Editor: Heidi Tran
Beta: LoBe
* * *
Giờ ngọ, trong cung đã chuẩn bị tẩm điện cho các phu nhân, công tử tiểu thư tham dự yến hội nghỉ ngơi. Ở Từ Ninh Cung hay Chiêu Dương Cung Dư Duyệt đều được Thái hậu và Hoàng Quý Phi chuẩn bị tẩm điện, nhưng lúc này nàng không về tẩm điện cũng không đi nghỉ ngơi, mà đứng trên lầu các giữa vườn mai.
Lầu các này nghe nói đã từng được thái tổ hoàng đế xây dựng cho sủng phi, nhưng cũng là nơi táng thân của vị sủng phi kia, là nơi kiêng kị nhất trong hoàng cung, nơi chạm chân vào là chết. Dần dần, mặc dù thái tổ đã mất hơn trăm năm, nhưng trừ cung nhân quét dọn ra, không có ai muốn tới gần lâu các đáng sợ này.
Dư Duyệt nhìn biển hoa mênh mông trước mắt, ở xa xa muôn hoa khoe sắc, đẹp đến mức khiến người ta đui mù. Hoa nở rực rỡ, nàng lại đứng cười giữa vườn hoa, cũng có thể năm đó thái tổ hoàng đế vì lý do này mà cho xây dựng lâu các.
Đáng tiếc cảnh còn người mất không còn gì nữa!
Dư Duyệt nhận kính quang lọc từ tay Yến Ngữ, đây vốn là món đồ chơi được tiến cống từ Tây Dương, có thể nhìn được quang cảnh ở xa, là món đồ chơi rất thú vị. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ lúc ấy vẻ mặt của Như Thấm có chút xem thường, đó xin thái hậu cho Như Thấm chơi đùa một chút.
Vốn tưởng rằng bị nàng làm hỏng rồi, không nghĩ tới nàng ấy lại mang đến bất ngờ cho nàng, kính quang lọc qua tay Như Thấm, không chỉ có thể nhìn xa hơn, mà còn nhìn rõ hơn không ít.
Lúc ấy còn cảm thán nàng ấy thông minh nhanh nhẹn, không nghĩ tới Như Thấm lại lắc tay, nói rằng đây là sáng chế của người khác chứ nàng ấy cũng không thông minh tới mức đó.
Khi đó mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng không tìm hiểu gì, cho tới bây giờ Dư Duyệt mới biết được, thế giới kiếp trước mà Như Thấm sinh sống tiên tiến hơn so với Đại Sở một ngàn năm, thứ đồ chơi kính quang lọc này còn được gọi là ống nhòm cũng không phải thứ gì đáng quý.
Có điều đối với hiện tại mà nói, nó vẫn là món đồ chơi cực kỳ xa xỉ, trong một số thời điểm cũng rất có lợi, ví như hiện tại.
Dư Duyệt nhờ kính quang lọc, nàng có thể quan sát một đôi nam nữ đang thân mật ẩn trong rừng mai. Ánh mắt nữ tử trong suốt, hàm chứa lệ quang nhàn nhạt, ngũ quan xinh đẹp ẩn chứa nét u buồn, phá lệ rung động lòng người, chọc người thương tiếc.
Bởi vậy nam nhân trên người nàng mới bất giác ôm nàng vào trong lòng thương tiếc yêu thương một phen, không phải sao?
Sắc mặt Bạch Du Nhi đỏ rực, ánh mắt lại vô cùng thống khổ, cắn môi đẩy Mạc Ly Cẩn ra, đau lòng khó nhịn.
“Điện hạ, chàng không thể như vậy, Duyệt Nhi tốt với ta như vậy, ta không thể..”
Trong mắt Mạc Ly Cẩn xẹt qua một tia u ám, ý cười trên khóe miệng càng thêm dịu dàng, lại một lần nữa dịu dàng ôm nàng ta vào trong ngực.
“Duyệt Nhi ôn nhu hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, sẽ không có chuyện gì là không thể tha thứ.”
“Hiện tại hai nàng tình như tỷ muội, sau này ở bên nhau cũng có thể quan tâm lẫn nhau, chỉ là tránh Dư Duyệt hiểu lầm nàng, chuyện này chúng ta hãy từ từ nói cho nàng ấy biết.”
Bạch Du Nhi do dự cúi đầu, che đi sự sắc lạnh trong đáy mắt, quả nhiên với hắn, địa vị của Dư Duyệt vĩnh viễn không thể lay động, không thể thay thế!
Chỉ cần nàng còn trên đời, Bạch Du Nhi nàng vĩnh viễn chỉ là người đứng thứ hai mà thôi, cũng vĩnh viễn làm thiếp!
Điều này quá tàn nhẫn, nhưng đây là nam nhân nàng ta yêu hai kiếp, nàng ta không cam lòng!
Dựa vào cái gì mà nữ nhân kia sinh ra là có thể hưởng thụ vô hạn vinh sủng? Nếu nàng ta không tồn tại thì thật tốt!
“Nhưng ta lo lắng Duyệt Nhi sẽ cho rằng ta phản bội nàng ấy!”
“Sao có thể như vậy được? Duyệt Nhi không phải là người như vậy.” Mạc Ly Cẩn cười khẽ.
“Từ trước đến nay nàng ấy hiểu chuyện biết lễ, sẽ không ghen tuông. Nhưng còn nàng” Hắn cưng chiều vuốt sống mũi Bạch Du Nhi. “Suy nghĩ lung tung nhiều như vậy làm gì?”
Trên mặt Bạch Du Nhi có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu kiêu ngạo như mèo Ba Tư lẩm bẩm. “Ta mới không suy nghĩ lung tung, chỉ là.” Sắc mặt nàng ta hồng hồng ôm lấy eo Mạc Ly Cẩn. “Ta sẽ nghe lời Duyệt Nhi nói, sẽ không tạo thêm phiền toái cho chàng.”
“Đồ ngốc.” Mạc Ly Cẩn chính là thích tính cách ngạo kiều ngang bướng như con mèo nhỏ nhưng lại vô cùng nghe lời hiểu chuyện của Bạch Du Nhi, hôn một cái lên trán nàng ta.
Ngai vị hoàng đế, hiền thê kiều thiếp, điều nam nhân trong nhân gian mong ước truy cầu cũng chỉ giản đơn như vậy thôi.
Dư Duyệt nhìn động tác của hai người, ý cười trên khóe miệng càng thêm châm chọc.
Mặc dù Mạc Ly Cẩn tâm cơ thâm trầm, nhưng từ xưa tới nay nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đối với chuyện trong nội trạch, nam tử bình thường đều sẽ khinh thường không nhúng tay vào. Hiền phi một lòng muốn Mạc Ly Cẩn ngồi xuống vị trí kia, làm sao có thể để hắn bị chuyện lục đục của nội trạch cản trở? Cho nên trên người hắn cũng có căn bệnh chung của bao nam nhân trên thế gian này, cho rằng thê tử hiền lành, thiếp thất nghe lời, gia trạch nhất định có thể hòa hợp êm thấm.
Nếu Trường Ninh thật tình đối tốt với Bạch Du Nhi, sau đó lại biết khuê mật của mình thông đồng với vị hôn phu, vị hôn phu còn ăn nói xằng bậy hiểu chuyện? Tỷ muội tình thâm? Đoán chừng sẽ nôn cả bữa tối qua!
A, đối với nội trạch, nam tử thật ngây thơ đến đáng sợ, thê thiếp hòa thuận, trừ phi ở trong lòng các nàng không có người nam nhân ấy, nếu không làm gì có ai nguyện ý chia sẻ trượng phu của mình cho nữ nhân khác? Có ai muốn con của mình bị phân chia đích thứ?
Nam nữ chủ tình cảm kiên định như vàng? Ha ha, hiện tại luôn khác tưởng tượng, Mạc Ly Cẩn có hơi thích Bạch Du Nhi, nhưng vậy thì sao? Mỹ nhân sao có thể so sánh với giang sơn cẩm tú?
Trong cốt truyện có viết tình cảm hai người lận đận, a, bất quá là giẫm lên máu thịt của những người như nàng để thực hiện tư tâm của họ mà thôi!
“Biển hoa trần gian, chẳng trách vào giờ ngọ mệt mỏi, Trường Ninh còn có nhã hứng như thế.”
Một luồng gió mát thổi đến, biển hoa phập phồng, cánh hoa lay động, bay lượn giữa không trung, nói là cảnh đẹp nhân gian quả không quá.
Nhưng giọng nói trong trẻo chậm rãi dễ nghe vừa dịu dàng lại có chút từ tính của nam nhân bỗng khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp đến mấy cũng chỉ là một vật làm nền mà thôi.
Dư Duyệt buông kính quang lọc xuống, xoay người lại, cười nhạt nhìn nam nhân thanh nhã đnag ngồi trên xe lăn.
“Quấy rầy Lục biểu ca nghỉ ngơi, chỉ là vẻ đẹp của biển hoa này thật đặc biệt, một mình Trường Ninh thưởng thức cũng thiếu một phần lạc thú.”
------ lời nói ngoài lề ------
Trên đỉnh đầu Dư Duyệt và Mạc Ly Dạ phát ra vầng sáng màu xanh lục: Đao đâu?
Tiểu Phù run lên, ưỡn ngực, mạnh miệng: Các ngươi cũng có thể trả thù lại!
Mạc Ly Dạ nhìn Dư Duyệt, cười như tắm mình trong gió xuân: Có đạo lý!
LoBe: O. O