Ôm mẫu thân, nhẹ nhàng khóc lên, đây là nàng thay thế nguyên chủ khóc.
Mẫu thân vẫn còn sống, nàng cũng không có bước lên con đường đi đến địa ngục kia. Sao lại không cho nàng khóc? Nàng là vui mừng mà khóc, nàng đem toàn bộ những uất ức của kiếp trước đều phát tiết ra ngoài.
“Ngoan, Mịch nhi ngoan, nói cho mẫu thân. Mẫu thân vì con làm chủ”
“Cho dù mẫu thân không còn địa vị, nhưng con vẫn còn có một ông ngoại làm quốc công”
Đều nói, làm mẫu thân thì sẽ trở nên mạnh mẽ, tất cả đều vì hài tử của mình. Cho dù là người không tranh không đoạt như nàng. Giờ phút này cũng lộ ra gương mặt sắc bén đầy sát khí.
(Hài tử: con cái)
Những lời này của Thượng Quan Yên là nói cho thừa tướng nghe.
Cho dù địa vị của hắn có cao cách mấy thì cũng không cần quên. Nàng, Thượng Quan Yên là người của phủ Quốc Công, nữ nhi của nàng cũng là tiểu tiểu thư của phủ Quốc công.
Văn Nhân Tường Chinh lặng người, biểu tình đều hiện ra trên mặt. Hiển nhiên, là bị những lời nói của phu nhân làm kinh sợ.
(Hiển nhiên: quá rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa)
Đồng thời cũng phản ứng lại.
(Đồng thời: cùng lúc, cùng thời gian)
Đúng vậy, thân phận của Thượng Quan Yên cũng không phải tiểu thư nhà quan bình thường.
Hắn muốn động nàng, còn phải nghĩ kỹ lại.
Tầm Mịch khóc đủ rồi, mới từ trong lòng ngực mẫu thân nhú đầu ra. Đúng lúc này, Tông Chính Mộc Phong đưa khăn tay qua.
“Cám ơn”
Nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn, tiếp nhận khăn tay, đem nước mắt trên mặt lau khô.
Mỗi một nơi trên gương mặt bị nước mắt chạm vào, nơi đó sáng bóng đầy mộng nước lấp lánh, đôi mắt đo đỏ, mang theo quyến rũ đầy phong tình.
(Phong tình: lẳng lơ, tình tứ)
Nhất cử nhất động, giống như là nhánh lan cao quý trên thân cây tùng bách thanh nhã, xinh đẹp nhã quý.
(Thanh nhã: vẻ đẹp lịch sự, khiêm tốn)
(Nhã quý: thanh nhã + quý phái)
Những người đứng xem kịch vui kia, dường như lúc này mới bừng tỉnh.
Ồ! Thì ra đây chính là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng.
Là ai nói nàng xấu xí không mặt mũi nhìn người?
Nếu nói dung sắc này là xấu, thì trên đời này thật sự không có ai xứng đáng với hai chữ mỹ nhân.
(Dung sắc: dung nhan + sắc đẹp)
Vị đại tiểu thư kia của phủ thừa tướng được mọi người công nhận là đệ nhất mỹ nhân sợ là còn không bằng một phần ba nhan sắc của nhị tiểu thư.
(Nhan sắc: vẻ đẹp của người phụ nữ, người phụ nữ đẹp)
“Mẫu thân, phụ thân. Lần này nữ nhi có thể trở về, đều phải cảm ơn An Vương đây”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Thừa tướng nhanh chóng đặt câu hỏi.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy nhị nữ nhi của mình cũng không phải là một người đơn giản. Ít nhất, so sánh với đại nữ nhi, còn muốn thông minh hơn nhiều.
Trước kia, sao lại không có phát hiện ra nhị nữ nhi thông minh xinh đẹp hơn đại nữ nhi kia chứ?
Nếu bồi dưỡng nhị nữ nhi, thì kế hoạch sẽ càng thuận lợi hơn. Nhưng mà, hiện tại cũng không trễ, chờ đem việc này giải quyết ổn thỏa, thì sẽ tìm nhị nữ nhi nói chuyện.
Trong ánh mắt của Tông Chính Mộc Phong nổi lên chút sát khí.
Lão già này cũng không nhìn xem bản thân mình là cái thứ gì, dám ngang nhiên tính kế đến trên đầu mỹ nhân nhà hắn, thiếu giáo huấn.
(Giáo huấn: dạy bảo điều hay lẽ phải)
Tầm Mịch giả bộ không nhìn thấy được sự cấp bách của thừa tướng, ung dung chậm rãi đem mẫu thân đỡ sang một bên.
(Cấp bách: căng thẳng, gây go, cần phải giải quyết ngay)
Kêu đệ đệ tới chăm sóc mẫu thân, lại nâng Tiểu Hương từ trên mặt đất đứng dậy, an ủi vỗ vỗ lưng nàng.
“Ngày hôm qua, con tính đem Phượng Hoàng Châu mà đại tỷ vẫn luôn muốn … đem tặng cho nàng, sai Tiểu Hương đi mời đại tỷ đến”
“Nhưng còn chưa nói một câu, con đã mất đi ý thức. Chờ cho đến khi tỉnh lại, thì đã là nửa đêm … May mắn gặp được An Vương, An Vương thấy con đáng thương, mới đem con mang về Vương phủ”
“Chuẩn bị sáng sớm trở về thỉnh tội, nhưng lại nghe nói … ngày hôm qua … Thái tử đã cùng thái Tử phi … thành thân … còn động phòng …”
“Phụ thân, cái gì con cũng đều có thể cho đại tỷ, cho dù là thái tử điện hạ. Con biết, đại tỷ yêu thích thái tử điện hạ. Mỗi lần thái tử tới phủ, đại tỷ đều sẽ … cùng … với thái tử … như hình với bóng”
Không dấu vết bôi đen đối phương, nàng cũng làm được. Nàng làm không tệ phải không?
“Chỉ là … con lại không nghĩ tới. Đại tỷ sẽ nhẫn tâm như vậy … Con cũng không nghĩ muốn tính toán chuyện gì với đại tỷ”
“Thành toàn một đôi tình nhân còn hơn ăn chay niệm Phật mười năm”
“Nhưng, con không thể chịu đựng được … khi tỷ ấy lại muốn giết chết con, sau đó quay đầu muốn hại mẫu thân của con”
“Phụ thân, con biết, con nói như vậy, người sẽ không tin … An Vương, phiền ngài …”
Tầm Mịch nhìn nam nhân nhà mình gật gật đầu. Sau đó, lui bước trở lại bên cạnh mẫu thân cùng đệ đệ của mình.
Tâm tình vui vẻ, thưởng thức sắc mặt đầy thú vị của đám di nương kia, đặc biệt là mẫu thân của nữ chủ.
Quả nhiên, là một người không lên được mặt bàn, ánh mắt né tránh co rúm.
Sau khi Tông Chính Mộc Phong nghe mỹ nhân kể về âm mưu ghê tởm kia, thì tối hôm qua đã phái Ám Nhất điều tra ngọn nguồn mọi chuyện.
Thuận tiện cũng đem Tiểu Hồng, tâm phúc nha hoàn của nhị phu nhân, trói lại mang về. Sau một hồi đe dọa, cái gì cũng đều khai.
Ám Nhất đem người xách ra, vứt đến trên mặt đất, lại nhanh chóng biến mất.
“Bổn vương rất thưởng thức ngạo khí cùng tấm lòng rộng rãi của nhị tiểu thư. Cho nên, lần này bổn vương sẽ nhúng tay quản chuyện này”
“Vị này là ai, chắc các ngươi cũng rất quen thuộc, ta cũng không nói nhiều nữa. Tất cả mọi người đều là người thông minh”
Đi lên, đá đá lên người đang nằm giả chết trên mặt đất.
“Đem mọi chuyện mà ngươi biết, đều nói ra hết cho ta. ta tạm tha ngươi một mạng … Cón nếu không thành thật ...”
Câu nói kế tiếp chưa nói, đã đủ làm Tiểu Hồng sợ tới mức tè ra quần.
Lập tức gân cổ kêu gào:
“Nhị phu nhân cứu con, cứu con. Những việc này đều là người cùng đại tiểu thư kêu con đi làm”
“Là đại tiểu thư âm mưu huỷ hoại thanh danh của nhị tiểu thư. Nàng ghen ghét nhị tiểu thư ưu tú hơn so với nàng, xinh đẹp hơn so với nàng”
“Cũng là đại tiểu thư khuyến khích nhị phu nhân độc chết đại phu nhân. Muốn tướng gia đem nhị phu nhân nâng lên làm chính thê, như vậy đại tiểu thư sẽ trở thành đích nữ”
“Nàng có thể gả cho thái tử điện hạ, những chuyện này đều là do đại tiểu thư làm. Không có quan hệ với con”
“Cầu xin ngài, buông tha cho con”
Tiểu Hồng đã bị những dụng cụ tra tấn tối hôm qua dọa cho sợ hãi, nói năng lộn xộn, đem những điều mà mình biết đều nói ra hết.
Nhị phu nhân đã bị dọa đến xanh mặt, nhanh chóng lao tới, lôi kéo Tiểu Hồng vừa đánh, vừa chửi, mắng ầm lên.
“Ngươi, cái thứ tiện tỳ, dám ngang nhiên hãm hại chủ tử của mình”
Tư thế kia giống như rất muốn giết Tiểu Hồng. Tiểu Hồng cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh. Đẩy ra nhị phu nhân đang đè đánh đấm ở trên người nàng.
Quỳ bò, ngã nhào xuống dưới chân thừa tướng, túm chặt ống quần của ông ta.
“Tướng gia, tướng gia, những gì Tiểu Hồng nói đều là sự thật. Đại tiểu thư còn nói với thái tử. Chờ đến khi nàng trở thành thái tử phi, tướng gia sẽ giúp thái tử đoạt vị”
‘ Ahhhhh...’
Tiểu Hồng vừa nói xong, đã bị Văn Nhân Tường Chinh hung hăng đạp văng đi ra ngoài.
Hắn tức muốn hộc máu. Bị mất mặt chưa đủ, còn lòi ra thêm tội đại nghịch bất đạo.
Cả cơ thể của ông đều lạnh run vì sợ.
Văn Nhân Vân Phỉ.
Tiện nhân, làm sao nó dám lớn mật đến như thế?
Những người đứng ở đây, đều bị những lời trong miệng Tiểu Hồng phun ra chấn kinh.
Hoàng đế nước An vẫn còn khỏe mạnh, tuổi còn chưa đến ngũ tuần. Thái tử đã chịu không nổi, muốn soán vị rồi sao?
(Ngũ tuần: 50 – 59 tuổi)
Vị đại tiểu thư này của phủ thừa tướng ngay cả chỗ dựa đều tìm tốt, thật đúng là mưu tính sâu xa.
Chuyện này, chưa kịp đợi Tông Chính Mộc Phong lên tiếng, thì thánh chỉ đã đến trước.
Tuyên gọi những người liên can vào cung kiến giá.
(Kiến giá: gặp mặt hoàng đế)
Toàn bộ sắc mặt của thừa tướng đều xám trắng. Hắn gần như có thể đoán trước được kết cục của mình.
Không được, hắn không thể vì một người nữ nhi sớm hay muộn đều phải bị vứt bỏ mà hại toàn bộ phủ thừa tướng.
Nếu không phải Ám Nhất nhanh tay, đem Tiểu Hồng mang đi, đại khái sẽ bị thừa tướng giết diệt khẩu.
Tầm Mịch mang theo mẫu thân cùng đệ đệ ngồi trên xe ngựa của vương gia.
Bạch ngọc được điêu khắc thành một bản vẻ sang trọng. Không gian rộng mở, thảm nhung được trải trong xe là loại tốt nhất. Chính giữa đặt một bàn nhỏ, phía trên là một ít điểm tâm cùng nước trà.
Hai con hải huyết bảo mã kéo xe, trang nghiêm lại uy vũ.