Editor: Kiều Tiếu
Tại tòa cao ốc chọc trời nằm giữa trung tâm thành phố.
Trong văn phòng nằm trên tầng cao nhất, ánh nắng màu vàng xuyên thấu cửa sổ sát đất, dừng trên mặt nam nhân đang ngồi trước máy tính.
Nghĩ đến ánh mắt kinh ngạc mang theo độc ác của Quân Mạc, Quân Sâm nhịn không được cong môi, sau đó cười khẽ ra tiếng.
Đừng nóng vội, đây chỉ là bắt đầu, giờ mà đã không thừa nhận được, sau này phải làm thế nào đây?
Động tác trên tay chợt khựng lại, điện thoại đặt một bên vang lên.
“Lão đại, lão đại!”
Âm thanh hoảng loạn của Phương Nguyên truyền đến, tay Quân Sâm hơi căng chặt, cau mày, “Từ từ nói.”
“Không thấy Tuyết Cầu đâu, hình như là từ cửa sổ nhảy xuống chạy mất, đây là lầu hai a, sao nó mở được cửa sổ, nhảy xuống có bị ngã không a? Nó còn nhỏ như vậy, mới đẻ hơn một tháng!”
Cha già Phương Nguyên nhọc lòng nhắc mãi, bàn tay cầm điện thoại của Quân Sâm cứng đờ, sau đó hờ hững mở miệng, “Tôi đã nói rồi, nuôi một thời gian sau sẽ chạy mất, một con mèo hoang mà thôi, không nhớ người.”
“Ai, nhưng mà nó mới..”
“Được rồi, tôi muốn tiếp tục làm việc, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi.” Quân Sâm cúp máy.
Bàn tay cầm điện thoại khựng lại một chút, đáy mắt tối lại, tựa hồ có gì đó xẹt qua, lại tựa hồ cái gì cũng không có, thật lâu sau mới đặt điện thoại sang một bên, lại lần nữa dường như không có việc gì bắt đầu công tác.
Mà Yến Lạc giờ phút này đang dùng bốn cái chân ngắn nhỏ nghe theo chỉ dẫn của Tiểu Phấn Hồng chạy như điên về phía công ty của Quân Sâm, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Đinh -- giá trị hắc hóa của Quân Sâm +5 (79/100). “
Bước chân Yến Lạc lảo đảo một cái, cả thân mình nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa lăn thành một vòng trên mặt đất.
Đôi mắt dị sắc trừng lớn, không rõ người này rốt cuộc bị cái gì, thật vất vả mới khiến hắn giảm 1 điểm giá trị hắc hóa, bây giờ thì tăng tận 5 điểm, ai chọc hắn a?
Trong lòng Yến Lạc nghi hoặc, động tác lại càng nhanh, chờ đến cửa lớn Quân thị thì cũng là lúc tan tầm, tuy nhờ tu luyện Sinh Linh Quyết nên cũng không tiêu hao quá nhiều thể lực, nhưng Yến Lạc vẫn thấy mệt.
Nhảy vài cái lên cái cây trước cửa Quân thị, ngồi xổm trên nhánh cây, Yến Lạc thở hổn hển, phe phẩy đuôi nhìn cửa lớn Quân thị, nheo mắt lại.
“Ký chủ thân ái, làm sao vậy? Sao lại bày ra biểu tình này?”
“Không có gì.” Chẳng qua khí đen dày đặc xung quanh Quân thị đúng là kinh người, cũng không biết Quân Sâm bày ra cái bẫy gì cho Quân thị.
Cái đuôi nhỏ của Yến Lạc lắc lắc, “Quân Sâm gần ra chưa?”
Gần đây, cô ở chỗ Quân Sâm thật sự quá không có cảm giác tồn tại, mắt thấy giá trị hắc hóa không giảm phản tăng, Yến Lạc cảm thấy nên thay đổi biện pháp.
“Đúng vậy, đo lường thấy mục tiêu nhiệm vụ đang tiếp cận, ký chủ thân ái, ngài muốn làm gì?”
Tiểu Phấn Hồng còn chưa nói xong, thân hình Yến Lạc chợt cứng đờ, chậm rãi đứng lên, cảnh giác nhìn mấy người ngồi canh gác ở cách đó không xa.
Nếu vừa rồi cô không nhìn lầm, ánh sáng lạnh chợt léo lên dưới ánh nắng kia là.. ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao?
Đám người này là ai? Bọn họ muốn làm gì? Yến Lạc cau mày nhìn.
Ngay lúc này, một thân hình quen thuộc đi ra từ cửa lớn công ty, sắc mặt Quân Sâm hơi trầm xuống, mày cau lại, bước chân có chút vội vàng, cũng không biết có phải gặp chuyện gì quan trọng không.
Yến Lạc không có ngay lập tức nhảy tới, kế tiếp quả nhiên nhìn thấy đám người kia đánh mắt ra hiệu cho nhau, bắt đầu hành động.