Editor: Kiều Tiếu
Cảm xúc hiện tại có chút vi diệu, Quân Sâm rũ mắt, ánh mắt quạnh quẽ rũ xuống, cổ tay áo tùy ý xắn lên, trong tay cầm một bình sữa nhỏ, độ ấm nơi đầu ngón tay hơi nóng.
Nhóc con ôm bình sữa nằm trên sô pha, phía dưới lót thảm mềm mại, móng vuốt phấn nộn ôm lấy nắp bình sữa, cái mũi nhỏ phấn hồng hồng hít hít, khẽ híp mắt nỗ lực mút vào.
Cục bông nhỏ mềm mại lông xù xù, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt to to kia có thể nói là đáng yêu đến cực điểm.
Quân Sâm nhìn nửa ngày không sai biệt lắm có chút hiểu được cảm giác của Phương Nguyên khi cả ngày ôm lấy hamster nhà mình hô to gọi nhỏ thật đáng yêu thật đáng yêu.
Tuy nói mục tiêu đầu tiên là lấy lòng người trước mặt, nhưng vốn dĩ không đói bụng, nỗ lực ăn đến bây giờ đã có chút căng.
Yến Lạc nho nhỏ ợ một cái, cố sức dùng móng vuốt nhỏ đẩy tay Quân Sâm ra.
Bốn cái chân nhỏ đạp đạp, sau đó muốn xoay người lại.
Ngoài dự kiến của Yến Lạc, cô còn không có xoay người thành công, một bàn tay từ bên cạnh duỗi lại đây đè cô lại.
Cái tay kia khớp xương rõ ràng, tinh tế thon dài, xinh đẹp cực kỳ, mặc dù đè cô lại nhưng động tác vẫn có vẻ ưu nhã tự phụ.
“Ngao ô, ngao ô..” Yến Lạc hơi giãy giụa, theo bản năng kêu ra tiếng, móng vuốt nhỏ ôm lấy cái tay kia, răng nhỏ mới nhú ra hơi hơi cọ vào ngón tay hắn, cái đuôi nhỏ lung tung quét qua quét lại.
Quân Sâm nhịn không được khẽ cười một tiếng, nhưng thật ra thu tay về, đặt bình sữa qua một bên, xoay người lại thì thấy Yến Lạc ghé vào sô pha, mệt rã rời khẽ gục xuống đầu nhỏ.
Nói đến cũng kỳ quái, loại vật nhỏ yếu ớt lại ầm ĩ căn bản không có tác dụng gì này, nếu là trước đây, hắn chắc chắn không thể cho nó ở trong địa bàn của hắn nghỉ ngơi lâu như vậy, càng đừng nói để nó không kiêng nể gì nằm trên sô pha nhà mình.
* * *
Chờ đến khi Phương Nguyên trở về thì thấy một cục lông trắng tùy tiện ngủ trên sô pha nhà mình, nghĩ đến lúc trước Quân Sâm nói gì đó, thân mình Phương Nguyên hơi cứng đờ, chớp chớp mắt, nghiêng đầu ngó cái cửa phòng đóng chặt ở đối diện.
Còn may còn may, lão đại mấy ngày nay vội vàng mã hóa ký tự đồng thời thuận tiện hố người, phỏng chừng không có nhìn thấy nhóc con này cả gan làm loạn.
Xách cái cục lông này lên, nó ngủ còn rất ngon, cái miệng nhỏ chép chép, làm Phương ba ba nhọc lòng quá mức rất là đau đầu.
Thật cẩn thận nâng nhóc con này đặt vào trong thùng giấy, trong miệng còn không quên thì thầm: “Sao một con mèo nhỏ như em lại bò lên trên ngủ được? May mắn đại ma vương không nhìn thấy em, bằng không lập tức ném em ra.”
“Meo... ô?” Bị quấy rầy giấc ngủ Yến Lạc híp hờ mắt, ngao ô một tiếng, từ trong tay hắn nhảy xuống, lăn vào trong thảm lông, một bộ dáng không muốn để ý tới anh.
Dáng vẻ này chọc cho Phương Nguyên dở khóc dở cười.
Đến tối, trong phòng Quân Sâm, ba cái máy tính không ngừng lập lòe phát sáng, Quân Sâm đạm mạc nhìn số liệu phập phồng lên xuống, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.
Sau đó động tác hơi dừng lại, khóe môi tràn ra một nụ cười khẽ, nguy hiểm mê hoặc.
Ẩn giấu nhiều năm như vậy, nếu động thủ, vậy phải đánh đến khi đối phương không còn sức đánh trả, cuối cùng vô pháp xoay chuyển trời đất, vậy mới đạt thành mục đích của hắn.
Hiện tại đã dọn xong mồi, chỉ chờ con cá ngu xuẩn cắn câu.
Hoạt động thân mình một chút, công tác gần đây rốt cuộc cũng hạ màn, đôi mắt Quân Sâm ám trầm hệt như bóng đêm u tối ngoài kia.