngủ đi.”
“Nhưng lỡ người xấu tới thì sao, Mặc Nhi bồi mẫu thân thôi.” Tiểu Mặc Nhi kiên trì nói.
“Nhìn giờ thì hẳn họ sẽ không xuất hiện. Con đi......” Bắc Vũ Đường bỗng im lặng.
“Mẫu thân, sao vậy?” Tiểu Mặc Nhi mới luyện Hàn Băng Chưởng đến tầng hai, kém một chút so với Bắc Vũ Đường luyện đến tầng ba, không nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, chỉ là âm thanh hỗn loạn như vậy, hẳn không ít người tới.
“Bọn họ tới. Mặc Nhi, con lên cây đi.” Bắc Vũ Đường một tay ôm bé lên, nhảy lên, an trí Tiểu Mặc Nhi ở trên.
“Còn nhớ mẫu thân từng nói gì với con không?”
Tiểu Mặc Nhi gật đầu, “Khi gặp nguy hiểm, đầu tiên phải giữ được bản thân an toàn.”
“Nhớ là được. Ngoan ngoãn ở đây. Giữ chắc đồ trong tay.”
Tiểu Mặc Nhi gật đầu.
Bắc Vũ Đường xuống dưới, lấy người rơm chuẩn bị từ trước ra, khoác áo gió lên, sau đó biến mất trong khu rừng tối tăm. Đội nhân mã cách đó không xa đang tiến về phía này.
“Thống lĩnh, sắc trời đã tối, chúng ta có nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước không? Nghỉ ngơi đầy đủ, mai lại truy?” Phó thủ lĩnh đề nghị.
Họ đã bôn ba vội vã ba ngày, nếu tiếp tục như vậy thì dù có khoẻ đến mấy cũng mệt chết.
“Đến phía trước tìm một chỗ nghỉ.” Thống lĩnh che mặt lên tiếng.
“Rõ.”
Đội ngũ đi tiếp, người dò đường vội vàng trở về, nói với thống lĩnh, “Thống lĩnh, thuộc hạ thấy phía trước có ánh lửa, hình như có người nghỉ ngơi ở đó.”
Nam tử che mặt rùng mình, “Đuổi theo nhìn xem.”
Đoàn người nhanh chóng nhìn thấy nơi xa có hai thân ảnh đang vây quanh đống lửa.
Đôi mắt nam tử che mặt sáng ngời, cuối cùng cũng tìm được!
“Vây chúng lại!”
Nam tử che mặt ra lệnh, đám người lại gần đống lửa.
Khi đến gần, đống lửa đột nhiên cháy to hơn, khiến mấy người sợ lùi lại mấy bước, sương khói dày đặc bị bóng tối che giấu.
Thống lĩnh che mặt nhảy xuống ngựa, bước nhanh tiến lên, một đao cắt qua người nọ, thấy một người rơm bị cắt đứt nằm xoài trước mặt mình.
Phó thủ nhìn thấy người rơm, phỏng đoán, “Thống lĩnh, có thể nào họ cố ý bày nghi trận ở đây nhưng thực chất người đã đi rồi không?”