Editor: Kiều Tiếu
Thấy sắc mặt Quân Sâm trầm xuống, Phương Nguyên buông đồ vật trong tay xuống, nhanh chóng bước tới, che trước người Yến Lạc, chỉ kém nhấc tay thề với trời là qua hai ngày nữa sẽ đưa Yến Lạc đi.
Sợ Quân Sâm đen mặt đem quả cầu lông to gan lớn mật này ném ra ngoài.
Mới không trông có xíu, nhóc con này sao dám bò tới vị đại lão trước mặt này? Người ta sớm đã có dự tính khi nào ném nó ra ngoài, nó còn mắt trông mong sáp lại gần.
Thật là không có chút ý thức nguy hiểm nào.
Phương Nguyên chợt đau đầu.
“Tránh ra, cậu làm nó sợ.” Quân Sâm cau mày vòng qua Phương Nguyên vẻ mặt ngây ngốc, đến trước thùng giấy nhỏ kia.
“Meow...” Âm thanh nhỏ bé yếu ớt truyền ra từ thảm lông, chỉ thấy thảm lông phồng lên một cái cục nhỏ, không ngừng run rẩy.
Chờ đến khi Quân Sâm duỗi tay ôm cái quả cầu trắng kia trở lại sô pha, Phương Nguyên còn không có phục hồi tinh thần.
Đợi chút, đây là tình huống thế nào?
Nói muốn ném chính là hắn, hiện tại ôm lên cũng là hắn, một lượt thao tác này Phương Nguyên thật sự xem không hiểu.
Đặt cục lông nhỏ trên đùi mình, ngón tay Quân Sâm tìm được đầu Yến Lạc, “Bị dọa?”
“Meow.” Yến Lạc thật sự bị dọa rồi, mèo con vốn dĩ yếu ớt mẫn cảm, mặc dù bên trong thay đổi một linh hồn khác, nhưng phần lớn vẫn chịu ảnh hưởng của tập tính.
Phương Nguyên trừng mắt nhìn Quân Sâm từng chút từng chút vuốt ve lông tơ của mèo con.
Mà vốn dĩ nhóc con đối với hắn có chút lạnh lùng ngạo kiều thế nhưng giờ lại làm nũng cọ cọ trong lòng Quân Sâm.
Đột nhiên có loại cảm giác vi diệu, giống như phụ huynh không cho nuôi thú cưng, nhưng sau khi mang thú cưng về, phụ huynh lại thân cận với thú cưng hơn mình, ngược lại ném con trai con gái ruột qua một bên.
Nhìn “phụ huynh” chơi đùa với Yến Lạc, khóe miệng Phương Nguyên hơi run rẩy, huyệt thái dương giật giật.
Ừm.. Loại cảm giác này nhất định là ảo giác.
Nhưng vì cái gì a, rõ ràng là hắn mang về mà, không đúng sao? Vì sao lại thân thiết với tên hỗn đản Quân Sâm kia hơn?
Nhưng mà.. Thấy cảm xúc không chút để ý nơi đáy mắt Quân Sâm, Phương Nguyên nhướng nhướng mày, tiến đến trước người Quân Sâm, bắt gặp cặp mắt màu lam xinh đẹp của Yến Lạc đang nằm trong lòng ngực Quân Sâm liếc hắn một cái, xong liền xoay người đưa lưng về phía hắn.
Bộ dáng này có vẻ là mang thù chuyện lúc nãy.
Phương Nguyên: “...”
“Lão đại, anh thích?” Phương Nguyên nháy mắt, nhìn cục bông trắng vô pháp vô thiên trong ngực Quân Sâm.
“Không.” Âm thanh Quân Sâm đạm mạc, một thân quý khí thanh thoát, rũ mắt nhìn cục bông trắng ôm tay mình chơi rất vui vẻ.
Chẳng qua đối với sinh mệnh nhỏ yếu ớt phảng phất toàn tâm toàn ý ỷ lại này có chút kỳ quái thôi.
“Vậy lão đại còn muốn đưa nó đi không?” Phương Nguyên khổ não, vậy rốt cuộc là ngày muốn đưa ra ngoài hay muốn lưu lại? Nói chắc chắn một câu đi.
“Trước lưu lại đi, chờ lớn rồi không chừng nó sẽ tự chạy đi.” Mèo rất giống với người, cho dù có cho nhiều chỗ tốt đến cỡ nào, đều không nhớ rõ trong lòng, con người cầm nhiều chỗ tốt như vậy còn phản bội, huống chi là một con mèo đâu..
Chỉ là trước khi rời đi, nếu nó vẫn luôn cho hắn loại cảm giác này, hắn không ngại nuôi nó thật tốt.
Nghĩ như vậy, Quân Sâm khẽ cười một tiếng, xách cổ Yến Lạc lên khiến thân mình cô treo lủng lẳng trên không, hơi nheo mắt: “Nhìn dáng vẻ là một con mèo cái.”
Yến Lạc:!!!!!!!!!
Trông anh lớn lên nhân mô nhân dạng, ai có thể nghĩ đến hoá ra là tên lưu manh!