Editor: Tranh Nhược.
Ngày an a mọi người!
Chương 52
Văn Nhân Vân Phỉ ngây ngốc nhìn hai người rời đi, cả người tản ra sương mù màu đen.
Nàng ta hiện tại muốn đi tìm Thái Tử ca ca, chỉ có Thái Tử ca ca mới là người yêu hoàn mỹ trong long nàng ta.
Còn Nam Cung Mộ Trầm và Quan Sanh Kình, hừ, bất quá là quỷ nghèo không có gì.
Kỳ thật Nam Cung Mộ Trầm tuy mất vị trí đệ nhất thương nhân nhưng của cải vẫn có.
Quan Sanh Kình mất tiền đồ, nhưng nuôi một người vẫn được.
Chỉ là tâm Văn Nhân Vân Phỉ quá cao, như cũ muốn sinh hoạt xa hoa lãng phí cẩm y ngọc thực trước kia.
Trong khoảng thời gian này, của cải của Nam Cung Mộ Trầm đã bị Văn Nhân Vân Phỉ tiêu pha mất một phần ba.
Lúc Tầm Mịch cùng Tông Chính Mộc Phong trở lại Vương phủ, vừa lúc cơm trưa.
Hôm nay mẫu thân xuống bếp làm, Tầm Mịch thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Phải biết rằng tay nghề của mẫu thân siêu siêu ngon, đạt đến trình độ ăn qua một lần sẽ nghiện.
Đũa không do dự hướng tới vịt say mà gắp, vừa bỏ vào miệng, không đợi nàng hưởng thụ, một trận buồn nôn liền ập tới.
Nhanh chóng ném đũa, chạy ra ngoài phun.
“Mỹ nhân làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái, kêu thái y, Ám Nhất, đi kêu thái y.”
Tông Chính Mộc Phong lo lắng vỗ nhẹ lưng Tầm Mịch, sắc mặt nôn nóng.
Thượng Quan Yên như suy tư gì đó chống cằm: “Mịch Nhi, con đây là lần đầu tiên, vẫn là thường xuyên như vậy?”
Tầm Mịch cuối cùng cảm thấy dạ dày thoải mái chút, nhận trà Tông Chính Mộc Phong đưa qua, uống lên lên.
“Mẫu thân, lần đầu tiên, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chờ thái y tới nhìn xem.” Trong lòng Thượng Quan Yên tính.
Lúc cùng Tông Chính Mộc Phong mắt to trừng mắt nhỏ, thái y bị Ám Nhất xách lại đây.
“Lão thần tham kiến Vương gia, quận chúa.” Thủ tịch thái y Thái Y Viện cung kính hành lễ.
Trong lòng buồn bực a, ông đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, lại bị người xách qua đây, tâm tắc.
“Đừng dong dài, mau nhìn mỹ nhân, nàng vừa mới ăn thịt vịt liền phun ra, là chuyện như thế nào.”
Tông Chính Mộc Phong nhấc thái y trên mặt đất, thúc giục ông.
Thái y thật là muốn quỳ, quả nhiên có dạng chủ tử nào thì sẽ có dạng thuộc hạ đó, đều thích xách người.
Nhanh chóng lấy ra công cụ, bắt đầu bắt mạch cho Tầm Mịch.
Ngay sau đó quỳ xuống, đối với hai người chúc mừng: “Chúc mừng Vương gia, quận, Vương phi đây là có hỉ, đã một tháng.”
Vốn là muốn xưng hô quận chúa, nhanh chóng sửa miệng.
Tông Chính Mộc Phong sửng sốt, ngây ra không phản ứng.
Tầm Mịch cũng là ngây người, cái vấn đề này buổi sáng mới thảo luận quá, buổi chiều liền tới rồi.
Phản ứng trì độn sờ sờ bụng, ở đây cư nhiên có một tiểu sinh mệnh, cảm giác thật thần kỳ.
Tính tính thời gian, giống như là nàng cùng ông xã lần đầu tiên.
Khóe môi lộ ra mỉm cười ấm áp, ánh mắt ôn nhu có thể chảy nước, phá lệ thỏa mãn nhìn chăm chú vào bụng.
Tình thương của mẹ phát ra nhìn một cái không sót thứ gì.
“Thái y mau đứng lên đi.” Vẫn là Thượng Quan Yên nhìn không được, đỡ lão thái y lên.
Sau đó đánh một cái, hai người hồi thần: “Choáng váng?”
“Mỹ nhân, mỹ nhân, nàng nghe được sao, chúng ta có hài tử.”
“Ta có hài tử, mỹ nhân có hài tử của ta.”
Tông Chính Mộc Phong hồi thần, liền ôm Tầm Mịch điên cuồng kêu to, biểu tình trên mặt kích động làm người không nỡ nhìn thẳng.
Tầm Mịch cũng thật cao hứng, cũng mặc cho nam nhân nổi điên.
Thượng Quan Yên thấy bộ dáng hai người, liền khẳng định cao hứng hỏng rồi.
Mang lão thái y đến một bên ngồi, bắt đầu dò hỏi những việc cần chú ý cùng đồ ăn.
Xem ra, trong khoảng thời gian này, bà không cần về phủ Quốc công.
Chờ hai người bình tĩnh lại, Tông Chính Mộc Phong hoàn toàn hóa thân ông xã nhị thập tứ hiếu.
Bưng trà rót nước, tự mình giám sát đồ ăn, lạnh thêm áo, nóng cầm quạt.
Để mình làm đệm, không vui, tự mình đùa làm nàng vui.
Kêu một cai phục vụ chu đáo, sợ không cẩn thận có sơ suất.
Ngay cả lão thái y cũng bị Tông Chính Mộc Phong vừa đe dọa vừa dụ dỗ lưu tại Vương phủ, để ông chăm sóc thân thể mỹ nhân trong toàn bộ quá trình.
Đến nỗi hoàng huynh hắn, Thái Y Viện còn có nhiều thái y như vậy không phải sao?
Thời gian không đến một ngày, tin Tầm Mịch mang thai, toàn bộ đều biết.
Mà tin nàng gả cho An Vương càng là truyền phố lớn ngõ nhỏ không người không biết không người không hiểu.
Đứng ở trong phòng trống trải, Văn Nhân Vân Phỉ mài nhỏ ngân nha.
Ngày hôm qua nàng ta thật vất vả vào phủ Thái Tử, gặp được Thái Tử ca ca.
Nguyên tưởng rằng nàng ta lập tức sẽ trở thành Thái Tử phi, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Lại bị Thái Tử ca ca ném vào thiên điện, buổi tối cũng không có tới tìm nàng ta, liền một người hầu hạ đều không có.
Vừa mới chuẩn bị ra cửa tìm Thái Tử ca ca, lại nghe thấy những nha hoàn gã sai vặt nói những cái đó.
Nghỉ chân nghe, mới biết được, Văn Nhân Tầm Mịch muốn cùng An Vương thành thân.
Đây là vì cái gì? Nàng ta mới là trời cao sủng nhi, nàng ta hẳn là bảo bối mọi người che chở trong long bàn tay.
Văn Nhân Tầm Mịch sao có thể so với nàng ta, còn không phải là có một gương mặt xinh đẹp sao.
Không được, nàng ta không thể cứ ngồi chờ chết, nàng ta muốn được mọi người chú mục.
Phương pháp tốt nhất chính là, huỷ hoại gương mặt kia của Văn Nhân Tầm Mịch.
Đến lúc đó xem An Vương còn có thể thích nàng hay không, nhân vật như An Vương, Văn Nhân Tầm Mịch như thế nào xứng đôi.
Hẳn là chính mình mới đúng, chỉ cần không có Văn Nhân Tầm Mịch, An Vương cũng sẽ trở cúi váy xưng thần dưới váy nàng ta.
Đúng, nhất định là cái dạng này.
Nàng ta hiện tại không ra được phủ Thái Tử, nhưng nàng ta có thể tìm Linh ca ca.
Văn Nhân Vân Phỉ phảng phất tìm được mục tiêu, tức khắc cũng không phẫn nộ, thu thập mình, ra cửa tìm người.
Vào lúc ban đêm, sau khi Tầm Mịch ngủ, Tông Chính Mộc Phong đột nhiên mở mắt ra.
Nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, bảo vệ Tầm Mịch sau người.
“An Vương, thuộc hạ không có ác ý, chỉ là tới nói cho ngài một sự kiện.”
Chỗ tối một người đi ra, nhỏ giọng nói, phía sau còn Ám Nhất cùng Ám Nhị đi theo.
Tông Chính Mộc Phong an tâm một chút, nghiêng đầu nhìn mỹ nhân như cũ ngủ ngon lành, trong mắt nhu hòa.
“Đi, đi ra ngoài nói.” Hạ giọng, làm cái thủ thế.
Nhẹ nhàng xuống giường, dịch chăn cho mỹ nhân, hôn ở trán nàng một cái, mới phủ thêm áo ngoài nhỏ giọng ra cửa.
“Nói đi, chuyện gì, làm thủ lĩnh ám vệ của Thái Tử lại vào lúc này đến Vương phủ của bổn vương.”
Ngồi ở chủ vị, Ám Nhất dâng trà, Tông Chính Mộc Phong mở miệng nhàn nhạt.
“Vương gia, có người muốn đối quận chúa xuống tay, mặt khác, Thái Tử sắp tới có động tác.”
Bạch Linh cũng không có vô nghĩa, nhanh chóng trả lời.
Tông Chính Mộc Phong thưởng thức chén trà, ý vị thâm trường nhìn nam nhân phía dưới.
“Nga, bổn vương dựa vào cái gì tin tưởng ngươi theo như lời ngươi đâu, ngươi lại vì cái gì muốn tới nói cho bổn vương những việc này?”
“Chim khôn chọn cành mà đậu.” Bạch Linh cung kính quỳ xuống.
Trong khoảng thời gian này ở phủ Thái Tử, thấy được quá nhiều, Thái Tử quá gấp gáp, cư nhiên muốn bức vua thoái vị.
Mặc kệ là thành công vẫn là thất bại, đều sẽ không có kết cục tốt.
An Vương còn ngồi, muốn âm mưu soán vị hoàng triều cơ hồ không có khả năng.
Trừ phi An Vương chết!