Editor: Kiều Tiếu
Tiểu Phấn Hồng:???
“Hệ thống này không dỗi không nuốt trôi cơn tức này a.” Bạn nhìn xem, cái kiểu truyền tống sai lệch vào thân thể mèo con này cũng có thể phạm phải, nếu không phải cô cơ trí bán manh khoe mẽ, chỉ sợ cô đã sớm ngỏm củ tỏi được chứ? Yến Lạc liên tục mỉm cười.
Tiểu Phấn Hồng: “...”
Phong cách này của ký chủ có chút không đúng....
Quả nhiên là mang thù? Đúng không? Trách không được từ khi bắt đầu vị diện này, số lần nó bị ký chủ dỗi càng ngày càng nhiều!
“Cái này trách ai?” Yến Lạc vung đuôi nhỏ, được Quân Sâm đặt lên ghế phụ, phía dưới là một chiếc lồng xách tay nhỏ đã được trải thảm lông mềm mại.
Yến Lạc đứng lên, độ cao vừa vặn có thể với đến thành lồng, đầu nhỏ dò ra ghé vào thành lồng ngắm Quân Sâm đang lái xe bên cạnh.
Tiểu Phấn Hồng:...QAQ
Biểu tình thình lình xuất hiện trong đầu, dọa Yến Lạc nhảy dựng, thân mình nho nhỏ thiếu chút nữa ngã xuống, khó khăn lắm mới vịn vào thành lồng, ổn định được thân mình.
“Tiểu Phấn Hồng! Không phải đã nói với em, không cần đột nhiên nhét đống biểu tình kỳ kỳ quái quái đó vào đầu chị rồi sao?”
Tiểu Phấn Hồng chiếm tiện nghi xong, nhanh chóng lặn.
Dù sao bị dỗi mà không trả đũa lại thì không được a.
Tóm lại, một người một hệ thống từ giờ phút này trở đi bắt đầu bước lên con đường quỷ dị không quay đầu lại.
Tiểu Phấn Hồng không có động tĩnh, Yến Lạc hơi liếm môi, đầu nhỏ quơ quơ, sau đò bò lại trong lồng nằm, bắt đầu vận hành Sinh Linh quyết.
Gần đây cô vận chuyển linh khí trong cơ thể càng ngày càng thành thạo, cô có thể rõ ràng cảm nhận được, không cần một năm như Tiểu Phấn Hồng dự đoán, nhiều lắm hai tháng là cô có thể thành công hóa thành hình người.
Đến lúc đó, giá trị hắc hóa còn dư lại sẽ không cần bị động như vậy.
Rốt cuộc dùng thân thể một con mèo đi cảm hóa vai ác cũng có chút khó khăn.
Thấy Yến Lạc rốt cuộc ngừng nghỉ, Quân Sâm mới thu hồi tầm mắt, nhóc con này tuy ngoan ngoãn, nhưng thói quen thích chơi đùa thường ngày của loài mèo cũng không ít, hắn thật sự sợ mới vừa cơm nước xong đúng là thời điểm làm ầm ĩ, nếu nó không cẩn thận nhảy ra rồi bị ngã thì không tốt.
Kết quả là, trong tòa nhà cao tầng, thang máy này chỉ có tâm phúc của Quân Sâm, các quản lý cấp cao của công ty mới có thể ra vào.
Nhóm quản lý cấp cao biết rõ tính tình của Quân Sâm lần đầu tiên khó tin nhìn Quân Sâm như vậy... không, nên nói là nhìn cục bông trắng lông xù xù trong lòng Quân Sâm...
Thậm chí có mấy người nhịn không được giơ tay xoa xoa hai mắt mình.
Đó là... mèo?
Động tĩnh chung quanh có vẻ quấy rầy tới nhóc con trắng như tuyết trong lòng Quân Sâm, cục lông nhỏ màu trắng kia hơi run lên, sau đó nâng đầu lên.
Thật là rất nhỏ, nhìn cùng lắm chỉ mới hai ba tháng, lông xù xù, khiến người ta kinh ngạc là mắt nó, hoá ra là một đôi dị đồng, hơn nữa màu sắc đặc biệt xinh đẹp.
Có mấy quản lý nữ đôi mắt đều dính chặt vào cục bông nhỏ, nếu không phải e ngại thân phận của người ôm, hiện tại phỏng chừng đã sớm xông lên sờ hai cái.
Đợi chút... người ôm?(?Д?#)
Hỏi lại, vì sao BOSS nhà bọn họ ôm mèo đến công ty?!
Gương mặt kia của Boss, nhìn kiểu nào cũng không giống người thích nuôi mèo a?
“Tỉnh? “Nhận thấy động tĩnh trong ngực, Quân Sâm cúi đầu nhìn Yến Lạc đang dùng hai cái móng vuốt nhỏ xoa nắn mặt mình.
Vừa rồi ở trên xe ầm ĩ một lát liền an tĩnh, chờ đến lúc xuống xe, nhóc con này đã thích ứng phi thường tốt, hô hấp đều đều ngủ mất.
“Meow.” Đôi mắt to tròn của Yến Lạc nhìn chung quanh một vòng, cảm nhận thấy chung quanh an tĩnh, âm thanh không tự giác thấp đi hai phần.