Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Chỉ nhân tài có được năng lực này mới có thể trói định với hệ thống vị diện, nhưng lực lượng của mỗi người mạnh yếu khác nhau, chủng loại năng lực cũng bất đồng.
Chờ đến khi rà quét xong lực lượng trong cơ thể Yến Lạc, Tiểu Phấn Hồng nhất thời bị chấn kinh.
Lực lượng trong cơ thể của cô tuy không thể cảm thụ rõ ràng, nhưng tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với những năng lực giả ( người sở hữu năng lực) khác.
Cô ** má có năng lực mạnh mẽ như vậy, cô còn sợ cái lông gì?? ヽ(`Д′)?︵┻━┻┻━┻
Cảm nhận được sự rung động trong nội tâm Tiểu Phấn Hồng, đôi mắt Yến Lạc trừng lớn.
Vô nghĩa a, cô sợ mấy thứ này, lực lượng càng mạnh càng nhìn thấy rõ, cậu đm nói thử xem cô rốt cuộc có sợ không?! QAQ.
Tiểu Phấn Hồng xấu hổ... Hình như cũng đúng....
Lực lượng này đích thực..... Nghĩ đến tính tình ký chủ của nó đã sợ là sợ đến bay mất xác, còn được khuyến mãi thêm cái năng lực đặc biệt như vậy...
'Phốc xuy ----'
Một tiếng cười cực nhẹ vang lên, chốc lát sau lại biến mất, đôi mắt Yến Lạc mở to.
“Cậu vừa cười sao? Phải không phải không? A?!”
“..........”
“Bãi công, bãi công, mặc kệ!” ( Câu này là chị nói với Tiểu Phấn Hồng thì phải)
Tiểu Phấn Hồng còn chưa kịp nói cái gì, Tu Ẩn ở đối diện đã nhíu mày.
Ngón tay trắng nõn đặt giữa lông mày của Yến Lạc, nhẹ nhàng chọc chọc, đáy mắt mang theo tò mò, “Thật đáng yêu, một mình cô ở đây nhe răng nhếch miệng làm cái gì thế?”
Yến Lạc thập phần xác định, cô nghe được thanh âm cười nhạo!
Nhân lúc này, Tiểu Phấn Hồng nhanh chóng trốn đi.
Cổ họng Yến Lạc nghẹn lại, trong lòng không ngừng an ủi bản thân.
Đây là nam thần hắc hoá, là bệnh thần kinh, cô không cùng bệnh thần kinh so đo.... Bạn nhìn xem, tự mình an ủi một chút đã thấy thoải mái hơn hẳn.
Thấy người trước mặt tiếp tục thất thần, hiển nhiên là đang suy nghĩ mấy chuyện kỳ kỳ quái quái.
Tu Ẩn nhíu mày, đứng thẳng lưng, “Cô nói cô có thể đoán trước được tai hoạ?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Cô rất hữu dụng! Cho nên chúng ta hãy vui vẻ cùng nhau tẩy trắng đi! Yến Lạc không ngừng gật đầu.
Đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ, mềm mại lại mang theo chút ngoài ý muốn, Tu Ẩn nhìn Yến Lạc từ trên xuống.
Cô gái có vóc dáng không cao, tóc đen dài thẳng, mặc bộ váy công chúa màu vàng nhạt, ngũ quan đáng yêu tinh xảo, hai gò má phấn nộn ( trắng nõn), không chỗ nào là không thể hiện được hoàn cảnh ưu việt trước kia cô sống, đôi môi đỏ cong cong, hình như mới gội đầu không lâu, những sợi tóc mềm mại xoã tung, làm cho tay cậu có chút ngứa.
Khoé môi gợi lên độ cung khôn khéo, “Công chúa điện hạ nếu như có thể biết trước được tai hoạ.... Vậy tại sao lại để bản thân biến thành bộ dáng chật vật như vậy?”
Yến Lạc nghẹn một chút, cặp mắt to nhìn chằm chằm người đưa ta nghi vấn.
Ngốc......
“A……” Tu Ẩn lần nữa nhịn không được khẽ cười một tiếng, trong mắt xuất hiện tia đùa bỡn hài hước nhàn nhạt, nháy mắt sau đó lại ẩn đi.
‘ Đinh —— Giá trị hắc hoá của Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn là 68/100. '
Coi như nể mặt hai điểm giá trị hắc hoá, cô nhịn!
Tiểu Phấn Hồng: Nói như vậy chỉ là để cứu vớt lại chút ít mặt mũi của cô thôi.
Yến Lạc: Cho dù thấy được bản chất nhưng chỉ cần không nói toạc ra, chúng ta vẫn là bạn bè tốt.
“Công chúa điện hạ, sao ngài vẫn còn ở đây? Vương hậu cùng Nhị hoàng tử điện hạ đang ở trong đại sảnh chờ ngài rồi.”
Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện, một thanh âm nghiêm khắc đột nhiên vang lên sau lưng Yến Lạc, làm Yến Lạc sợ tới mức giật nảy mình.
Tu Ẩn ở đối diện đã sớm nhìn thấy cô, thần sắc không thay đổi, duy trì bộ đang suy nhược, tối tăm, chẳng qua trong mắt ẩn đi hai phần trào phúng mạnh mẽ, khiến cho Yến Lạc kinh hồn táng đảm.
Cũng may giá trị hắc hóa không thay đổi.
‘ Đinh —— Giá trị độ hắc hoá của Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn: 72/100. ’
Vả mặt tới quá nhanh, tức giận.