Mau Xuyên: Ngược Tra Chỉ Đạo Sổ Tay

Chương 12: Chương 12: Hello, tổng tài daddy (11)




Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư

- --------------------------------

Linh Tê cũng không biết vì sao, cô vốn không sợ trời không sợ đất, khi đó cô rất hot, nhiều fans, ngành nghề nào cũng có, vừa xuất hiện chuyện xấu gì lập tức sẽ có người thu dọn cho cô, người không có mắt dám khiêu chiến cô cũng tự nhiên rời khỏi làng giải trí, thế nên cô mới bị dưỡng thành tính tình duy ngã độc tôn, ngang ngược.

Đương nhiên cũng có người lén nói sau lưng Linh Tê là một kim chủ đại tài khí thô. Nhưng vấn đề là, ngay cả quản lý hay nhân viên công ty cũng chưa từng nhìn thấy kim chủ sau lưng Linh Tê.

Trái lại trong một buổi họp báo điện ảnh, từng có một tên nhà báo mới vào nghề không có mắt hỏi Linh Tê vấn đề này: “Xin hỏi tiểu thư Linh Tê, lời đồn cô có kim chủ có thật không?”

Linh Tê không cho là đúng mở miệng: “Đúng vậy, tôi có kim chủ.”

Những lời này vừa thốt ra, toàn trường lập tức ồ lên, người người đều châu đầu ghé tai thảo luận.

Linh Tê lại xinh đẹp cười: “Toàn bộ những người yêu thích tôi đều là kim chủ của tôi, đang dùng tiền của họ nuôi tôi!”

Lời nói này trong lúc vô tình lại chiếm được càng nhiều fan yêu mến, thực sự là cầm tiền đập Linh Tê, nhất là những fan giàu có, mỗi khi sản phẩm quý mới ra mắt đều cuống cuoồng mua cho cô.

Thế nên phòng chứa đồ của cô lại lớn gấp mấy lần, về sau Linh Tê nghĩ ra một biện pháp, cô mở một cửa hàng Taobao bán quà tặng, tiền kiếm được đều quyên cho quỹ từ thiện.

Theo lý thuyết, với tính tình này của Linh Tê, khi cô không vui ngay cả đạo diễn cũng chỉ đành dỗ dành tính tình của nữ vương. Nhưng lúc này đây cô bắt đầu cúi đầu với Diệp Chi Hành, chỉ mong anh ta đừng trút giận lên cô.

“Đổi xưng hô đi!” Diệp Chi Hành cau mày, thần tiên ca ca là cái quỷ gì?

Linh Tê suy nghĩ một chút: “Thế bác sĩ Diệp thì sao?”

Thế giới của thần tiên, người phàm đúng là không hiểu được mà...

“Tùy ý.”

Diệp Chi Hành nhíu mày, anh vẫn không có cách nào nắm bắt tiểu yêu tinh này, không phải chứ?

Cho dù là hiện tại, hay là trước đây...

“Vậy giờ chúng ta làm sao? Đi lên không?”

Linh Tê chỉ chỉ trên lầu, theo như tình cách hai nhà Đường Cố, nếu đụng phải nhất định sẽ không ngồi lẻ ra mà cùng vào một phòng riêng.

“Tôi hơi không muốn đến đó, nhìn mặt Đường Cẩn Niên và Thịnh Tình tôi đều cảm thấy rất chán ghét, làm sao đây?”

Diệp Chi Hành bình tĩnh kéo Linh Tê, thận trọng lên lầu.

Linh Tê vừa đi vừa oán giận: “Anh nói xem, rõ ràng là một nhiệm vụ, anh có thể tìm một đối tượng bình thường hơn được không? Khiến tôi đây từ một thiếu nữ như hoa vàng thoáng chốc thăng cấp thành phụ nữ có thai, áp lực rất lớn...”

Trở thành phụ nữ có thai thật không phải chuyện dễ dàng gì, mỏi eo đau lưng, còn thỉnh thoảng bị nghẹn tiểu đến tỉnh... Còn chuyện quang trọng hơn, mang giày cũng rất khó khăn!

Vừa nghĩ tới còn đến ba tháng mới dỡ hàng... Linh Tê chỉ muốn nhắm mắt lại quên hết đi!

“Cô xác định mình có thể hoàn thành nhiệm vụ độ khó cao?”

Diệp Chi Hành lạnh lùng mở miệng, đối tượng tuyển chọn nhiệm vụ cũng không phải anh, mà là kỳ hoa dị thảo do oán khí tạo thành rải rác trong ba nghìn thế giới!

“Anh coi thường người khác quá đấy.” Linh Tê tức giận: “Tốt xấu gì tôi cũng có hơn trăm vạn fan nhé.”

“Cô lợi hại đấy, nên những chiếc cup cô mang về đều là cup an ủi!” Diệp Chi Hành nói trúng tim đen.

Linh Tê lập tức im bặt, người đàn ông này có biết nói chuyện không đấy? Sao có thể nói chuyện với một thục nữ như vậy chứ!!!

Chẳng lẽ cô không muốn có giải thưởng sao?

Cô rất muốn rất muốn rất muốn có được chưa?

Vấn đề ở chỗ, phim truyền hình cô đóng có phần vé bán cực kỳ cao, trong tâm câu chuyện tóe lửa, tất cả mọi người trong tổ kịch đều có giải thưởng, duy chỉ có cô là không có!

Điều này có thể trách cô sao?

“...”

Linh Tê không nói gì, rõ ràng tâm trạng thay đổi, Diệp Chi Hành lại không cho là đúng.

Lên lầu, đương nhiên có nhân viên phục vụ dẫn hai người Linh Tê đến phòng mà hai nhà Đường Cố hay đặt, đẩy mở cửa phòng, Linh tê cũng cảm giác được bầu không khí quỷ dị bên trong!

“Cha, mẹ...”

Diệp Chi Hành ga lăng thay Linh Tê kéo ghế, sau khi cô ngồi xuống mới lần lượt ngồi bên cạnh.

Thịnh Tình và Linh Tê đã ở chung mấy tháng, tới bây giờ cũng không nghe nói Linh Tê có một người bạn trai là bác sĩ, vì vậy tò mò hỏi một câu: “Linh Tê, cô quen bác sĩ Diệp lúc nào thế?”

Trong lòng Linh Tê hiện lên một mớ chán ghét, mục đích Thịnh Tình hỏi như vậy không phải là muốn vạch trần hành vi phồng má giả làm người mập của người nhà họ Cố hay sao?

“Chị Thịnh Tình này, bây giờ tôi đói bụng không muốn nói chuyện, chị có nghi vấn gì thì hỏi anh ấy là được rồi.”

Linh Tê thật sự đói bụng, một người ăn, hai người chia, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ trở thành vua bụng bự mất!

Mới vừa gọi món, chỉ lên món nguội, còn chưa lên món nóng, Diệp Chi Hành thân mật gắp một nắm đậu phộng đến trước mặt cô, thấp giọng nói: “Anh bóc mấy hạt đậu phộng cho em lấp bụng trước...”

Linh Tê sợ hãi nhìn Diệp Chi Hành, mẹ nó, anh có cần phải nhập kịch nhanh vậy không?

Cho chị đây chút thời gian giảm xóc không được hả?

“Ừm...”

Đậu phộng vỏ đỏ có tác dụng dưỡng huyết.

Tuy rằng đây không phải thử Linh Tê thích nhất, nhưng Diệp Chi Hành đều bóc xong rồi, đặt trong lòng bàn tay, chờ Linh Tê tự lấy đi!

Linh Tê dám không cầm đi sao? Có cho cô một nghìn lá gan cô cũng không dám!!!

Thực lực chênh lệch quá lớn, nắm đấm của Diệp Chi Hành lại cứng rắn, cô đành phải phục tùng theo bản năng!

Mẹ Đường thấy thế, trong lòng không tức giận được, trước đây bà cảm thấy nhà họ Cố sinh kém hơn mình, nhiều năm như vậy chỉ sinh được một đứa con gái, ngay cả con trai cũng không có, về sau con gái còn chửa hoang, mặt ngoài bà tỏ ra ân cần, chẳng biết trong lòng cười thầm bao nhiêu lần.

Giờ đây Linh Tê có bầu đứa trẻ, kết quả còn tìm được một tiêu chí thiên hạ như thế, khỏi nói trong lòng bà có bao nhiêu giấm chua!

“Đứa trẻ trong bụng Linh Tê chắc là của bác sĩ Diệp nhỉ?” Mẹ Đường nhìn có hơi hả hê, bà muốn xem xem, nếu như bác sĩ Diệp biết Linh Tê sinh hoạt các nhân xằng bậy, anh có còn muốn cô hay không!

Cha mẹ Cố nghe mẹ Đường nói lời này cũng không khỏi có chút chờ mong, Linh Tê thì ngược lại, cô bình tĩnh nhìn về phía Thịnh Tình, khóe miệng kéo lên một tia mỉm cười lành lạnh: “Bác gái, đứa trẻ này không phải con ai khác, mà là con cháu...”

Mẹ Đường thấy thế vẫn không rõ, mềm mỏng nở nụ cười: “Vậy bác sĩ Diệp không ngại sao?”

Diệp Chi Hành thấy Linh Tê một mực nhẫn nhịn, đột nhiên cảm thấy buồn cười, anh lại muốn xem xem, cô có thể chịu tới khi nào?

Tính tình nha đầu này vẫn luôn như pháo nổ, hở chút là bốc cháy, cô có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, quả thực cũng coi như là có tiến bộ...

Anh lo lắng mới lặng lẽ đến đây, nhiệm vụ sau này đều cần cô một thân một mình đối mặt.

“Anh có để ý không?”

Linh Tê nước mắt lóng lánh nhìn Diệp Chi Hành, mẹ nó, khó lắm mới nhịn được, thật là muốn hất bàn nói cho hai ông bà nhà họ Đường biết, bà đây nghi ngờ là cháu nội hai người đó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.