Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 43: Chương 43: Đồng thoại đều gạt người (43)




Editor: Honey

Beta: Kiều Tiếu Nương Tử

“Oa, ký chủ, cô có thể có năng lực đoán trước a, hơn nữa còn rất mạnh. “

Lông mày Yến Lạc giương lên đang muốn cùng Tiểu Phấn Hồng tiếp tục nói chuyện, chợt trước mắt một mảnh mơ hồ.

“Nhưng mà chuyện đó anh trai sẽ thật nhanh giải quyết xong, Lạc Lạc ngoan ngoãn ngủ một giấc được không? Ngủ một giấc xong sẽ về đến nhà, nhé? “

Tóm lại thật hiển nhiên không phải Yến Lạc muốn ngủ một giấc mà là không thể không ngủ, cô chưa kịp phản kháng đã lâm vào hôn mê, trong lòng Yến Lạc chỉ muốn nói một câu mmp. (Kiều Tiếu: mmp là một từ mắng chửi của vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-À-Y“.:)) Ôi Yến Lạc của tui)

“Tiểu Phấn Hồng, vị diện này không thể có một người bình thường sao???!”

Chẳng qua lời chất vấn này không nhận được câu trả lời, Yến Lạc hôn hôn trầm trầm đã ngủ (* hôn hôn trầm trầm: mê man, thiêm thiếp), mềm mại dựa vào lòng ngực Yến Giang.

Lúc này bầu không khí trong toàn bộ cung điện đều âm trầm dọa người.

Vương hậu đã bị người của Tu Ẩn khống chế, lúc này Tu Ẩn cầm chắc kiếm trong tay, mấy thiếu nữ tóc đen bị coi là tấm mộc ở phía sau chưa gặp phải cảnh tượng này bao giờ, các cô sợ tới mức mặt trắng bệch, liên tục lùi về sau.

Chẳng qua dù nhu nhược đáng thương đến cỡ nào cũng không thể đổi lấy ánh mắt thương tiếc của người trước mắt.

Ánh mắt của Tu Ẩn vẫn luôn dừng trên người Yến Lạc đang hôn mê, chợt cười khẽ một tiếng, “Tôi cứ nghĩ mãi kẻ nào có lá gan lớn như vậy, bản lĩnh lớn cỡ nào, đi giúp một kẻ tàn phế chạy trốn, rồi lại quay trở về, hóa ra kẻ đó là anh.”

“Cậu đã sớm biết?” Nhìn dáng vẻ chuẩn bị sẵn này rõ ràng đã biết trước hành động của bọn họ, Yến Giang khẽ cau mày, thật khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Chẳng qua chỉ là một vương tử không được sủng ái, tự nhiên không có khả năng được giáo sư cung đình coi trọng, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không ngờ rằng hắn có tâm tư kín đáo đến vậy.

Đáy mắt Yến Giang xẹt qua một tia kiêng kị, chặn ngang đem Yến Lạc bế lên, cười khẽ mở miệng, “Kỳ thật tôi chỉ muốn đem tiểu gia hỏa không màng tới gia đình này về thôi, loạn thần tặc tử tôi đã giúp cậu dẫn tới, không bằng...”

Tuy hiện tại quốc gia của bọn họ phát triển nhanh chóng, binh hùng tướng mạnh, nhưng mà để chống lại đế quốc cường đại vẫn cần thêm lực lượng.

Có điều bây giờ Yến Giang tự cho rằng, bằng năng lực của bản thân đã đủ tư cách để đàm phán với Tu Ẩn, hơn nữa hắn chỉ muốn đưa Yến Lạc về nhà mà thôi, sau đó sẽ hòa đàm thương lượng một vài vấn đề nhỏ, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Dù sao nếu hai bên thật sự đối lập, hậu quả tuyệt đối không tốt.

Nhưng Yến Giang lại hoàn toàn không nghĩ tới Tu Ẩn không hề tuân theo dự tính.

“Đem tiểu gia hỏa không màng tới gia đình này về?” Tu Ẩn mở miệng, vững bước đi đến trước mặt Yến Lạc, đôi mắt hơi rũ, làm Yến Giang không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt hắn.

Thấy Tu Ẩn càng ngày càng tới gần, Yến Giang mới cảm thấy có chút không thích hợp, trực tiếp lui về phía sau.

Nhưng mà tốc độ của người đang ôm trên tay một người hoàn toàn kém hơn so với kẻ luôn luôn che dấu thực lực, kiếm trong tay Tu Ẩn tùy ý vẽ ra một đạo tàn ảnh, trực tiếp dừng ở vai Yến Giang, tuy rằng Yến Giang đã cực lực lui về sau nhưng vẫn để lại trên vai một dấu vết thật sâu.

Một tay ôm Yến Lạc không ổn, chờ đến khi Yến Giang lấy lại tinh thần, tiểu nha đầu trong lòng ngực đã rơi vào lòng ngực người đối diện.

“Cậu......”

Yến Giang còn chưa kịp mở miệng, thì đã thấy sắc mặt Tu Ẩn ở đối diện đột nhiên trầm xuống.

“Kêu y sư tới, nhanh lên!” Hắn hoảng loạn mở miệng, ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam dưới mái tóc kim sắc có chút hung ác, mang theo chút ý vị nghiến răng nghiến lợi hô.

“Bắt hắn cho ta.”

Mà giờ phút này ánh mắt của Yến Giang dừng trên mặt người đang trong lòng ngực Tu Ẩn, chỉ thấy Yến Lạc hơi hơi cau mày, sắc mặt trắng bệch dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.