Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn

Chương 50: Chương 50: Đích nữ trọng sinh (49)




Edit: Mi An

Beta: LoBe

* * *

Vượt qua tử kiếp, Bạch Du Nhi không còn gì áp chế Dư Duyệt nữa, nàng cũng không cần đi theo kịch bản, lại còn thoát khỏi Mạc Ly Cẩn tên tra nam tình thánh này, cuộc sống sao lại không dễ chịu cho được!

Đáng tiếc tra nam chính là tra nam, cho dù hôn sự của hắn và Bạch Du Nhi đã chắc như đinh đóng cột, hắn vẫn chưa hết hi vọng với Dư Duyệt, luôn cách một đoạn thời gian lại cho người gửi tin cho nàng hoặc hẹn nàng ra, nói cho văn vẻ là nhận lỗi và giải thích.

Ha ha, ngu mới tin hắn, ai biết cái tên Mạc Ly Cẩn này có tâm địa gian xảo gì không, Dư Duyệt không có hứng thú đưa tới cửa để người ta tính kế, nộp hết mấy phong thư ấy lên Vĩnh Bình trưởng công chúa, nói trắng ra là cáo trạng!

Nhìn dáng vẻ ôn nhu hào phóng nở nụ cười của mẫu thân, cả người Dư Duyệt run lên, khóc thương mấy cái cho Mạc Ly Cẩn, công chúa mẫu thân nhà nàng trước nay đều có sức chiến đấu bùng phát tận trời, gia hỏa Mạc Ly Cẩn này còn cố tình chạm vào vảy ngược của bà, ha ha!

Sau đó, nghe nói Bạch Du Nhi bỗng dưng biết chuyện Mạc Ly Cẩn viết thư cho Dư Duyệt, nháy mắt nổ mạnh, cãi nhau một trận với hắn, nghe nói còn ra tay đánh người.

Sau chuyện hôm ấy, Bạch Du Nhi trở nên hết sức cực đoan, rốt cuộc không áp chế tính tình được nữa, hoàn toàn bại lộ bản tính. Sau khi được Hoàng đế tứ hôn, Bạch Du Nhi xem Mạc Ly Cẩn thành vật sở hữu của mình, quý nữ nào dám liếc thêm một cái, nhẹ thì bị nàng ta mắng đến thương tích đầy mình, nặng thì bị nàng ta rút roi ra đánh, đúng là không khác gì con đàn bà đanh đá. So với trước đây, thanh danh xấu tệ của nàng ta chỉ có hơn chứ không kém, quả thật giống như một con chuột trong cống nước hôi rình, người tức chó ghét.

Nhớ tới cái gọi là thay đổi lúc trước của Bạch Du Nhi, bây giờ mọi người đều khịt mũi coi thường, phỉ nhổ không thôi, còn âm thầm ví von nàng là một con chuột đen dơ bẩn khoác lông mèo, tự cho mình là một con mèo lanh lợi làm người ta vừa lòng.

Chuột? Mèo?

Khóe miệng Dư Duyệt run rẩy, khụ, đây là nói Bạch Du Nhi thế nào cũng là một con súc sinh sao?

Chậc chậc, đủ thấy người trong kinh thành chán ghét Bạch Du Nhi thế nào!

“Tam hoàng tử bình thường luôn một bộ công tử như ngọc nho nhã lễ độ trước mặt người khác, thế mà có một nữ nhân dám ra tay với hắn? Thêm nữa do Bạch Du Nhi, người và hắn giải trừ hôn ước, hắn vốn oán hận Bạch Du Nhi, sau đó bản tính Bạch Du Nhi bại lộ, Tam hoàng tử tàn nhẫn cho nàng một cước. Chứng tỏ hắn rất chán ghét người ta, lại hối hận về người không thôi.”

Yến Ngữ cười báo những chuyện lý thú này cho Dư Duyệt, trong nụ cười bao gồm nỗi vui sướng khi người gặp họa cùng với sự châm chọc đến cực độ.

Dư Duyệt hơi cạn lời, Bạch Du Nhi này cũng có phần quá ngu ngốc nhỉ? Tại thời điểm này, cho dù trong lòng không cam tâm thế nào đi nữa cũng nên giả vờ đi chứ, đây gọi là em bé biết khóc có sữa ăn, kinh thành chưa bao giờ thiếu người tốt, nàng ta vốn đã xinh đẹp, nếu giả vờ vô tội đáng thương một chút, cho dù thanh danh tệ hại thì cũng đâu đến mức xấu hoàn toàn đâu! Hơn nữa nàng ta ra vẻ đáng thương, Mạc Ly Cẩn oán hận nhưng rốt cuộc vẫn còn vài phần tình ý và thương xót cơ mà.

Nhưng Bạch Du Nhi này còn chưa được gả vào phủ Tam hoàng tử đã bắt đầu tìm đường chết?

Nàng ta thật sư trọng sinh sao? Đầu óc ngu ngốc thành như vậy cũng có thể làm nữ chính?

“Thông minh hay không tất nhiên không liên quan đến việc có thể trở thành nữ chính không.”

“Vậy cái gì mới liên quan đến việc trở thành nữ chính?” Dư Duyệt tò mò hỏi.

Đồng Kính im lặng, hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu, “Trong thế giới sụp đổ, không có!”

Dư Duyệt khóe miệng giật giật, nghĩa là ai là nữ chính thì hoàn toàn được Thiên Đạo thích!

Đúng là tùy hứng!

Dư Duyệt vứt đống ngổn ngang trong đầu qua một bên, Thiên Đạo như thế nào, nàng không có bản lĩnh để quản, mà Mạc Ly Cẩn có con sói phúc hắc Mạc Ly Dạ và công chúa mẫu thân nhìn chằm chằm, còn có đồng đội heo Bạch Du Nhi, ha ha, muốn xoay người chắc phải đến kiếp sau thôi, thế nên nàng vẫn nên nghĩ xem nên điều trị cơ thể Mạc Ly Dạ thế nào đi.

Từ khi hai người hợp tác, vì không cho bản thân Mạc Ly Dạ thành mối phiền toái, Dư Duyệt tự mình trông nom cơ thể hắn, mấy ngày trước nàng tiến cung thỉnh an Thái hậu, không biết sao đột nhiên Thái hậu nhớ tới, không ngờ lại thương tiếc đứa nhỏ xui xẻo Mạc Ly Dạ, còn bảo Dư Duyệt tiếp thay bà chăm sóc hắn.

Bây giờ nàng đã không còn là vị hôn thê của Tam hoàng tử, cũng không có gì để kiêng dè, dù sao nàng vẫn đang điều trị hắn, nên vui vẻ đồng ý.

* * *

Một chiếc bàn đá, một chiếc xích đu, một bình trà, nam tử thanh nhã như nguyệt thảnh thơi lật cuốn sách trong tay dưới những đóa mai đỏ nở rộ, mấy cánh mai đỏ dừng trên áo gấm nguyệt bạch của hắn, nhuộm lên một tầng sắc màu ấm áp cho hắn.

“Lục biểu ca quá tin tưởng Trường Ninh, hay xem lời của Trường Ninh thành gió bên tai?” Dư Duyệt ôm lò sưởi, nhàn nhạt nhìn về phía hắn.

Mạc Ly Dạ ngước mắt, ôn hòa cười, quân tử như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, lịch sự tao nhã như họa, “Tất nhiên là ta tin tưởng Trường Ninh.”

Dư Duyệt khẽ liếc hắn một cái, ngồi vào chiếc ghế đá Yến Ngữ trải lông nhung cho nàng, nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc Trường Ninh không có tự tin cũng không hứng thú chữa trị một bệnh nhân không nghe lời.”

“Khụ,“ Mạc Ly Dạ cười, khẽ ho một tiếng, trong giọng nói mang chút dỗ dành, “Ngồi trong phòng mãi cũng chán lắm, sáng nay thấy mai đỏ trong cung nở rất vừa lúc, mới ra đây hít thở không khí.”

Dư Duyệt nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, thân là thầy thuốc, nàng cần phải chịu trách nhiệm với người bệnh, nhưng chung quy Mạc Ly Dạ vẫn là một vị hoàng tử cao cao tại thượng, nhắc nhở vài câu là được, nói nhiều thì không đúng mực, “Tay.”

Mạc Ly Dạ thấy nàng không truy cứu nữa, mắt phượng trầm xuống, trong lòng khẽ thở dài, vẫn cười đặt tay lên đệm gối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.