Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 63: Chương 63: Thứ nữ trọng sinh (7)




Editor: Bạch Diệp Thảo

Toàn bộ lý trí và bình tĩnh đều bay sạch.

Y chỉ muốn ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, không bao giờ buông tay.

Thế nhân chỉ nói, y vô dục vô cầu. Bất luận thứ gì, bất luận chuyện gì trên thế gian cũng không thể gợi lên một tí ti cảm xúc của y.

Y vẫn luôn cho rằng mình là người máu lạnh vô tình.

Mãi đến hôm nay, nhìn thấy nàng.

Y cuối cùng cũng hiểu, không phải y không có cảm tình, mà là trái tim bị đóng băng của y vẫn luôn chờ đợi một người, chờ đợi nàng xuất hiện.

Nháy mắt khi nhìn thấy nàng, trái tim băng giá của y cuối cùng cũng tan.

Lần đầu tiên y cảm nhận được trái tim mình đang đập, máu toàn thân đều sôi trào.

Y chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, có người sẽ xuất hiện làm y mất lý trí, điên cuồng vì nàng ấy.

Y ôm chặt nàng vào lòng, lực mạnh như muốn khảm nàng vào xương tuỷ.

Giờ khắc này, trái tim luôn cảm thấy trống rỗng trong lồng ngực được lấp đầy.

Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt!

Phong Lâm Uyên, Phong Thanh Dương, Tần Tử Ngọc và Lan Lăng Vương phi đều kinh ngạc suýt thì rớt mắt.

Tất cả mọi người ở đây đều bị một màn bất ngờ này làm kinh sợ.

Bắc Niệm Cẩm nhìn nam nhân ôm Bắc Vũ Đường vào lòng, kinh ngạc qua đi là đố kỵ tràn đầy.

Một màn này quá đột nhiên, Bắc Vũ Đường hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Từ từ, tình huống này là sao?!

Không phải người y hẳn sẽ ôm là Bắc Niệm Cẩm sao, sao lại biến thành nàng?!

Chẳng lẽ y ôm sai người?

Khi nàng ngây người, cánh tay bên hông nàng càng lúc càng dùng sức, lực lớn đến mức như muốn bẻ gãy hông nàng luôn.

Nàng giãy giụa, muốn đẩy y ra, nhưng lại không đủ lực.

"Buông tay!"

"Không bao giờ buông!" Đó là một câu nói tự nhiên buột miệng thốt ra, lại bao hàm vô số chua xót, vô tận bất đắc dĩ.

Một câu đó, phảng phất như giấu ở đáy lòng hàng ngàn vạn năm.

Thân mình đang giãy giụa của Bắc Vũ Đường hơi cứng đờ, dù tay y lại dùng lực, dù đè ép đến mức ngực nàng đau, nàng cũng không rên một tiếng. Nàng vươn tay, ôm chặt lấy y.

Nàng dán vào lòng y, đôi mắt đẹp trở nên ướt át.

Mọi người trong sân nhìn họ ôm chặt nhau, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

Người phục hồi tinh thần lại đầu tiên, không phải Phong Lâm Uyên, không phải Lan Lăng Vương phi, mà là Bắc Niệm Cẩm bị đố kỵ xâm chiếm.

"Tỷ tỷ, vị này là ai vậy?" Bắc Niệm Cẩm vừa mở miệng, người không biết còn nghĩ họ quen biết, thậm chí còn tư định chung thân.

Tư định chung thân, là chuyện làm bại hoại nề nếp gia đình!

Bắc Niệm Cẩm tuy đố kỵ Bắc Vũ Đường, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì lại càng cao hứng. Vì nếu như vậy, thanh danh của Bắc Vũ Đường xong thật rồi. Nam nhân đột nhiên lao tới này, vừa lúc có thể dùng để đả kích Bắc Vũ Đường, huỷ diệt thanh danh của Bắc Vũ Đường.

Giọng nói của Bắc Niệm Cẩm làm Bắc Vũ Đường hồi thần.

Nàng thấp giọng nói, "Buông ta ra trước đã."

Người nào đó thờ ơ.

"Chàng còn dùng lực nữa, ta sẽ tắt thở." Bắc Vũ Đường bất đắc dĩ nói.

Nàng vừa dứt lời, quả nhiên lực đạo bên hông yếu bớt, cuối cùng buông ra.

Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn về phía Bắc Niệm Cẩm, nhìn ánh sáng lập loè dưới đáy mắt nàng ta, há không thể nhìn ra dự tính của nàng ta.

"Niệm Cẩm, muội không biết sao? Y là vị hôn phu của ta."

Vị hôn phu?!!!!!!

Phong Lâm Uyên, Tần Tử Ngọc và Phong Thanh Dương kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường.

Nàng thật sự dám nói à nha!

Tuy nói thái độ của Quân Vô Thương đối với nàng khác với người thường, có chút đặc biệt, có chút đường đột, nhưng y chưa chắc sẽ cưới nàng mà?

Lời này nói ra, lúc sau lại khó xong việc rồi.

Vốn tưởng người nào đó sẽ nhíu mày, ai ngờ người ta đang cười thỏa mãn luôn.

Nhìn khóe môi khẽ cong lên của y, Phong Lâm Uyên không tự giác xoa hai mắt, xác nhận mãi mới dám chắc mình không hoa mắt.

Quân Vô Thương chưa từng biết cười là gì đang cười kìa!

Hình ảnh đó, cảnh tượng đó, thật sự là làm người ta kinh tủng!

Người chung quanh đều kinh ngạc, trước giờ họ chưa từng nghe nói Đệ nhất mỹ nhân có vị hôn phu. Ngoại giới đồn đại nàng chú định sẽ vào hoàng cung, trở thành phi tử.

"Các người nghĩ có phải thật hay không?"

"Ta xem tám phần là không phải." Có thiên kim đố kỵ với Bắc Vũ Đường nói.

"Nhìn hai người đó, có vẻ là thật."

Bắc Niệm Cẩm cũng không theo ý nàng, muốn vạch trần lời nói dối của nàng, chỉ có thể xuống tay từ thân phận của y, trên mặt lỗ vẻ ngượng ngùng hỏi: "Muội muội quên mất, vị này là?"

Người mở miệng trả lời không phải Bắc Vũ Đường, mà là là Quân Vô Thương.

"Quân Vô Thương."

Ba chữ nhàn nhạt, lại như một hòn đá ném vào hồ nước, nhấc lên ngàn tầng sóng.

Bắc Niệm Cẩm ngây ngẩn cả người!

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn y.

Quân Vô Thương!

Trước không nói họ "Quân" này ở kinh thành đã thiếu lại càng thiếu hơn, chỉ có một nhà, còn không có nhánh phụ. Còn tên "Vô Thương", trước mắt họ chỉ biết có một người.

Người đó chính là Nhiếp Chính Vương thần long thấy đầu không thấy đuôi, có trăm vạn hùng binh, tay cầm quyền lớn, đến cả Hoàng đế còn kiêng kị!

Phong Thanh Dương nhìn phản ứng của mọi người chung quanh, cũng không cảm thấy kì quái.

Mỗi nơi Quân Vô Thương xuất hiện đều là phản ứng này. Đáng tiếc, mấy năm nay y ít xuất hiện bên ngoài.

Rất nhiều người đều chỉ nghe danh, không thấy mặt.

Hoàng đế gặp được y đã khó như lên trời, càng đừng nói những người khác.

Cho nên, mỗi lần y xuất hiện, còn khiến người ta chú mục và khiếp sợ hơn cả Hoàng đế.

Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, một vài tiếng thì thầm nho nhỏ xuất hiện.

"Ta không nghe lầm chứ, y nói y tên Quân Vô Thương."

"Ngươi không nghe lầm, ta cũng nghe được là Quân Vô Thương."

"Quân Vô Thương, tên này không phải là Nhiếp Chính Vương sao! Người này thật sự là Nhiếp Chính Vương à?"

"Có phải trùng tên trùng họ không?"

"Y, y thật sự là Quân Vô Thương sao?"

.....................

Lan Lăng Vương phi từ vị trí chủ vị đi xuống, quỳ xuống trước mặt Phong Lâm Uyên, hành quỳ đại lễ, "Thiếp thân gặp qua Hoàng Thượng."

Tài tử, tài nữ chung quanh sửng sốt một lát, sau đó đồng loạt quỳ lạy.

"Thảo dân tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Phong Lâm Uyên thầm than trong lòng một tiếng, vốn không muốn bại lộ thân phận, không ngờ lại xảy ra chuyện, ai mà biết Nhiếp Chính Vương đột nhiên si ngốc, làm ra hành động kinh hãi thế tục như thế đâu.

Nhưng Lan Lăng Vương phi là một người thông thấu, biết chỉ có như vậy, mới giữ được danh tiết của Bắc Vũ Đường. Nếu không chứng minh thân phận của Quân Vô Thương, chỉ sợ ra khỏi cánh cửa này, thanh danh của Bắc Vũ Đường nhất định khó giữ.

Còn khấu kiến Phong Lâm Uyên, tất nhiên là vì gián tiếp chứng minh thân phận của Quân Vô Thương. Có thể đứng chung một chỗ với Hoàng đế, lại tên là Quân Vô Thương, trừ Nhiếp Chính Vương ra thì còn có thể là ai.

Phong Lâm Uyên đi lên vị trí chủ vị, uy nghiêm khí phách nói với những người đang phủ phục dưới đất, "Bình thân."

Không ít tài tử rất kích động, họ không chỉ gặp được Hoàng đế, mà còn gặp được Nhiếp Chính Vương trong truyền thuyết. Nhóm quý nữ đều dùng ánh mắt thẹn thùng nhìn lén Phong Lâm Uyên và Quân Vô Thương.

Lan Lăng Vương phi mở miệng nói: "Thánh thượng, người thấy ai thích hợp là thơ khôi hôm nay nhất?"

Phong Lâm Uyên nhìn hai bài thơ trước mặt, "Bắc Bình Hầu thật là tài nữ xuất hiện lớp lớp. "Tuý ngoạ sa tràng quân mạc tiếu" không tồi. Trẫm lại càng thưởng thức "Nhất tướng công thành vạn cốt khô"."

Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, thơ khôi lần này dừng trên người Bắc Vũ Đường.

Bắc Niệm Cẩm đến giờ vẫn không thể tin người trước mặt là Nhiếp Chính Vương. Kiếp trước, không phải nàng ở cùng Hoàng thượng sao? Bắc Niệm Cẩm không nghĩ ra, nhìn Bắc Vũ Đường vạn người chú mục, đáy mắt nàng ta tràn đầy oán độc.

Vì sao, vì sao, trọng sinh lại một lần, nàng ta vẫn thua nàng?

Nhiếp Chính Vương chẳng lẽ từng gặp nàng, nhìn trúng dung mạo của nàng?

Bắc Niệm Cẩm chỉ nghĩ được duy nhất một khả năng này.

Bắc Niệm Cẩm mỉm cười nhìn Bắc Vũ Đường, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ, khăn che mặt của tỷ có gì kìa." Nói xong, căn bản không để cho người ta thời gian phản ứng, nhanh chóng tháo khăn che mặt của nàng xuống.

Mặc Hoạ nhìn thấy vậy, trong lòng giật mình.

Khi khăn che mặt rơi xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc, thanh ốc mi đại, da như ngưng chi, khí tựa u lan, mắt hàm xuân thuỷ sóng sánh, giữa trán là một đoá hoa điền phượng vĩ, xứng với bộ xiêm y đỏ đậm của nàng, mẫu đơn kim sắc loá mắt, dưới ánh nến như một con kim sắc phượng hoàng niết bàn, rực rỡ loá mắt.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng.

Một khắc, Bắc Niệm Cẩm đứng bên cạnh nàng, trở nên ảm đạm thất sắc.

Phong Thanh Dương nhìn Bắc Vũ Đường, tán thưởng tự tận đáy lòng, "Không hổ là Đệ nhất mỹ nhân Đại Đoan. Ngươi có cảm thấy nàng thật ra rất xứng đôi với Nhiếp Chính Vương không?"

Tần Tử Ngọc nhìn thoáng qua hai người, "Uhm."

Phong Lâm Uyên tán thưởng trong lòng một tiếng, thật là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ngay cả hắn cũng động tâm.

Bắc Niệm Cẩm nhìn khuôn mặt hoàn hảo vô khuyết của nàng, đáy mắt tràn đầy không tin.

Sao có thể?!

Dung mạo của nàng không phải đã bị huỷ hoàn toàn rồi sao, sao lại thành như vậy?

Vì sao tất cả đều không giống như trong kế hoạch của mình?

Quân Vô Thương chú ý tới ánh mắt si mê của người chung quanh nhìn nàng, nháy mắt sắc mặt trở nên đen sì, một lần nữa đeo khăn che mặt lại cho nàng, ngăn cản tầm mắt của mọi người. Giây tiếp theo, ôm eo nàng, trực tiếp bay vọt đi, ném lại một đám vẻ mặt mộng bức.

Nhiếp Chính Vương xưa nay hành sự theo ý mình, không theo lẽ thường, nhưng không ai cảm thấy không ổn.

Lần thưởng cúc yến này có thể nói là oanh động nhất từ trước đến nay, vì Nhiếp Chính Vương thần bí và Ung Lịch Đế xuất hiện, còn bởi vì Đệ nhất mỹ nhân Đại Đoan trở thành vị hôn thê của Nhiếp Chính Vương. Tin tức lớn như thế, rất nhanh đã truyền đi khắp kinh thành.

- Bắc Bình Hầu phủ-

Bắc Xương Bình đang vui vẻ thoải mái uống trà lật sách.

Quản sự vội vàng chạy vào, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng, lão cũng chẳng quản lau, bẩm báo với Bắc Xương Bình: "Hầu gia, việc lớn không xong!"

Bắc Xương Bình buông quyển sách trên tay, nhìn quản gia đầu đầy mồ hôi, nhíu mày lại, "Xảy ra chuyện gì?"

"Đại, Đại tiểu thư tư định chung thân với người ta. Giờ đã truyền khắp bên ngoài rồi!" Quản gia vội vàng nói.

"Ngươi nói cái gì?!" Bắc Xương Bình giận dữ trừng quản sự, cao giọng hẳn lên.

Quản sự lau mồ hôi lạnh, lặp lại: "Giờ bên ngoài đều đang đồn, Đại tiểu thư tư định chung thân với người khác."

"Buồn cười!"

Bắc Xương Bình đột nhiên đập bàn, chén trà trên bàn bị đánh rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

"Nghiệt nữ đó đang ở đâu?" Bắc Xương Bình trầm mặt hỏi.

"Tiểu thư đang ở tiệc thưởng cúc của Lan Lăng Vương phi." Quản sự nói.

Bắc Xương Bình ra lệnh cho lão, "Giờ ngươi lập tức phái người mang nó về cho ta."

"Vâng."

Quản sự vội vàng đi, vừa mới tới cửa, đã đụng phải Bắc mẫu vội vã tới. Bắc mẫu vừa tiến vào thư phòng, đã thấy mảnh sứ vỡ đầy đất, cũng bất chấp hỏi lão đã xảy ra chuyện gì.

Bắc mẫu vội vàng hỏi: "Bắc Xương Bình, ông đính hôn nữ nhi cho người ta từ lúc nào?"

Bắc Xương Bình vẻ mặt mông vòng nhìn bà, "Bà đang nói bậy gì thế? Ta đang muốn hỏi bà, bà dạy con thế nào, để nó lén định chung thân?"

"Ông nói bậy gì đó, Đường Nhi lén định chung thân hồi nào?" Bắc mẫu nhíu mày, nghi hoặc nhìn Bắc Xương Bình đang nổi giận đùng đùng.

Bắc Xương Bình tức giận hầm hừ, "Giờ bên ngoài đang truyền loạn lên rồi, nói Đại tiểu thư Bắc Bình Hầu tư định chung thân với người ta."

Bắc mẫu sửng sốt, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Sao ta lại nghe được Đường Nhi nhiều ra một vị hôn phu?"

"Vị hôn phu?"

Lần này tới lượt Bắc Xương Bình ngốc.

"Đúng vậy. Ta còn muốn hỏi ông, ông định ra việc hôn nhân cho nữ nhi từ lúc nào?" Bắc mẫu căm tức nhìn lão.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Vợ chồng Bắc thị đều cảm thấy không thích hợp.

Bắc Xương Bình hô lớn với nô bộc bên ngoài, "Gọi quản sự tới cho bản hầu."

Quản gia vừa vội vàng đi, lại vội vàng đến.

"Ngươi nói rõ chuyện bên ngoài là như thế nào?"

Quản gia âm thầm lau mồ hôi lạnh, lão vừa ra ngoài phân phó, lại nghe được mấy phiên bản khác, trong đó có phiên bản còn thái quá hơn.

"Hầu gia, nô tài vừa nghe được người ta nói, vị hôn phu của tiểu thư là, là......" Quản sự cảm thấy lời đồn kia không đáng tin, còn làm người ta chấn động hơn cái trước.

"Là ai?" Bắc Xương Bình truy vấn.

"Nhiếp Chính Vương."

"Phụt"~ Bắc Xương Bình vừa hớp một ngụm trà, giật mình phun hết vào mặt quản sự.

"Ngươi nói ai?" Bắc Xương Bình trừng mắt, nhìn chằm chằm lão.

Quản sự không dám lau nước trà trên mặt, lặp lại, "Nhiếp Chính Vương Quân Vô Thương."

Chén trà trong tay Bắc Xương Bình rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

"Đáng chết, ai lại truyền tin đồn hoang đường này!"

Nếu để Nhiếp Chính Vương nghe được, sẽ nghĩ lão cố ý muốn leo lên y, lão sẽ chết cũng không biết tại sao.

Bắc mẫu cũng kinh hãi, "Lão gia, có phải ông đắc tội ai không? Bọn họ đang cố ý huỷ hoại trong sạch của Đường Nhi!"

Bắc Xương Bình cũng muốn biết, rốt cuộc là ai ác độc như thế.

"Tin tức này truyền từ đâu ra?"

"Là từ bên cúc yên truyền đến."

Bắc mẫu nghi hoặc nói: "Sao cúc yến còn chưa kết thúc đã có tiếng gió được?"

"Cúc yến đã tan." Quản sự bổ sung một câu.

"Vậy tiểu thư đâu?"

Quản sự ấp úng nói: "Nghe nói đã bị Nhiếp Chính Vương mang đi."

"Vậy Nhị tiểu thư đâu?" Bắc mẫu tiếp tục truy vấn.

Quản sự âm thầm cắn răng, "Nghe nói đã bị Thuỵ Vương gia và Tần công tử mang đi, cụ thể đi đâu, bên ngoài không nói."

Bắc Xương Bình đột nhiên đập bàn một cái, cả giận nói: "Những nô tài theo chủ tử qua đó chết hết rồi sao, không biết về trước bẩm báo!"

Quản sự cúi đầu, yên lặng không nói lời nào.

Lão cũng rất bất đắc dĩ, chuyện thưởng cúc yến liên quan đến Hầu phủ bọn họ và Nhiếp Chính Vương, Hầu phủ là đương sự, mà mọi tin tức đều là nghe đồn được, cảm giác nghẹn khuất và quỷ dị quá.

Toàn bộ người hầu phủ nghe người bên ngoài càng đồn càng quá, đều bảo trì im lặng không lên tiếng.

Chuyện này liên quan đến Bắc Vũ Đường, họ không dám nói nhiều, lỡ xảy ra hiểu lầm, Hầu phủ bọn họ khó giữ rồi.

Bên kia, Bắc Vũ Đường bị Quân Vô Thương "cướp" đi, hai người trực tiếp lướt qua tường thành, cuối cùng dừng ở một hồ đảo ngăn cách với thế nhân. Nơi này Bắc Vũ Đường biết, là nơi Quân Vô Thương ở.

Không có sự đồng ý của Quân Vô Thương, người bên ngoài tuyệt đối không vào được nơi này.

Tần quản gia đang ở trong đình, thấy chủ tử ôm một người trong ngực, nhìn dáng người có vẻ là nữ.

Tần quản gia kinh ngạc đến rơi đồ trong tay xuống đất, xoa xoa mắt muốn thấy rõ, thân ảnh của chủ tử đã xẹt qua trên đầu lão.

Nhất định là lão hoa mắt rồi, sao tiểu chủ tử lại ôm nữ nhân được.

Aizz, xem ra quá mong chủ tử thành hôn nên hoa mắt rồi.

Bắc Vũ Đường nhìn liếc qua đã xem hết cái sân, đi vào trong phòng, phát hiện phòng còn đơn giản hơn, đồ được bày đã ít lại càng ít, trừ đồ rất cần thiết, còn lại không dư thừa.

"Đây là phòng của chàng?" Bắc Vũ Đường nhìn căn phòng đơn giản không thể đơn giản hơn.

Quân Vô Thương gật đầu, "Uhm."

"Thật đúng là... sạch sẽ!" Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, thật là không thú vị, "Dẫn ta đi chỗ khác nhìn xem."

"Được."

Quân Vô Thương nhìn tay nàng, muốn cầm, lại mất rất lâu không dám.

Bắc Vũ Đường dư quang thấy bộ dáng biệt nữu của y, cười thầm trong lòng.

Đồ ngốc này, ban nãy còn khí phách ôm nàng vào lòng, lại trực tiếp bắt người.

Bắc Vũ Đường đi lên trước, cầm tay y.

Quân Vô Thương sửng sốt, đôi mắt sâu thẳm kinh ngạc nhìn nàng, đáy mắt là ánh sáng nóng cháy, khoé môi lãnh ngạnh hơi nâng lên.

"Đi thôi." Bắc Vũ Đường cười xinh đẹp với y.

Chờ hai người họ đi ra, vừa lúc gặp Tần quản gia đang tới. Tần quản gia nhìn họ giống như gặp quỷ, thấy đôi tay nắm chặt của họ, kinh ngạc đến rớt cằm.

Bắc Vũ Đường nhìn lão giả đang hoá đá, "Ông là?"

"Tần quản gia."

"Xin chào."

Tần quản gia theo bản năng gật đầu.

Chờ đến khi hai người đi xa, Tần quản gia mới hoàn hồn. Sau khi tỉnh lại, lão quả thực cảm thấy lão lệ tung hoành.

Lão nhất định phải báo tin tức tốt này cho lão thái gia, để ông ấy ở dưới suối vàng có biết, cũng có thể an giấc ngàn thu.

Tần quản gia xoay người chạy tới từ đường.

Toàn bộ đảo không lớn, bên trong rất ít tôi tớ, phong cảnh lại đẹp đến phi thường, hoàn toàn khác với sân Quân Vô Thương sống. Hai người đi một vòng, ngồi bên hồ.

Nàng dựa đầu lên vai y, ai cũng không nói gì. Giống như trước kia vậy, không cần quá nhiều lời, an tĩnh cảm nhận đối phương ở bên là đủ rồi.

Chờ đến trăng treo lên cao, Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn y, nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ ấy.

"Vô Thương."

Quân Vô Thương nghiêng đầu, hai đôi mắt giao nhau.

Nhìn ảnh ngược của mình trong mắt y, nghĩ đến gương mặt biến hoá không biết bao nhiêu lần của mình, chỉ có bộ dáng lúc này, mới giống mình nhất.

"Nhớ kỹ bộ dáng lúc này của ta." Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.