Editor: Kiều Tiếu
Phương Nguyên nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ tới giọng điệu âm trầm lạnh lẽo của Quân Sâm trong điện thoại, không khỏi ở trong lòng thắp ba nén hương cho đám người chọc phải Quân Sâm.
Nhưng mà không thể không nói, có thể chọc Quân Sâm thành bộ dáng này... đúng là có năng lực.
“Lão đại, tình huống thế nào? Là bên Quân Mạc động thủ sao?”
Phương Nguyên tới, Quân Sâm mới bóp tắt điếu thuốc trong tay, khóe môi mím chặt, liếc nhìn phòng giải phẫu còn chưa có động tĩnh gì một cái.
“Hắn không ngốc như vậy.” Quân Sâm cười lạnh một tiếng.
“Vậy là... nữ nhân Hồ Tiên kia?” Phương Nguyên nhíu mày, Hồ Tiên là mẹ của Quân Mạc, cũng là 'tình yêu đích thực' của Quân Lương Tín.
Nữ nhân này chẳng có bản lĩnh gì đáng nói, nhưng thật ra kỹ thuật câu dẫn nam nhân học được không tồi, phỏng chừng là hiện tại thấy Quân Sâm chiếm thế thượng phong, địa vị trong ban đổng sự ngày càng cao, Quân Mạc và Quân Lương Tín còn chưa sốt ruột, người này đã nóng nảy rồi.
Đã vậy còn dùng thủ đoạn ngu xuẩn như vậy.
Khóe môi Phương Nguyên lộ ra một tia châm biếm, giây lát lướt qua, sau đó, ánh mắt hắn dừng lại trên phòng giải phẫu đèn đuốc sáng trưng phía sau, “Nếu mọi chuyện là thế này, thì có liên quan gì đến Tuyết Cầu đâu? Anh tìm được nó ở chỗ nào? Em đi tìm thật lâu cũng không thấy bóng dáng nó đâu.”
Mày của Quân Sâm hơi thả lỏng một chút, đáy mắt mang theo cảm xúc phức tạp, “Nó theo tôi đến công ty.”
“A? Cái gì?” Vẻ mặt Phương Nguyên mờ mịt nhìn Quân Sâm, “Nó mới một tháng, sao có thể đuổi theo anh đến công ty a?”
Người anh em, có phải anh nghĩ quá nhiều hay không? Mèo con hơn một tháng tuy rằng có bốn chân, nhưng sao có thể chạy lại xe bốn bánh được a?
Quân Sâm mắt lạnh nhìn hắn một cái, “Lúc tôi ra khỏi công ty, nó ngồi xổm trên cành cây chờ tôi.”
Thì ra là thế.. A? Ngồi xổm trên cành cây chờ hắn? Phương Nguyên trừng mắt nhìn Quân Sâm.
Lúc này đôi mày nhíu chặt của Quân Sâm mới hoàn toàn thả lỏng, khóe môi mang theo ý cười nhìn Phương Nguyên, không chút để ý nói, “Chắc là ở nhà một mình cảm thấy buồn chán, nên mới đi theo tôi.”
“Vì cái gì đi theo anh, mà không phải là theo em? Oa! Rõ ràng là chỗ em càng gần hơn, hơn nữa là em nhặt nó về, từng chút cẩn thận nuôi lớn không phải sao? Mới đầu anh còn muốn đuổi nó ra khỏi nhà kìa!”
Phương Nguyên trừng lớn mắt, vạn phần bất mãn.
“Đừng nghĩ quá nhiều.” Nhìn đèn trong phòng giải phẫu đã tắt, Quân Sâm nhấc chân đi về phía đó, sau đó giơ tay chụp lên vai Phương Nguyên, “Chắc là nó không thích cậu.”
Phương Nguyên: “... “
Thu hồi cảm xúc đắc ý của anh đi, chúng ta vẫn là anh em tốt.
Thấy Quân Sâm trực tiếp đẩy cửa vào phòng giải phẫu, Phương Nguyên hơi dừng một chút, sau đó cong môi, thật là ngoài ý muốn, không lâu trước đây còn cảm thấy không chừng bé mèo con này có thể thay đổi Quân Sâm một chút.
Không nghĩ tới nhanh như vậy.
* * *
“Tình huống thế nào?”
Giải phẫu cũng không mất quá nhiều thời gian, giờ phút này, cầu lông nhỏ nằm nghiêng trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, lỗ tai nhỏ màu hồng nhạt gục xuống, còn ở trong trạng thái gây tê chưa tỉnh lại.
“Tuyết Cầu phải không?”Một hộ sĩ lặng lẽ giương mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt đẹp trai của Quân Sâm, sau đó mới cúi đầu nhìn bệnh án trong tay, nháy mắt cảm thấy tức giận, “Có người dùng sức ném nó xuống đất phải không?”