Tiếc rằng mỗi năm phủ tể tướng chỉ cho ra 100 bình rượu.
Thái hậu biết rõ phủ tể tướng đang lấy lòng mình, bật cười tỏ vẻ vui mừng lắm, phất tay đồng ý.
Ngay lập tức, một hàng cung nhân tiến vào, trên tay cầm bình rượu ngọc.
Các nàng đồng đều khom người châm rượu.
Mùi hương thơm dịu dàng lan tỏa khiển mọi người tấm tắc khen ngợi.
Mai Hạ tuy trầm trồ trước thứ rượu thần kì trong truyền thuyết nhưng vẫn nhớ lời của Dạ Thành, sẽ không động vào chút rượu nào.
Mọi người nâng ly chúc mừng.
Mai Hạ thông qua hệ thống cũng nhắc nhở Khánh Phong.
Tuy không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng cô biết nếu để Dạ Thành cẩn thận nhắc nhở thì không phải đùa.
Yến tiệc bắt đầu, ca múa không ngừng biểu diễn.
Tiếng chúc tụng dâng quà nổi tiếp nhau không ngớt.
Mai Hạ yên lặng nhìn, khung cảnh này, không khí này, không có một nhà sản xuất phim hiện đại nào tái hiện lại được.
Thế rồi, nhà vua lên tiếng ra một quyết định bất ngờ: "Năm nay, trẫm sẽ không chọn đại thần trong triều đi sứ nữa.
Trâm sẽ để cho cánh thanh niên tài tuấn đi"
Cũng phải, tới lúc đi sứ thăm lại nước láng giềng rồi.
Năm nay nước đó cũng không lấy được vẻ vang qua chuyến đi vừa rồi, thế nên nhất định lần này sẽ tìm cách làm khó dễ sứ thần nước họ.
Có điều buổi tiệc từ đầu đến cuối đều không có chuyện gì xảy ra.
Mai Hạ đè xuống sự nghỉ hoặc trong lòng, định bụng lần gặp tới sẽ hỏi Dạ Thành cho chắc.
Nhìn bên kia, hẳn vẫn ung dung không có vẻ gì ngoài ý muốn cả.
Trong đầu cô truyên tới giọng của Khánh Phong: "Làm sao? Có chuyện gì đâu?"
"Không biết, Dạ Thành dặn tớ như vậy"
"Chẳng lẽ hắn tính sai? Thôi kệ, cẩn thận vẫn hơn"
Không ngoài dự đoán, đội đi sứ có cả Mai Hạ, Dạ Thành và Khánh Phong.
Vì phải tới tận xứ người nên phải đi sớm.
Cô ngôi trong xe ngựa, bên cạnh là Dạ Thành.
Cô nghiêng đầu nói: "Việc lần trước...
Rốt cuộc là chuyện gì?"
Gả hai chạy về hai phía khác nhau.
Đàn thú này không hiểu sao lại có ý định giết sạch bọn họ, thấy người phân ra, chúng cũng chia ra đuổi.
Cũng may Dạ Thành không thật sự liệt, trông hắn như dựa vào người cô nhưng sức nặng thì chẳng có bao nhiêu.
Mai Hạ nhướng mày, đến lúc này còn giả vờ, chẳng lẽ ở đây còn có người khác? Mai Hạ cười, dưới chân vận lực tăng tốc độ.
Trên đầu chợt vang lên tiếng chim giống như quạ kêu, cô ngẩng đầu lên.
Mẹ ơi, loài lai quạ và dơi này là con gì thế này? Dạ Thành lấy từ trong ống tay áo hai viên gì đó, sau đó ném về lũ quạ.
Bọn chúng ngay lập tức bốc cháy, giống như xác pháo rơi xuống mặt đất.
Mai Hạ triệu hồi gió, cơn gió mạnh mẽ làm đám chim di chuyển khó khăn, sau đó bị những lưỡi dao vô hình xé xác trong không trung.
Cuối cùng hai người cũng tìm được một hang động.
Mai Hạ đem Dạ Thành trốn vào trong đó.
Ở miệng hang, cô hạ luôn kết giới cho yên tâm.
Ngồi bệt xuống đất, lúc này cô mới có thời giờ hỏi hẳn: "Có chuyện gì thế? Đàn thú kia không bình thường đúng không?"
"Ừ, lúc này trong kinh đô cũng không yên lắm đâu"
Dạ Thành cười gật đầu nói.
"Có ý gì?"
"Ngươi biết không, Tam hoàng tử muốn làm phản, bức vua thoái vị"
Hắn nói, ngữ điệu lạnh lùng giống như kể về chuyện người khác chứ không phải là về gia đình hắn vậy.
Mai Hạ bừng tỉnh.
Không ngờ Tam hoàng tử lại to gan như vậy, trực tiếp đánh thẳng vào cung đức vua nhường ngôi.
Có lẽ hắn cảm nhận được một phe ẩn nào đó được các đại thần ủng hộ nên lo lắng, muốn ra tay trước đây mà.
Có điều kế hoạch của hẳn cũng khá thông minh.