Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc Nhất

Chương 65: Chương 65: Nhặt được nam chính (18)




Tuy nghĩ vậy nhưng dù đến bây giờ, Đức Mạnh vẫn còn linh cảm sợ hãi.

Một tiếng nói vô hình luôn quanh quẩn trong đầu hẳn nói rằng: “Chưa đâu, cô ấy không phải của cậu và sẽ sớm rời đi thôi.

Lúc ấy cậu lại chỉ còn một mình”

Không phải! Không thể thế được! Mai Hạ cảm nhận được cảm xúc của hắn, không hiếu ra sao.

Rốt cuộc điều gì khiến hắn sợ hãi như vậy? Bây giờ không phải hắn đứng trên đỉnh cao nhân sinh rồi ư2 “Đức Mạnh, anh sao vậy?”

“Mai Hạ...Đưa tôi về nhà đi...làm ơn...”

Trong đêm tối, cô nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của hắn.

Giống như một con mèo con đáng thương không có nhà để về và cầu xin cô cưu mang lấy nó.

Nếu thật sự như thế, cô sẽ không do dự mà đồng ý.

Nhưng hẳn thật sự không có nhà sao? Tộc mèo yêu làm sao bây giờ? Mai Hạ không hiểu sao lại thấy tầm mắt nhòe đi.

Hóa ra bất giác cô đã khóc mất rồi.

Một cảm giác bất lực trào lên trong lòng.

Cô muốn đón hẳn về nhà, hẳn muốn đi với cô.

Nhưng không được.

Đức Mạnh nhận ra câu trả lời của cô, trong lòng thất vọng.

Thế nhưng tay áo cảm nhận cảm giác ấm áp, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Mai Hạ đang khóc.

Cảm giác ấy bay sạch, bây giờ hắn chỉ nôn nóng muốn cô nín khóc.

“Sao vậy? Xin lỗi...

Là lỗi của tôi...

Tôi làm cô khó xử đúng không?”

Mai Hạ khóc càng lúc càng lớn, không nói lên lời mà chỉ có thế lắc đầu.

Cô cũng tủi thân mà.

Thật ra, từ hai thế giới trước cô đã muốn ở lại.

Thế nhưng những suy nghĩ đó đều bị lý trí của cô kìm hãm và giấu nhẹm đi.

Đến bây giờ gặp Đức Mạnh, hắn cho cô cảm giác tự do, ưu tiên những gì mà cô thích.

Cô có thể quậy phá, có thế bày bừa, có thể to tiếng quát mắng khi không vừa ý.

Bất giác cô bị sự dung túng thầm lặng ấy nuông chiều và trở nên không còn cứng rắn lý trí nữa rồi.

Cảm xúc bấy lâu nay vỡ òa ra.

Cô muốn ở lại, cũng muốn bên cạnh những người mà cô quý mến.

Thế nhưng đều giống như bây giờ, lực bất tòng tâm, muốn mà không thể làm.

“Cậu là tộc trưởng, tộc mèo yêu mới là nhà của cậu”

Cô nói.

Đức Mạnh ngẩn người, không ngờ cô lại nói như vậy.

Hắn lau nước mắt cho cô, trong lòng rầu rĩ.

Hóa ra hai người đều có nỗi sợ riêng.

Vậy làm thế nào đây? “Bây giờ tôi chỉ muốn biết cô có đồng ý cho tôi tới sống chung với cô như trước kia không thôi.

Thật lòng trả lời đi Mai Hạ”

Cô do dự, cuối cùng gật đầu.

Đức Mạnh đưa tay ôm lấy mặt cô, nói: “Chỉ cần cái gật đầu này là đủ.

Chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết”

Rất nhiều năm về sau, Mai Hạ vẫn nhớ như in khung cảnh đêm đó.

Một vườn hoa rộng lớn và một bầu trời đầy sao.

Hắn nhìn cô, nói rằng chỉ cần cô muốn là được, những chuyện còn lại hắn sẽ lo liệu.

Từ ngày hôm đó, Mai Hạ không còn gặp Đức Mạnh nữa.

Giống như lần gặp mặt chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ của cô mà thôi.

Thế nhưng những món quà nhỏ thi thoảng xuất hiện trước cửa nhà, bên trong kèm một tờ giấy có nét chữ quen thuộc nhắc nhở cô điều đó không phải mơ.

Chàng trai phóng khoáng như gió ấy đã trở lại rồi.

“Chủ nhân, hôm nay chúng ta có trà hoa đậu biếc.”

Chàng quản gia Hygge tháo vát bưng khay trà tới, sau đó thuần thục rót trà.

Nước trà màu xanh biếc xinh đẹp đổ ra chén.

Mai Hạ rất thích màu sắc này, cầm lên tay mãi không uống.

“Chủ nhân đang nhớ một người sao?”

Mai Hạ giật mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hygge vẫn giữ nụ cười dịu dàng và bình thản.

Cô khẽ cười, nói: “Cái gì chứ.

Tôi chỉ đang nghĩ về công thức mới thôi.”

“Chủ nhân, ngài nói dối”

Mai Hạ nhìn anh, bất đắc dĩ: “Anh đúng là...

Tính cách thẳng thắn như thế này dễ làm phật ý người khác lắm đấy”

“Xin chủ nhân tha lỗi cho Hygge lảm lời”

Mai Hạ phất tay, cô cũng không giận.

Mai Hạ nhìn ra ngoài trời, hôm nay thời tiết thật đẹp, cô có tâm tình rất tốt.

Anh chàng quản gia nói: “Chủ nhân, nghe nói tộc mèo yêu đóng kết giới rồi.

Không ai ra vào tộc đó được nữa.”

“Cái gì?”

Cô nhíu mày, đặt chén trà xuống.

“Có nghe ngóng được vì sao không?”

Anh lắc đầu, không biết nữa.

Mai Hạ đứng dậy đi vào phòng làm việc, muốn xem qua quả cầu thủy tinh xem có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng chẳng có gì cả, kết giới bảo vệ tộc mèo yêu rất mạnh, phù thủy già lõi đời còn chưa chắc phá được nữa là cô.

Cô không phải vạn năng, thế nên tình huống này chỉ có thể gọi hệ thống.

“689 không thăm dò được”

Hệ thống trả lời.

“Quy tắc là như vậy, tránh cho những người xuyên không ăn gian và lợi dụng làm chuyện xấu, thế nên trong một số tình huống khả năng của hệ thống cũng bị hạn chế”

Mai Hạ ngẩn người, có hơi lo lắng.

689 an ủi cô nói: “Chủ nhân, Đức Mạnh là nam chính mà, có thể có chuyện gì được chứ.

Chủ nhân mới là boss cuối, thế nên chỉ cần chủ nhân không ra tay thì Đức Mạnh sẽ vượt qua được thôi “

Mai Hạ thở hắt ra một hơi.

Còn có thể làm gì khác nữa đây ngoài lo lắng.

Những món quà nhỏ và bức thư tay thi thoảng được gửi tới là minh chứng cho thấy hắn vẫn ổn.

Hắn không hề đề cập tới tình hình trong tộc, chỉ kể vài câu chuyện vụn vặt mà hắn gặp trong ngày.

Mai Hạ không biết hắn đang làm gì nhưng không sao là tốt rôi.

Chớp mắt lại qua thêm 20 năm nữa.

Cuộc sống của cô vẫn bình lặng như thế.

Cô đã quen với sự bầu bạn một cách âm thầm của Đức Mạnh.

Cô bỏ thư hồi đáp vào thùng thư và chờ lần tới, người mang quà tới sẽ đem đi.

Hai người viết thư qua lại như vậy, đôi khi cô cũng nói muốn gặp hắn.

Hẳn nói, chờ một thời gian nữa.

Một ngày nắng đẹp, chuông cửa lại reo lên.

Mai Hạ ý bảo Hygge ra ngoài, chỉ thấy anh rời đi chưa tới 3 phút đã quay lại cười nói: “Chủ nhân, ngài ra đây xem đi”

Mai Hạ nhíu mày, không hiểu ra sao.

Cô đành bỏ cuốn sách đang đọc dở xuống, đứng dậy ra ngoài xem người tới là ai.

Chỉ thấy trước cửa nhà có một thùng giấy, bên trong là một con mèo đen.

Đôi mắt quen thuộc ấy không lẫn vào đâu được, Mai Hạ giật mình, ngồi xổm xuống cầm tờ giấy bên cạnh: “Tôi không có nhà để về nữa, xin hãy cho tôi ở cùng”

Mai Hạ phì cười, cuối cùng vẫn là đem theo hản vào nhà.

Dù sao bên ngoài cũng không tiện nói chuyện.

Cô đặt hắn lên bàn, chọc vào đầu hẳn nói: “Được rồi, còn không hiện hình?”

Đức Mạnh nhảy xuống dưới đất, khẽ kêu một tiếng.

Chỉ trong nháy mắt, trong nhà có thêm một quý ông.

Đức Mạnh cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Mai Hạ bật cười khúc khích, cũng nói: “Lâu rồi không gặp.”

Hắn ngay lập tức bày ra bộ mặt đáng thương, lại gần cô nói: “Bây giờ tôi không có nhà để về rồi.

Cô có thể thu lưu tôi được không?”

Đức Mạnh ngồi xuống từ từ kể cho cô nghe.

Hóa ra, thời gian qua hắn tìm cách để có thể rời khỏi tộc.

Nếu cái ghế đầy ngăn cách hai người, vậy hắn không cần.

Đức Mạnh đã dạy dỗ em trai mình để nhường chức vị cho.

Mấy chục năm qua không gặp cô là vì thế, đóng kết giới lại vì ngăn không cho thế lực bên ngoài nhân cơ hội tấn công.

Hiện nay em hắn đã hoàn toàn tiếp quản được rồi, vì vậy hắn cũng rời đi.

“Tôi trở về rồi, cô còn cần tôi không?”

Không sợ cách trăm sông nghìn núi để tới bên người, chỉ sợ vượt qua hết tất cả, người lại không cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.