Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư
- --------------------------------
Hiếm khi cha Cố thô lỗ kéo mẹ Cố, đẩy bà đến trước giường bệnh, để bà nghiêm túc mà nhìn Cố Linh Tê, “Lúc bà mang thai cực khổ còn có tôi ngày đêm ở bên cạnh, mà con gái của chúng ta đây, chỉ có tự mình nó một người... Bà nhìn nó đi, đây là con gái bà mang thai mười tháng sinh ra, chứ không phải kẻ thù của bà...”
Vừa bị cha Cố nói như vậy, mẹ Cố đột nhiên ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Cố Linh Tê.
Cố Linh Tê quay đầu đi chỗ khác, cô không biết mình nên đối mặt với mẹ Cố như thế nào?
Thiện lương đến cực hạn, thực ra chính là ngu xuẩn!
Cô cũng vẫn không thể nào nghĩ ra, Cố Linh Tê cũng không phải loại con cái không nghe lời, vì sao trong mắt mẹ Cố chỉ thấy được Thịnh Tình, lẽ nào Thịnh Tình chính là nữ chính trong truyền thuyết đây sao?
Mẹ Cố bị hào quang nữ chính soi sáng, thì trong nháy mắt sẽ biến thành não tàn?
Ngẫm lại xem, cũng thật thật là đáng sợ quá!
“Con mệt rồi, con muốn ngủ.”
Cố Linh Tê chầm chậm chui vào trong chăn, kéo chăn đắp qua đầu mình, cắn môi, yên lặng rơi lệ.
Ở trong nháy mắt đó, cô cũng không rõ lắm, tại sao mình khóc?
Là khổ sở thay Cố Linh Tê sao?
Hay là đang vì mình!?
Cha Cố nghe tiếng khóc đè nén của con gái truyền đến từ trong chăn, hai tròng mắt không khỏi đỏ bừng, ngay cả mẹ Cố cũng có chút luống cuống chân tay.
“Linh Tê...”
Mẹ Cố muốn giải thích, giải thích bà cũng không phải cố ý tổn thương con gái bà.
“Đừng gọi nữa, để con bé khóc đi, trong lòng nó cũng khó chịu...”
Đồng thời Cha Cố cũng tự trách mình thất trách, con gái mình xảy ra chuyện như vậy mà ông cũng không truy cứu chân tướng những chuyện này, thậm chí khi con gái không gần gũi với bọn họ, ông cũng chỉ chuyên tâm vào công việc, chưa từng suy nghĩ đến nguyên nhân phía sau...
Mà hôm nay, đứa bé bé bỏng mềm mại còn nằm trong vòng tay ông lúc nào kia nay cũng đã phải làm mẹ, ông mới biết được... Mình đã bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất trên đường đời của con gái.
Ngoài cửa, Đường Cẩn Niên ngoan cố không chịu vào, Thịnh Tình thấp giọng nhỏ nhẹ khuyên, “Cẩn Niên, Linh Tê là phụ nữ có thai, tâm tình không ổn định, anh đừng tính toán với cô ấy, hơn nữa, vốn chính là chúng ta không đúng, chỉ cần anh xin lỗi Linh Tê, tối nay, anh muốn thế nào... Em đều tùy anh...”
Đường Cẩn Niên nghĩ đến Thịnh Tình buổi tối kích tình, không khỏi có chút hưng phấn.
Lúc đẩy cửa đi vào, mẹ Cố ngập ngừng lau nước mắt, “Thịnh Tình, con không sao chứ?”
Mẹ Cố nhìn vết bầm trên trán Thịnh Tình, không khỏi có chút yêu thương, mấy năm này Thịnh Tình quan hệ rất tốt với bà, bà thật lòng thương yêu Thịnh Tình như con gái, chỉ có điều... Rõ ràng hiện tại Linh Tê không quá thích Thịnh Tình, bà cũng không tiện biểu hiện quá mức rõ ràng.
“Bác gái, con không sao, sao bác lại khóc?”
Thịnh Tình vươn tay nhéo eo Đường Cẩn Niên, Đường Cẩn Niên đau khổ cười một tiếng, miễn cưỡng áy náy trước mặt cha Cố.
“Bác trai, bác gái, Linh Tê, ban ngày là anh không tốt, anh không nên đẩy em... Xin lỗi...”
Đường Cẩn Niên nháy mắt với Thịnh Tình, ra vẻ bất đắc dĩ mới nói những lời này.
Thịnh Tình cố nén cười, thay Đường Cẩn Niên lên tiếng, “Bác trai, bác gái, cũng do con không tốt, nếu đúng lúc đó con kéo Linh Tê thì tốt rồi, Linh Tê, cô ấy không sao chứ?”
Cha Cố nhìn thoáng qua Đường Cẩn Niên, càng ngày càng không hài lòng, cũng không biết lúc đó ông bị ai đánh vào đầu, mà lại cảm thấy Đường Cẩn Niên làm con rể ông là tốt nhất chứ?
Hiện tại vừa nhìn, Đường Cẩn Niên cũng chỉ được như vậy mà thôi!
Vì một mình Thịnh Tình, nói giải trừ hôn ước là giải trừ hôn ước.
Mấy năm nay, nhà họ Cố bọn họ đối với Đường Cẩn Niên cũng đủ tốt, thế nhưng anh ta lại ra tay không chút mềm lòng, dứt khoát không để ý đến tình cảm ngần ấy năm giữa hai nhà.
Bạch Linh Tê kiêu ngạo suốt hai mươi mấy năm, nhất thời cũng không thể nào thích ứng được với tính cách chịu đựng này của bản thân, thấy Đường Cẩn Niên thì giống như bị người ta dùng dao ép xin lỗi, còn nụ cười kia của Thịnh Tình thì không đạt đến dối trá trong đáy mắt, cô thật sự là hận không thể cẩm lấy cây lau nhà trong phòng vệ sinh đuổi đôi nam nữ này ra khỏi tầm mắt, thuận tay lại vốc thêm một nắm muối, bài trừ vận rủi!
“Linh Tê, con nói xem thế nào?”
Cha Cố biết, bây giờ Cố Linh Tê không còn là trẻ con nữa, tự có năng lực phán đoán của bản thân, hơn nữa mẹ Cố làm như vậy, làm sao ông cũng không thể chấp nhận lời xin lỗi này thay Cố Linh Tê.
“Con vẫn chưa thấy thành ý trong lời xin lỗi của người nào đó, có điều, nhìn 'chị' Thịnh Tình khổ sở như thế, con cũng sẽ không so đo.”
Cố Linh Tê nén giận trả lời một câu, tuy rằng giọng nói không quá thân mật nhưng cuối cùng cũng không truy cứu nữa.
“Linh Tê, tôi biết là cô tốt nhất mà, ngày mai tôi mang canh cô thích uống đến thăm cô nha.”
Thịnh Tình cười ngày càng vui vẻ, thành khẩn nói.
Mẹ Cô thấy nét mặt Cố Linh Tê vẫn còn thờ ơ, giành mở miệng trước, “Thịnh Tình, không cần làm phiền con đâu, bác sẽ chăm sóc tốt cho Linh Tê, bác nghe nói bệnh viện này mới tới một chuyên gia nước ngoài, rất có nghiên cứu về vấn đề vô sinh, không bằng hai đứa đi xem xem...”
Khóe miệng Cố Linh Tê giật giật, người ngốc bạch ngọt như mẹ Cố thỉnh thoảng cũng có chỗ tốt, trong lúc sơ ý đã đâm một nhát dao vào chỗ đau của Thịnh Tình.
Thịnh Tình cười hơi gượng ép, trong lòng lại thầm mắng mẹ Cố ngu xuẩn, thực sự là không thể nói nổi, luôn dưới danh nghĩa muốn tốt cho cô ta, một lần lại một lần đề cập đến chuyện thương tâm của cô ta!
“Bác gái, bác thật là có lòng quá rồi, hiện tại Linh Tê mới chính là người cần quan tâm nhất.”
Đường Cẩn Niên đứng ở một bên, mặt lạnh như nước, nhìn Thịnh Tình và mẹ Cố người tung người hứng, không khỏi có chút chán ghét, “Nói xong chưa vậy?”
“Bác trai bác gái, hai người cũng sớm về nhà nghỉ ngơi đi, Linh Tê, ngày mai tôi lại tới thăm cô.”
Thịnh Tình và Đường Cẩn Niên tay trong tay rời khỏi phòng bệnh, nhìn hai người rời đi, mẹ Cố không khỏi đỏ mắt, ghen tị nói, “Cẩn Niên thật là một đứa trẻ ngoan, sao lại cưới Thịnh Tình không thể có con chứ?”
Cha Cố mặt tái xanh, chỉ kém chưa nhét đôi tất thối vào miệng mẹ Cố không cho nói chuyện nữa.
Cố Linh Tê cười khẩy, trong lòng càng thấy đau lòng thay cho cha Cố, một người đàn ông ngọc ngụ lâm phong, tài sắc vẹn toàn như thế, sao lại tìm người ngốc bạch ngọt như mẹ Cố vậy, không biết nói chuyện thì đừng nên nói, ngay trước mặt nữ nhân ác độc như Thịnh Tình nói cô ta không sinh không đẻ, không chừng sau này lại trả thù mẹ Cố đấy!
“Tôi nói này, được rồi đấy mẹ ruột của tôi ơi, đừng có để tâm làm gì, đây gọi là, rùa phối với cóc, xứng đôi vừa lứa.”
Mẹ Cố trừng mắt nhìn cha Cố, “Ông cũng không quản con gái ông đi, có biết nói chuyện không vậy?”
“Đúng, Linh Tê là con gái của mình tôi, được chưa?”
Cha Cố cười phản bác, mẹ Cố náo loạn mặt mũi đỏ bừng.
“Ông xã...”
Đối với cảm tình giữa hai vợ chồng già này, Cố Linh Tê tỏ vẻ không thể tiếp nhận, nhất là khi mẹ Cố nũng nịu gọi “Ông xã”, da gà da vịt cô nổi hết cả lên, đúng là buồn nôn!