Editor: Kiều Tiếu
Tuy đáng yêu thật đấy, nhưng trọng điểm hiển nhiên không phải ở đó.
Trọng điểm là...
Trên khuôn mặt luôn luôn quạnh quẽ lạnh băng của lão đại lại toát lên vẻ cưng chiều nhàn nhạt, hơn nữa còn vươn tay nắm lấy bàn tay của cô gái nhỏ bên cạnh, kéo cô đi về phía văn phòng.
Có thể cảm nhận được, Quân Sâm cố tình đi chậm lại để đợi cô gái nhỏ phía sau, điều đó khiến người ta nhịn không được tò mò, không biết thân phận của cô gái nhỏ này là gì.
Không lẽ lão đại đã thông suốt, chuẩn bị đi tìm chị dâu cho bọn hắn? (? Д? #)
Nhưng mà, hóa ra lão đại lại thích loại phong cách này?
Còn nữa, mèo con Tuyết Cầu vẫn luôn như hình với bóng với ngài đi đâu rồi a?
Quân Sâm hoàn toàn không có ý định giải đáp thắc mắc của mọi người, hắn dẫn Yến Lạc đi tới cửa văn phòng.
Vẻ mặt của bí thư đang xử lý công việc ở ngoài có phần vi diệu, đang muốn nói gì đó với Quân Sâm thì cánh cửa trước mắt đột ngột được đẩy ra.
“Lão đại, anh cuối cùng cũng đi làm... Hả? Vị này là?” Âm thanh của Phương Nguyên truyền ra.
Yến Lạc nỗ lực lộ ra cái đầu nhỏ chui ra từ phía sau Quân Sâm, cười híp mắt với Phương Nguyên, sau đó lại lần nữa bị Quân Sâm ấn trở về.
Cũng không biết trong chung cư kia ẩn giấu bảo bối gì mà Quân Sâm nhất quyết không cho phép hắn bước vào, khổ nỗi nhân vật chính cũng không đi làm, giờ đây thật vất vả Phương Nguyên mới chặn được người, nhìn xem, hắn đã thấy cái gì?
Ai nha, anh mất tăm mấy ngày nay có phải là vì trong nhà cất giấu một cô gái nhỏ hay không???
Trong nháy mắt, trong đầu Phương Nguyên não bổ ra đủ loại cốt truyện cẩu huyết.
Bá đạo tổng tài cầm tù tiểu bạch thỏ, ở trong chung cư này này nọ nọ (xxoo).. Tiểu bạch thỏ giận mà không dám nói gì...
A, máu mũi.
Anh bạn, não bổ quá nhiều là bệnh, phải trị.
“Thì ra anh là y quan cầm thú dạng này...” Kết cục của não bổ quá nhiều là, không cẩn thận buột miệng nói ra ý tưởng trong lòng.
Phương Nguyên nói xong một nửa, đột nhiên ý thức được vấn đề, giọng nói lập tức im bặt, nhưng như vậy cũng không cứu được tiền thưởng nửa năm nay của hắn.
Phía đối diện, sắc mặt của Quân Sâm trầm xuống, khóe môi hơi cong lên, cười nhạo một tiếng.
Phương Nguyên:. (ΩДΩ) Run bần bật.
“Thì ra cậu không cần nhà tư bản vạn ác, tên y quan cầm thú này phát tiền thưởng cho cậu.”
Hắn biết ngay mà QAQ.
Rũ đầu, Phương Nguyên tránh ra, để hai người vào cửa.
Nhìn bộ dáng của Quân Sâm, trước kia thì cứ trưng ra vẻ anh đây là đại gia, bây giờ thì lại làm người hầu to xác bên người cô gái nhỏ, hết đổ nước lại trải thảm.
Trong phút chốc, Phương Nguyên có cảm giác toàn bộ thế giới này đều huyền huyễn cả rồi.
Đại gia ơi, anh rốt cuộc là ai? Trả nhà tử bản lãnh khốc vô tình bóc lột áp bức sức lao động trước đó về cho tôi đi!
“Đinh!” Điện thoại của Phương Nguyên vang lên một tiếng nhỏ, Phương Nguyên khẽ chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn tin nhắn của bộ phận tài vụ gửi tới.
“Phương lão đại... Boss nói tiền thưởng tháng này của anh sẽ không được phát, nếu là có nghi vấn gì, xin tự mình đi hỏi boss...”
Phương Nguyên: “...”
Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Sâm, vừa lúc Quân Sâm đặt di động trong tay lên bàn, thấy hắn nhìn về phía này, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
Phương Nguyên: “...”
Không không không, hắn muốn thu hồi lời nói vừa rồi, giờ đây hắn vạn phần xác định, đây chính là nhà tư bản vạn ác đó! Thật quá đáng!
Ôm ly nước ấm đang tỏa ra mùi hương thảo dược nhàn nhạt, Yến Lạc ngồi trên sô pha nhìn biểu tình hoàn toàn suy sụp của Phương Nguyên, khe khẽ nhấp một ngụm nhỏ, chép chép miệng, cảm thấy tư vị cũng không tệ lắm, lúc này dưới đáy lòng mới bi ai cho Phương Nguyên vài giây.