Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Đã sắp chết còn phải nói, đúng rồi, tôi sắp chết rồi đó...
Có cần bi thảm như vậy không hả? QAQ
Thời thời khắc khắc bị đe dọa bởi giá trị hắc hóa ngày càng tăng, đồng thời còn được thông báo, cô sắp chết, chuẩn bị dần đi.
Kiếp sống này tuyệt đối không giống người mà!
“Bởi vì khối thân thể của ký chủ quá mức suy yếu, thọ mệnh rất ngắn, lại thêm chịu ảnh hưởng của giá trị hắc hóa, nên đang từng bước bước vào thời kì suy nhược, không tới một năm cơ năng của thân thể sẽ hoàn toàn hư hỏng.”
Không tới một năm?
Đúng là, gần đây giấc ngủ của cô càng ngày càng dài, thân thể dần dần trở nên yếu ớt hơn, bởi vì nguyên nhân đó sao?
“Cụ thể mà nói, chỉ cần giá trị hắc hóa vượt hơn phân nửa, nhiệm vụ của ký chủ sẽ bị tính là thất bại, ký chủ thân ái, bây giờ cô có thể lựa chọn rời đi hoặc tiếp tục ở lại với điều kiện trong vòng một năm thời gian hoàn thành tiêu trừ giá trị hắc hóa, chẳng qua khi xem xét tình hình thực tế, tôi kiến nghị đi theo con đường công lược.”
Con đường công lược?
Ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, Yến Lạc nhìn giá trị hắc hóa chậm rãi tăng trở lại, cuối cùng mím môi, đáy mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, bật cười, “Tiểu Phấn Hồng, chúng ta rời đi bằng cách nào? Tôi rất sợ đau a.”
Là lúc nào rồi mà ký chủ nhà mình còn có tâm trạng thoải mái nhàn hạ để nói giỡn vậy?
Tiểu Phấn Hồng hơi lẩn tránh, “Ký chủ yên tâm đi, Tiểu Phấn Hồng sẽ đảm bảo sự an toàn của ký chủ, tự động hỗ trợ giảm bớt 70% đau đớn, chuyện này không cần lo gì hết.”
Yến Lạc nghe thế gật đầu, thuận tay cầm trái cây trên bàn nhét vào miệng, nhai: “Vậy là tốt rồi.”
Nuốt xuống miếng trái cây cuối cùng, Yến Lạc hoạt động bả vai, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ không hề thấp đằng kia.
“Ký chủ, cô muốn làm gì??!!” Tiểu Phấn Hồng nhìn động tác kế tiếp của Yến Lạc, hơi sửng sốt, sau đó hò hét thành tiếng.
Yến Lạc xắn tay áo, làn váy thật dài được cột chắc ở bên hông, kê ghế rồi đứng lên trên đó, trèo cửa sổ.
Vốn dĩ thân mình đã có chút lung lay sắp đổ, lại còn bị Tiểu Phấn Hồng dọa, thiếu chút nữa là cô ngã từ trên ghế xuống.
Yến Lạc đứng vững chân, thở ra một hơi, lại bò lên trên, “Bò cửa sổ a, nhìn không thấy à?”
Thấy, đã nhìn ra.... Chẳng qua, tối như vậy mà cô còn muốn bò cửa sổ... Có ý gì à?
Hơn nữa cái thân thể nhu nhược đó...
“Núi không đến tìm tôi, tôi sẽ đi tìm núi.” Yến Lạc nghiêm trang nói, dù sao chuyện này cũng cần giải quyết dứt điểm mà, không đúng sao?
Thật cẩn thận nhảy xuống đất, Yến Lạc đánh giá xung quanh, dưới tình huống đội vệ binh không chú ý thì nhanh chóng trốn vào bụi cây bên cạnh.
May là trong ấn tượng của đội vệ binh, công chúa thân thể kiều nhược không có lá gan trèo cửa sổ như ký chủ thân tàn chí kiên nhà mình. (*thân tàn chí kiên: nôm na là thân thể rách nát nhưng ý chí kiên cường.)
Cậu nói ai thân tàn chí kiên hả? ヽ(#'Д′)?
Tiểu Phấn Hồng:......
Tránh thoát đội vệ binh kia xong, Yến Lạc thở phào nhẹ nhõm, để ý trái phải một lượt.
“Ký chủ thân ái, cô biết Tu Ẩn đang ở chỗ nào không?”
“Chuyện này dựa vào cậu đó, Tiểu Phấn Hồng.” Yến Lạc không chút khách khí nói, nhìn về phía hai thị nữ đang dọn dẹp đồ đạc ở cửa.
Loáng thoáng có thể nghe được hai chữ 'bệ hạ' từ trong miệng mấy cô đó, cái gì điện, cái gì điện....
Đáy mắt Yến Lạc xẹt qua một đạo ánh sáng nhạt.
“Tiểu Phấn Hồng, tôi cần do thám để biết các cô ấy đang nói cái gì.”
“Tốt, ký chủ.”
“Bệ hạ đã mặc kệ chỗ này nhiều ngày rồi, vị công chúa này thất sủng rồi phải không?”
“Đừng nói bậy, nếu như bị người có tâm nghe được sẽ phiền toái.” Một thị nữ khác đè thấp thanh âm cảnh cáo.
Kiều Tiếu: Tìm người phụ giúp edit. Bạn nào có hứng thú với bộ này, dự định edit chung với mình thì liên hệ mình nhé. Mình luôn chào đón các bạn!!!