Beta: Nlthanhdieu
Đang bồi dưỡng tình cảm với khuê mật, Dư Duyệt không biết rằng tại thời điểm này, hai đồng đội tốt của nàng đã giúp Dư Duyệt tiến khá xa trên con đường hoàn thành nhiệm vụ, còn có một vị đánh giá nàng rất cao.
Nếu nàng biết điều đó, nhất định sẽ rất hổ thẹn, nàng tuy rằng có chút thông minh, nhưng nếu không có mười mấy năm để nghiên cứu cốt truyện, tìm tòi cục diện chính trị của Đại Sở, từng chút một xâu chuỗi mạng lưới quan hệ, bên người còn có Vương quyền Hoàng Quý Phi cùng Vĩnh Bình trưởng công chúa dạy dỗ, nàng nhất định không thể thăm dò được trong đó, bày ra ván cờ này.
Điều may mắn nhất chính là, thứ nàng không bao giờ thiếu chính là sự kiên nhẫn, vô số năm rảnh rỗi, nàng đã mài ra một chữ -- nhẫn, nàng đến thế giới này rất sớm, nhưng nàng cũng không ra tay dành lợi thế trước, nhân lúc Bạch Du Nhi còn chưa trọng sinh tiêu diệt nàng ta, tuy rằng gương Đồng không nói cho nàng biết liệu như vậy có được hay không, nhưng trực giác nhạy cảm đã ngăn nàng làm điều bốc đồng này.
“Bộ minh châu tử kinh hoa, trang sức này không tồi, ưu nhã thanh lịch nhưng vẫn đẹp.”
Trân Bảo Trai, Bạch Du Nhi nhìn trưởng quầy bưng châu báu lên, liếc mắt một cái liền nhìn trúng bộ trang sức này, mắt chuyển hướng về phía Dư Duyệt cười nói.
Dư Duyệt chỉ ngón tay vào cái trâm ngọc thất tua rua bên trên: “Thật đẹp mắt.”
“Lần trước không phải Lục hoàng tử đã tặng ngươi váy lụa lông chim tơ vàng sao? Vừa hay rất hợp với bộ trang sức này.” Như Thấm cười nói, dường như vô tình xẹt ngang qua Bạch Du Nhi.
Nghe nói lông chim tơ vàng hàng năm lệ la quốc chỉ sản xuất năm thớt, trong đó ba thớt dâng cống lễ vật, mỗi năm đều giống nhau đó là Thái Hậu một con, Hoàng hậu một con, Hoàng Quý Phi một con, bất quá năm nay Thái hậu không muốn, nên người ta thưởng cho Hiền phi, Hiền phi đem nó dựa trên dáng người Dư Duyệt làm thành váy, để Mạc Ly Cẩn đưa cho Dư Duyệt.
Bạch Du Nhi tay siết chặt lại, gấm vóc trân quý như thế, Hiền phi không nỡ dùng, lại cho Dư Duyệt, đây là muốn nói cho mọi người rằng, nàng đối với cô con dâu tương lai này có biết bao yêu thích cùng hài lòng sao?
Trong lòng thê lương, thống khổ đan xen, chừng nào Dư Duyệt còn ở đó, nàng vĩnh viễn chỉ sống dưới cái bóng của Dư Duyệt, nàng vĩnh viễn cũng không sánh bằng Dư Duyệt!
Nhưng nàng có thể làm thế nào đây? Thân phận Dư Duyệt, địa vị Dư Duyệt nàng không bao giờ với tới được, cho dù nàng không cam lòng, việc nàng có thể làm, cũng chỉ có lấy lòng Dư Duyệt!
Tuy chỉ là cảm xúc nhất thời dao động, nhưng vẫn bị Dư Duyệt cùng Như Thấm bắt thóp, liếc nhìn nhau, thật là dại dột a, không biết che dấu cảm xúc của chính mình, nếu không phải có nữ chủ quang hoàn bảo hộ, a, sớm không biết đã chết bao nhiêu lần!
Dư Duyệt cùng Như Thấm hai người hằng ngày đả kích Bạch Du Nhi, sau đó hai người cũng lười đến xem kỹ thuật diễn xuất của Bạch Du Nhi, tùy tiện tìm cớ để trở về phủ Công Chúa.
Bạch Du Nhi đang bị thương tâm, người mẫu thân âu yếm quan tâm lại là nữ tử khác, vừa thấy Dư Duyệt đến, trong lòng khó chịu vô cùng, không cam lòng cùng oán hận tích lại càng sâu, lo lắng mình sẽ mắc sai phạm, dẫn đến tự thân mình làm hết những điều đã được phó mặc, cũng không dám giữ lại nhiều, chỉ là vài câu sau “Lưu luyến không rời”, rồi cũng hồi phủ, chờ buổi tối Mạc Ly Cẩn tới xoa dịu chữa thương.
* * *
“Có sao không?”
Trên xe ngựa, Như Thấm đỡ nàng tựa vào gối mềm, đưa cho nàng một ly trà hoa ấm, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể vô lực, trên mặt tràn đầy lo lắng: “Bất quá chỉ là một kẻ ngu xuẩn, ngươi cần gì lúc nào cũng hao tâm khổ trí đến ứng phó nàng?”
Dư Duyệt nhẹ nhấp trà nóng, hơi hơi mỉm cười: “So với lúc trước đã tốt hơn nhiều, mặc dù tâm trí nàng ta còn non nớt, nhưng có khi vận khí lại tốt đến kỳ lạ, ta thật sự không có cách nào yên tâm.” Cốt truyện bị nàng làm lệch đi một chút, nhưng chủ yếu nàng vẫn phải dẫn vào cốt truyện chính, đây là thế giới thứ nhất của nàng, mọi thứ đều đang được khám phá, mạo muội cưỡng chế thay đổi cốt truyện, kết cục có lẽ quá sức chịu đựng của nàng.
Nếu Như Thấm im lặng, nàng sao lại không cảm thấy kì lạ? Có khi nàng còn cảm thấy nàng không phải đang ở trong một thế giới, hay là đang ở trong tuồng kịch?
Nhưng người bên cạnh đều là người sống nha!
Nếu tất cả đều là giả, nàng làm sao mà chịu nổi? Với lại nên đối mặt thế nào?
Sơn băng địa liệt, điên loạn, tự mình chấm dứt?
Dư Duyệt thấy thần sắc nàng mê mang, mang theo một chút sợ hãi, trong lòng thở dài, cầm tay nàng, bàn tay lạnh lẽo này có một chút ấm áp vì trà nóng: “A Thấm, hết thảy đều sẽ qua, chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Như Thấm gối đầu lên đùi của nàng, nhắm mắt lại, thanh âm hơi run: “Duyệt Nhi, ta sợ rằng khi ta tỉnh dậy, mười mấy năm qua tất cả đều biến thành tưởng tượng.”
Dư Duyệt nắm cánh tay mềm mại của nàng, bóp mạnh
“...”
“Đau không?”
“Đau!”
“Vậy không phải là mơ.”
Như Thấm ngồi dậy, nắm chặt chỗ bị bóp đau, ủy khuất nhìn nàng, quá tàn nhẫn, một chút cũng không lưu tình, chị em tốt gì ở đâu?
Dư Duyệt bình tĩnh uống trà, lúc này nói quá nhiều lời an ủi đều vô dụng, trực tiếp động thủ, để nàng biết được đâu là hiện thực, mới là sáng suốt nhất.