Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 38: Chương 38: Cổ đại: vả mặt nữ chủ xuyên không vạn người mê (7)




Nếu chỉ là như vậy Thác Bạt Hoành cũng sẽ không khiến cho Điền Tuyết Lan chú ý, mấu chốt là vị Hiền vương gia này có tác dụng cực lớn trong phần sau cốt truyện, hắn chính là này vai ác lớn nhất trong tiểu thuyết.

Năm đó Thác Bạt Hoành sở dĩ bị té gãy chân, chính là bởi vì mẫu tử ba người Thác Bạt Uyên mưu tính, vì để dọn dẹp tất cả chướng ngại, động thủ trước nhằm hủy diệt khả năng Thác Bạt Hoành đăng cơ, bởi vì không có bất kỳ quốc gia nào chấp nhận một quân vương đi đứng không tốt.

Sau khi Thác Bạt Hoành ra cung lập phủ liền vẫn luôn xây dựng thế lực của mình, điều tra rõ chân tướng năm đó, tất nhiên mà vậy tra được tới trên người Thác Bạt Uyên. Vốn đang lúc tuổi trẻ tốt nhất, lại vì tư tâm của người khác mà hủy hoại tất cả, ngay cả đi đứng đơn giản cũng làm không được, Thác Bạt Hoành tất nhiên không cam lòng.

Ở cuối câu chuyện, hắn thiếu chút nữa đã soán vị thành công, lại bởi vì Cao Phương Phỉ này biến đổi số mà sắp thành lại bại chết oan chết uổng. Nếu không phải quang hoàn vai chính quấy nhiễu, Thác Bạt Hoành chưa chắc không thể thành công.

Bốn chữ đi đứng không tốt này là ác mộng cả đời của Thác Bạt Hoành, cũng là gông cùm xiềng xích lớn nhất của hắn, nếu hắn có một thân thể kiện toàn, Đại Chu vương triều này chưa chắc không thể đổi chủ.

Nếu nàng trị khỏi hai chân Thác Bạt Hoành, để hắn có năng lực hành tẩu, vậy hắn có thể càng danh chính ngôn thuận đoạt lại ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ cho Cao Phương Phỉ bọn họ một đòn trí mạng. Này có lẽ cũng là biện pháp tốt, lại còn có có thể kiếm không ít tích phân, cơ hội mua bán lợi nhuận ổn định lại không lỗ vốn như vậy tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Nhưng…… Điền Tuyết Lan có chút do dự, Cao Phương Phỉ nữ nhân kia quả thật rất có mị lực, hơn nữa có quang hoàn nữ chủ quấy nhiễu, nếu Thác Bạt Hoành thích nàng ta thì sao bây giờ? Vậy nàng chẳng phải là làm áo cưới cho người khác?

Tỉ mỉ hồi tưởng lại cốt truyện một lần, phát hiện Thác Bạt Hoành cũng không có chút nào thích Cao Phương Phỉ, Điền Tuyết Lan lúc này mới buông xuống một nửa tâm. Về phần một nửa còn lại, nàng tin mình có thể chặn quang hoàn nữ chủ.

Hiền vương phủ

Loading...

Thác Bạt Hoành một thân thanh y thanh thản ngồi trên ghế uống trà, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng hợp thành một dung nhan tuấn mỹ bức người, một thân khí thế băng hàn không người dám tiếp cận.

“Vương gia, bên ngoài có người cần gặp.” Quản gia khom mình hành lễ, cũng không vì chủ tử khuyết tật mà có điều sơ suất.

“Chuyện gì?” Thác Bạt Hoành thanh âm lạnh như băng, không mang theo nửa phần tình cảm.

“Hắn nói có biện pháp chữa khỏi Vương gia.” Quản gia trán che kín mồ hôi, đôi mắt cụp xuống không dám nhìn mặt Thác Bạt Hoành.

“Đuổi ra đi ——” Nghe quản gia nói như vậy, sắc lạnh trên mặt Thác Bạt Hoành càng nặng.

Những năm gần đây hắn tìm danh y cuối cùng cũng không có kết quả, ngay cả đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ đệ nhất thần y Tư Tuyết Y cũng lắc đầu thở dài, hắn đã từ bỏ hy vọng, người này nhất định lại là lừa gạt ăn lừa uống đục nước béo cò.

“Vương gia, nếu tới cũng tới rồi, ngươi tốt xấu gì cũng nên để ta nhìn xem chứ! Không được ngươi có thể đuổi ta đi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, thì ra là Điền Tuyết Lan lẻn vào được.

Trị bệnh cứu người là chuyện hai người, không phải chỉ y giả toàn lực tương trợ càng cần hơn nữa là người bệnh toàn lực phối hợp, nếu là có một bên không tận tâm tận lực liền sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bởi vậy nàng lựa chọn tự mình tới cửa bái phỏng, lấy việc này đạt được sự xem trọng của Thác Bạt Hoành, như vậy mới có thể đủ đạt tới hiệu quả tốt đẹp.

Nhưng không nghĩ tới bọn họ ngay cả mặt cũng chưa gặp, cứ như vậy bị nhẫn tâm cự tuyệt, nếu không phải nàng nhanh trí lẻn vào cùng quản gia, không lại lãng phí một cơ hội tốt.

“Ném……” Thác Bạt Hoành vừa định mở miệng để ám vệ ném tiểu tử không biết trời cao đất dày này ra, lại trong lúc vô ý thoáng nhìn mắt đào hoa sáng ngời vũ mị của đối phương, lời nói tới bên miệng nói nghẹn lại trong cổ họng.

“Vương gia, ngươi để ta chẩn trị một chút cũng sẽ không tổn thất cái gì, nếu ta không thể chữa khỏi được cho ngươi, ngươi đuổi ta ra ngoài cũng không muộn. Nếu ta trị khỏi cho ngươi, vậy không phải giai niềm vui lớn sao!” Điền Tuyết Lan ra sức khuyên bảo.

“Bổn vương đáp ứng nàng.” Điền Tuyết Lan còn muốn khuyên tiếp, lại nghe Thác Bạt Hoành nói như thế, tức khắc vui mừng khôn xiết.

Tay vô thức xoa bụng hơi nhô lên, đứa nhỏ này vô cùng nghe lời, trước nay đều chưa từng làm ầm ĩ, thế cho nên nàng hiện tại còn có thể đủ tung tăng nhảy nhót chạy bên ngoài.

Thật là đứa bé ngoan……

“Nhưng nàng phải dùng thân phận nữ tử chẩn trị cho ta.” Lời Thác Bạt Hoành quả thực là sét đánh giữa trời quang, Điền Tuyết Lan hoảng sợ, nhưng cũng không quá thất thố. “Ngươi nhìn ra thân phận của ta?”

“Ừm!” Thác Bạt Hoành gật đầu, chỉ chỉ bụng Điền Tuyết Lan nói, “Bụng nàng che lấp không được.”

Điền Tuyết Lan cúi đầu nhìn nhìn, vì che dấu bụng nàng đã tận lực mặc đồ rộng, không nghĩ tới vẫn lộ tẩy, thật là sai lầm.

“Nhưng thân phận của ta không tiện ra cửa, như vậy tiện hơn chút.” Điền Tuyết Lan nghĩ nghĩ, đường đường thân là Vương phi nói cho cùng cũng không thể xuất đầu lộ diện bên ngoài chứ, hôm nay nàng vẫn là thừa dịp Thác Bạt Chân dưỡng thương, đám cơ thiếp kia không rảnh bận tâm nàng mới chạy ra.

“Vậy được rồi!” Thác Bạt Hoành thanh âm lạnh lùng như cũ, Điền Tuyết Lan lại vô duyên vô cớ nghe ra ý vị mất mát.

Ảo giác ư, một gương mặt than lạnh băng thì có thể nhìn ra cái gì, tuy rằng là rất cảnh đẹp ý vui.

Tình huống của Thác Bạt Hoành nói đơn giản cũng không đơn giản, nói dễ dàng cũng không dễ dàng, cũng may Điền Tuyết Lan từng học y thuật hiện đại, làm lên còn xem như thuận buồm xuôi gió.

“Ngươi này bị thương đã lâu, xương cốt cũng sai vị trí, cần đánh gãy một lần nữa rồi nối lại, có thể sẽ rất đau.” Điền Tuyết Lan kiểm tra chân Thác Bạt Chân một chút, quản gia vốn dĩ cho rằng Vương gia sẽ nổi bão ngay tại chỗ thấy vậy thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm, quả thực hận không thể tự chọc hai mắt.

“Không sợ.” Thác Bạt Hoành khẽ lên tiếng, đối với chút việc này hắn cũng không để ý, nếu chút đau đớn này hắn cũng chịu không nổi thì sẽ không sống được đến bây giờ.

“Vậy ngươi tìm một người am hiểu võ công đến đây đi!” Điền Tuyết Lan lui ra sau hai bước, nàng không phải người tập võ lực đạo khó tránh khỏi không tốt.

Nỗi đau gãy xương thật không phải người thường có thể chịu được, dáng vẻ Thác Bạt Hoành không rên một tiếng làm Điền Tuyết Lan khó tránh khỏi sinh ra vài phần kính nể, từ khi ra đời Thác Bạt Chân rất được chiều chuộng, rõ ràng là thân huynh đệ khác biệt lại lớn như thế.

“Ngươi cố chịu đựng!” Điền Tuyết Lan ngồi xổm người xuống, xuống tay lại là không lưu tình chút nào, thủ đoạn sạch sẽ lưu loát, dù sao dao sắc chặt đay rối mới là biện pháp tốt nhất.

Dùng băng vải cố định chân xong, Điền Tuyết Lan thở nhẹ ra một hơi, lúc này mới chú ý tới xe lăn Thác Bạt Hoành đang ngồi, “Không biết xe lăn này của Vương gia từ đâu mà có?”

Này vừa hỏi lại làm Thác Bạt Hoành có chút ngơ ra, cũng may quản gia phản ứng mau, “Này xe lăn là Vương gia tiêu số tiền lớn mua từ tay Hoàng Hậu.”. Truyện Đam Mỹ

Nhắc tới Cao Phương Phỉ vị này danh khắp thiên hạ Hoàng Hậu nương nương, quản gia đầy mặt khinh thường, có thể thấy được cũng không có ấn tượng tốt với nàng ta, thậm chí là chán ghét. Tuy rằng Cao Phương Phỉ giấu rất sâu, nhưng với bản lĩnh của Thác Bạt Hoành tất nhiên là tra ra được.

Vốn chính là đáp án nằm trong dự kiến, Điền Tuyết Lan cũng không kinh ngạc gì lắm, dù sao Cao Phương Phỉ thân là nữ chính sao có thể không có một chút bàn tay vàng chứ?

Tư tưởng cùng kỹ thuật hoàn toàn dẫn đầu với nơi này, cho dù giải không hoàn chỉnh nhưng cũng đủ cho nàng ta ngạo thị đám người cổ đại này. Chẳng qua này cũng từ đó chứng thực thái độ của Thác Bạt Hoành, cuối cùng chuyến đi này không tệ.

Cao Phương Phỉ cũng coi như là tận tâm với cái xe lăn này, đáng tiếc nàng ta chỉ là một sinh viên bình thường, có thể làm được như vậy đã khó lắm rồi, nhưng ở trước mặt vị bác sĩ chuyên nghiệp Điền Tuyết Lan này chỉ có thể lực bất tòng tâm.

“Thứ này quá đơn sơ, hôm nào ta cải tạo giúp ngươi một chút.” Điền Tuyết Lan tinh tế nghiên cứu một chút, xác định có không gian cải tiến mới mở miệng.

“Ừm!” Thác Bạt Hoành cũng không hỏi gì, chỉ là trầm mặc gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.