Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 2: Chương 2: Diệu Huyền xã khu?




Edit: Jess93

Lâm Tịch tỉnh lại, từ khi cô chết, cũng chưa từng ngủ một giấc. Các loại cảm xúc phẫn nộ, hối hận, đau xót, tuyệt vọng.. Luôn ám ảnh trong lòng cô. Lâm Tịch người được xưng là “Giây ngủ” rốt cuộc biết nỗi khó chịu khi mất ngủ. Không phải cô mất ngủ mà là không ngủ. Từ lúc cô chết đến bây giờ đã hơn bốn tháng, cả ngày lẫn đêm hơn một trăm ba mươi ngày. Cô luôn tỉnh táo đối diện với mặt trái cảm xúc của mình. Lâm Tịch cảm thấy đó là trời cao trừng phạt cô vì không biết nhìn người đến cuối cùng hại mình hại người.

Lúc con người đang yếu ớt nhất có thể ngất đi, thậm chí có thể điên cuồng. Chỉ tiếc bị giam cầm là linh hồn cô, cảm giác thù hận và hối hận như vạn kiến cắn đốt toàn thân. Hơn một trăm ba mươi ngày đêm, mỗi giờ mỗi phút, không sống không chết, không ngủ không nghỉ, muốn mình biến thành kẻ điên cũng là một loại hi vọng xa vời, càng không nói đến một giấc ngủ không mộng mị.

Lâm Tịch gần như nghĩ rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng thật dài, lười nhác vươn vai một chút, cảm thấy thoải mái, nhưng phát hiện cô chỉ là một đám mây màu trắng có dáng vẻ gần giống như con người. Cô ở trong không gian tối tăm mờ mịt, dưới chân là một mảnh thủy tinh bình thường khoảng ba mươi centimet vuông. Mà hai chân của cô đang giẫm ở bên trong, một cảm giác bình tĩnh và sảng khoái truyền từ dưới chân đến toàn thân, cảm giác này, chỉ hai chữ thoải mái!

“Chào mừng đến với Diệu Huyền xã khu, trải qua kiểm tra đo lường, độ thừa nhận linh hồn đạt tiêu chuẩn, có thể tiến hành đánh giá nhiệm vụ thí luyện người mới của Diệu Huyền!”

Giọng nam trầm thấp vang lên, dọa Lâm Tịch giật mình, giọng nói này tràn ngập từ tính, nhưng lại đặc biệt lạnh lẽo, không cảm giác có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Lâm Tịch đang muốn hỏi “Anh là ai?” Thì phát hiện lúc giọng nói đó vang lên, trước mặt mình xuất hiện một mảng lớn màu xanh sáng ngời như màn hình LCD bình thường. Ở nơi cô có thể giơ tay chạm vào, xuất hiện hai lựa chọn:

1: Giữ lại nguồn linh hồn, tiến vào nhiệm vụ thí luyện.

2: Sắp xếp lại nguồn linh hồn, tiến vào luân hồi.

Nhìn hai lựa chọn, Lâm Tịch hơi mơ hồ, theo bản năng hỏi: “Giữ lại nguồn linh hồn là gì? Sắp xếp lại là sao?”

Giọng nam từ tính và lạnh lẽo vang lên: “Giữ lại nguồn linh hồn là giữ lại tất cả ký ức khi cô còn sống, dùng trạng thái nguồn linh hồn gia nhập Diệu Huyền xã khu, trở thành người chấp hành của Diệu Huyền, xuyên qua các vị diện hoàn thành nhiệm vụ mà chủ không gian tuyên bố. Sắp xếp lại là một lần nữa đưa cô tái sinh thành một linh hồn mới, tiến vào luân hồi, bắt đầu cuộc sống mới. Từ đó về sau, cô vẫn là cô nhưng không phải là cô bây giờ!”

Lâm Tịch đã hiểu, chỉ có “Nguồn linh hồn” của cô vẫn tồn tại, nhưng mà sau khi được tổ hợp lại một lần nữa, cô không còn là cô nữa, cô – không còn tồn tại rồi!

Lâm Tịch vừa muốn lựa chọn điều thứ nhất, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Vậy! Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ chủ không gian tuyên bố, sẽ như thế nào đây?”

“Không phải nhiệm vụ thí luyện thất bại một lần, tất cả thuộc tính linh hồn giảm một nữa. Liên tục thất bại hai lần, sẽ trừ tất cả nguồn linh hồn!” Giọng nói vô cảm lạnh lùng truyền đến, Lâm Tịch giật mình rùng mình. Nói cách khác, nhiệm vụ liên tục thất bại hai lần, sẽ mất tất cả nguồn linh hồn. Ngay cả tư cách sắp xếp lại tiến vào luân hồi cũng không có, thất bại là hoàn toàn biến mất.

Lâm Tịch đỡ trán, đã nói không có chuyện tốt bánh từ trên trời rớt xuống.

Nhưng mà, nhớ lại lúc mình đi ra từ vòng ngọc la hét, ít nhất, hiện tại cô còn sống, cũng không tan thành mây khói, chẵng lẽ ông trời nghe được nguyện vọng của cô, cho cô cơ hội tiếp tục sống sót. Nhưng mà, ba mẹ cô.. Vừa nghĩ tới ba mẹ gần đất xa trời, ba bệnh hen suyễn, mẹ tóc mai bạc trắng, lòng cô lại đau đớn như bị xé rách!

Giọng nói lạnh lẽo vang lên lần nữa: “Cô có thời gian ba giờ để suy nghĩ, sau ba giờ..”

Không đợi giọng nói đó nói tiếp, Lâm Tịch liền ngắt lời anh ta: “Không cần suy nghĩ, tôi chọn một.”

Lâm Tịch biểu hiện quả quyết khiến giọng nói đó hơi ngạc nhiên: “Không suy nghĩ một chút? Nhiệm vụ thí luyện thất bại trực tiếp trừ toàn bộ nguồn linh hồn. Cô phải liên tục hoàn thành ba nhiệm vụ thí luyện, mới có thể chính thức trở thành nhiệm vụ giả của Diệu Huyền không gian. Đương nhiên, nhiệm vụ thí luyện của người mới sẽ tương đối đơn giản một chút, nhưng mà thất bại một lần cô sẽ lập tức bị gạt bỏ. Mất tư cách tiến vào luân hồi chuyển sang kiếp khác, cô xác định không suy nghĩ thêm một chút?”

Giọng nam lạnh băng nhắc nhở ngược lại khơi dậy bản chất bướng bỉnh trong xương Lâm Tịch: “Đúng vậy, không cần suy nghĩ, tôi xác định lựa chọn của chính mình.”

“Cô ngồi xuống Dưỡng Hồn Trì ở dưới chân tĩnh tọa đi, ba giờ sau mở ra nhiệm vụ thí luyện.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Tịch cảm giác giọng nói đó có một chút cảm xúc dao động, tiếng thì thầm rất nhỏ: “Có hơi ngốc, nhưng mà còn chưa ngốc quá mức.”

Đây là khen cô hả? Khen cô à? Khen cô phải không? Được rồi, giả vờ coi như là đang khen cô đi.

Lâm Tịch tự an ủi mình cúi đầu nhìn thứ gọi là “Dưỡng Hồn Trì” mọi thứ xung quanh đều tối tăm mờ mịt, chỉ có một mảnh thủy tinh dưới chân là khác. Nhưng mà sao nhỏ quá vậy, thế mà cũng dám gọi Dưỡng Hồn Trì? Gạt tàn thủ công bằng thủy tinh cô mua cho ba Lâm còn lớn hơn cái này đấy!

Khoanh chân ngồi ở Dưỡng Hồn.. À!.. Trên gạt tàn thuốc, trong lòng Lâm Tịch yên lặng phàn nàn một chút, khóe miệng (giả vờ trạng thái linh hồn cũng có biểu cảm) có một nụ cười mờ nhạt.

Bỗng nhiên cả người cô ngơ ngẩn, từ lúc tiến vào vòng tay bình an, cả người cô luôn ở trạng thái vô cùng lo lắng, giận dữ, phẫn uất, điên cuồng.. Cô gần như cho rằng mình đã mất khả năng nở nụ cười, mà bây giờ, từng chút mát lạnh từ Dưỡng Hồn Trì tiến vào hồn thể, rửa sạch linh hồn cô. Ồ! Còn có thể khiến cô cảm nhận được cảm giác an bình đã mất từ lâu. Dưỡng Hồn Trì này, thật sự rất tốt!

Đột nhiên Lâm Tịch có thể hiểu ý tứ mà giọng nói lạnh lẽo đó chưa nói ra. Đoán chừng thời gian suy nghĩ càng lâu, thời gian tĩnh tọa ở Dưỡng Hồn Trì càng ngắn, tuy rằng có ba giờ suy tính, nếu như cô đoán không sai, sau khi kết thúc ba giờ suy nghĩ chắc chắn sẽ trực tiếp bị vứt đi làm nhiệm vụ thí luyện.

Nếu người ta chuẩn bị cho cô Dưỡng Hồn Trì này, còn sử dụng cái tên cao cấp như vậy, tuy rằng nhìn hơi nhỏ, nhưng mà chắc chắn lợi ích đạt được rất lớn.

Nghĩ đến điều này, Lâm Tịch không suy tính cái khác nữa, thả không suy nghĩ, hết sức chuyên chú tiến vào trạng thái thiền định. Đợi đến khi giọng nói lạnh lẽo thông báo cô tiến vào nhiệm vụ, Lâm Tịch phát hiện linh hồn mình có một chút cảm xúc, không phải kiểu trạng thái thổi một chút sẽ tan biến.

Nhưng mà cô còn chưa vui vẻ được một phút, đã bị một lực lượng lôi kéo ra khỏi không gian màu xám, sau đó là một cơn choáng váng. Lâm Tịch cảm giác như mình bị xé ra thành mảnh nhỏ, mẹ nó khó chịu quá!

Cơn quay cuồng choáng váng mang đến cảm giác buồn nôn mãnh liệt, Lâm Tịch cố gắng kiềm chế vội vàng nhắm mắt lại. Cho dù choáng váng thế nào, cô cũng biết mình đang bên trong nhiệm vụ thí luyện quỷ quái này. Nhiệm vụ thứ nhất đấy, nếu dùng hình thức nôn mửa tuyệt đẹp này lên sàn, cô sẽ dùng cả đời để khinh bỉ chính mình.

Khó khăn ngăn chặn cơn khó chịu, Lâm Tịch lặng lẽ mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng cổ xưa.

Đây là buổi tối, ánh trăng thản nhiên xuyên thấu qua màn cửa sổ, có thể nhìn thấy đây là một gian phòng của thiếu nữ. Màn tơ mộc mạc, bàn ghế đơn giản, cách đó không xa là chiếc gương đồng hơi cũ. Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu trên bàn gỗ cũ, ở cách đó không xa có một nha đầu khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang chống cằm ngủ gà ngủ gật.

Lâm Tịch trừng mắt nhìn, xem như bắt đầu nhiệm vụ thí luyện thứ nhất rồi? Đang tự nghi ngờ, một lượng tin tức lớn tràn vào, dường như muốn phá vỡ đầu cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.