Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Chẳng qua hắn biết là cô sợ hãi, lần đầu tiên ngỏ lời, cô từ chối hắn cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Hắn có thể chờ cô hòa hoãn, nhưng kiên nhẫn của hắn có hạn...
Không buông tay, hơi thở của hai người giao triền, dưới ánh mắt kinh ngạc của Yến Lạc, hắn tiếp tục lại gần thêm một chút, “Lạc Lạc, là em trêu chọc tôi trước.”
Yến Lạc nghẹn, hồi tưởng những việc mình từng làm.
Trước đó cô vẫn luôn coi hắn là em trai, cho nên cảm thấy những việc cô làm lúc ấy quả thật là xứng chức (*xứng đáng với chức vụ) chị gái, tuy nhiên bây giờ nghiêm túc tự hỏi thì....
Yến Lạc nuốt một ngụm nước miếng, cô trước đây hẳn là đang tìm đường chết?
“Tuổi của tôi lớn hơn cậu không ít, hơn nữa chúng ta không thích hợp a.” Đây là đang cự tuyệt đó.
Yến Lạc hơi trợn mắt, trong lòng lại hiểu rõ, bản thân không có khả năng ở lại nơi này quá lâu, cho dù cô có muốn, nhưng thọ mệnh của nguyên chủ ở vị diện này không cho phép cô có thời gian thoải mái.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ tiêu trừ hắc hóa, vốn định sẽ an ủi vết thương trong nội tâm đứa nhỏ này, trợ giúp hắn bước lên vị trí tối cao, sau đó sẽ thay hắn tìm một người thích hắn, đối xử tốt với hắn để làm vợ.
Kết quả là cô suy nghĩ không chu toàn? Nhưng cho dù như vậy, Yến Lạc biết tùy tiện hứa hẹn là không đúng, bây giờ cự tuyệt hắn có khả năng sẽ làm giá trị hắc hóa tăng lên, nhưng nếu như cô hứa hẹn chuyện cô không thể làm được, vậy cô sẽ thành người mà bản thân ghét nhất.
Đồng dạng, cũng là việc làm tàn nhẫn nhất đối với Tu Ẩn.
Yến Lạc hiểu rõ.
“Tuổi?” Tu Ẩn khẽ cười một tiếng, tựa hồ cảm thấy Yến Lạc lấy lý do này để cự tuyệt có chút ngu ngốc, ánh sáng dưới đáy mắt hắn ngưng lại, nhìn Yến Lạc.
“Đi trên mặt đường bằng phẳng cũng có thể bị ngã, vài bước chân đã khiến bản thân mệt thở không ra hơi, thân thể kiều nhược chạm vào một cái liền lung lay, mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm sợ hãi không tưởng được....”
Vốn còn đang chìm đắm trong cách làm của mình, Yến Lạc nghe Tu Ẩn thao thao bất tuyệt kể lể khuyết điểm của cô, sắc mặt hơi trầm xuống, làm cái gì đây? Muốn mở màn đại hội đối đầu phê bình sao??!! ( ̄- ̄#)
Muốn đánh nhau sao??!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Yến Lạc trong cơn giận dữ giơ tay muốn bóp chặt cổ hắn, chẳng qua thân thể này từ khi sinh ra thể lực đã không lớn, dễ như trở bàn tay bị Tu Ẩn đè lại.
Đáy mắt Tu Ẩn mang theo ý cười, nhìn Yến Lạc như tiểu bạch thỏ nhu nhu nhược nhược phản kháng, đè lại tay cô ở phía sau, lần nữa ôm cô vào trong ngực, tiếp tục nói.
“Một động tĩnh nhỏ thôi đã sợ hãi rồi, em nói xem em như vậy, cho dù tôi cho em tự do, em thật sự có thể đi sao? Cái trình độ không khiến người khác bớt lo này của em, tuổi tác nói lên được à?” Tu Ẩn không chút để ý nói, ngữ khí trong đó đã sớm không còn dáng vẻ thuần lương ngày trước.
Như bị gông cùm xiềng xích gắt gao trói chặt, Yến Lạc nghiến răng, ngao ô một tiếng, cắn lên vai hắn.
Mẹ nó, cắn chết cậu!
Chút lực nho nhỏ này làm Tu Ẩn hơi hơi nhướng mày, giữa đôi lông mày xinh đẹp nhiễm một loại ý vị khác, cúi đầu, sợi tóc màu kim cọ ở bên tai Yến Lạc.
Cánh môi đặt ở bên tai cô, chỉ cần lùi lên trên một chút là có thể ngậm lấy vành tai của Yến Lạc.
Hô hấp nóng rực tỏa ra, làm Yến Lạc cầm lòng không được run rẩy một cái.
Âm thanh cười khẽ truyền đến bên tai.
“Quả nhiên Lạc Lạc vẫn là Lạc Lạc, dạng này mới đáng yêu...”
Gia hỏa này...... Đồng tử Yến Lạc hơi co lại, nhận thấy được nguy hiểm liền muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn, nhưng chậm.