Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 12: Chương 12: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (11)




Người đàn ông ngoài cửa dung mạo tuấn mỹ phi phàm, một đôi mắt ưng hàm chứa ý cười vô biên, tầm mắt cực có tính xâm lược nhìn chằm chằm Ngô Tuyết Lan, làm cô có chút cảm giác quái quái.

Ngô Tuyết Lan dời mắt đi, không nhìn vị đột nhiên xuất hiện này nữa, trong lòng gọi hệ thống.

“008, người đàn ông này là ai? Sao trong tư liệu không có hắn?” Người đàn ông khí chất xuất chúng như thế tuyệt đối không phải kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng mặc kệ là ký ức của Ngô Tuyết Lan hay là tư liệu nhiệm vụ hệ thống cung cấp, đều không có tung tích người đàn ông này.

【 Hệ thống quyền hạn không đủ. 】008 nhanh chóng trả lời, Ngô Tuyết Lan có chút thất vọng nhưng cũng không sao.

Trực giác nói cho cô biết người đàn ông này không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới nhiệm vụ của cô. Hơn nữa đây là hiện tượng tốt không phải sao?

Bà Lãnh nghe âm thanh như thế chỉ cảm thấy da mặt đau rát, bàn tay này giống như là đánh vào trên mặt bà ta vậy, khiến bà ta vô cùng phẫn nộ.

“Mày là người nào? Ai cho phép mày vào nhà tao, tự tiện xông vào nhà dân có tin tao báo cảnh sát không.”

Bà ta tạm thời đắc tội không nổi Ngô Tuyết Lan, đối phương còn nắm nhược điểm con trai bảo bối của bà ta, nhưng một tên đàn ông hoàn toàn xa lạ lại không nằm trong phạm vi suy xét của bà ta, bà ta Lãnh cảm thấy mình thực chiếm lý.

Người đàn ông nghe bà Lãnh nói vậy cũng không tức giận, ánh mắt cực có tính xâm lược dừng trên người Ngô Tuyết Lan, đánh giá cô từ trên xuống dưới, triệt để làm lơ bà Lãnh.

“Mày……” Bà Lãnh còn muốn nói tiếp, đã bị một âm thanh âm đánh gãy.

“Bà câm miệng cho tôi!” Ông Lãnh cao giọng quát lớn, căn bản không cho bà Lãnh một chút mặt mũi trước mặt người Ngô gia, trong mắt lửa giận thiêu đốt.

Bà Lãnh bình sinh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông Lãnh tức giận, chỉ cần ông Lãnh bày ra bộ dáng này bà ta liền trong lòng nhút nhát, lập tức ngậm miệng không dám hé răng.

“Cha, vị tiên sinh này là……” Lãnh Phong cũng bình tĩnh xuống lại, nghi hoặc nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt.

Người đàn ông này dung mạo xuất sắc, vẻ mặt lạnh lùng, giống như một bảo kiếm ra khỏi vỏ bộc lộ mũi nhọn, đầy tính xâm lược, là người đàn ông xuất sắc khiến người khác không cách nào bỏ qua.

Càng làm cho Lãnh Phong ngạc nhiên chính là, ông Lãnh luôn nghe theo ý mình lại không lập tức trả lời, mà là chuyển tầm mắt hướng về phía người đàn ông đó dò hỏi, ý không cần nói cũng biết.

Người đàn ông nhận thấy được tầm mắt của ông Lãnh, một đôi mắt phượng lạnh thấu xương mờ mịt quang mang, làm người xem không rõ ý tưởng của anh.

“Tôi là Lãnh Húc Nghiêu.” Nam nhân cao thâm khó đoán nói, tầm mắt trước sau gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Tuyết Lan.

Ngô Tuyết Lan bị nhìn cả người không được tự nhiên, nhịn không được lùi lại hai bước trốn ra sau mẹ Ngô.

Ông Lãnh sắc mặt mưa gió sắp đến lúc đầu nháy mắt tốt lên, khóe miệng cũng cong lên hai phần, với người trước nay lạnh nhạt như ông đã là khó có được.

“Húc Nghiêu là con trai ruột của ba, cũng là anh của con.” Đang lúc Lãnh Phong nghi hoặc khó hiểu, ông Lãnh không nhẹ không nặng ném xuống một quả bom.

“Cái gì?” Mẹ con Lãnh Phong đồng thời phát ra tiếng gầm nhẹ không thể tin tưởng, đôi mắt trừng như sắp rớt ra.

Lãnh Phong sống mười chín năm, cho tới nay đều cho mình là con trai độc nhất Lãnh gia, ông Lãnh băng lãnh bà Lãnh đanh đá, nhưng nhà bọn họ đơn giản, căn bản không có chuyện có con trai riêng, bây giờ đột nhiên nhảy ra một đứa con riêng còn lớn hơn anh ta mấy tuổi, anh ta căn bản không thể tiếp nhận.

“Ông muốn để đứa con riêng đáng chết này thay thế A Phong có phải hay không? Ông muốn cho tiểu tam thay thế tôi có phải hay không? Tôi nói cho ông Lãnh Mạc Phong, không có cửa đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”

Bà Lãnh hoàn toàn lâm vào điên cuồng, bà ta để ý nhất chính là Lãnh gia cùng Lãnh Phong, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt này, bà ta liền sẽ nổi điên.

Lãnh Phong còn tính nội liễm không có biểu hiện ra ngoài, bà Lãnh có thể không dễ nói chuyện như vậy, không nói hai lời liền gầm lên, thanh âm thê lương bén nhọn làm Ngô Tuyết Lan cầm lòng không đậu nhíu mày.

“Câm miệng ——” Ông Lãnh uy nghiêm ở trong nhà không thể xâm phạm, ông đuổi Lãnh mẫu ngược lại nhìn về phía Lãnh Phong.

Lãnh Phong bị nhìn cả người cứng đờ, đang lúc anh ta chịu đựng không được chuẩn bị mở miệng thì ông Lãnh lên tiếng.

“Húc Nghiêu không phải con riêng như lời bà, nó là con trai đầu tiên của tôi, là anh ruột của A Phong, cũng là đứa con vợ nguyên phối của tôi sinh ra.”

Lời này giải thích thân phận của Lãnh Húc Nghiêu, cũng giải trừ hai nghi vấn của bà Lãnh.

Bà Lãnh há miệng thở dốc, sợi tóc hỗn độn rối tung ở trên mặt, phá lệ buồn cười, nghe được ông Lãnh nói cầm lòng không đậu khóc ra tới.

“Lãnh Mạc Phong, ông còn có đứa con trai khác? Vì sao ông trước nay đều không nói cho tôi.”

“Húc Nghiêu từ nhỏ được ông ngoại nó nuôi lớn, cũng không ảnh hưởng bao lớn tới bà, bà cũng chưa từng hỏi tôi.”

Đối với bà Lãnh, ông Lãnh không có quá nhiều cảm tình, tất cả tình cảm của ông đều dành cho người mẹ mất sớm của Lãnh Húc Nghiêu, dù có chỉ là nhiều năm phu thê tình nghĩa cùng với trách nhiệm.

Năm đó mẹ Lãnh Húc Nghiêu khó sinh mà chết, cha mẹ vợ sợ vợ tương lai của ông ức hiếp Húc Nghiêu liền đứa đứa nhỏ đi, dù cho không nỡ ông cũng chỉ có thể đồng ý, bởi vì ông không dám đánh cuộc, ông không muốn con trai mình chịu khổ.

Nhiều năm qua ông luôn là bớt thời giờ đi bồi đứa nhỏ này, nhìn nó từng chút từng chút lớn lên, niềm vui làm cha cũng chậm rãi dâng lên.

Cha mẹ vợ đã sớm qua đời từ ba năm trước, nay Húc Nghiêu đã trưởng thành, cũng là thời điểm về lại bên cạnh ông.

Bà Lãnh lập tức cứng lại, bà ta biết chuyện ông Lãnh từng có vợ, nhưng bà ta vẫn luôn cho rằng đứa bé kia chết non, bây giờ lại náo loạn ra chuyện chê cười.

Dù sao vẫn còn trẻ, sắc mặt Lãnh Phong liên tục biến màu, anh ta là người thừa kế ván đã đóng thuyền, giờ lại nhảy ra thêm một người anh ruột, anh ta phải đi đâu đây?

Lãnh Phong tuy rằng ở phương diện cảm tình không đàng hoàng, phân tích hỏi đề vẫn có chút bản lĩnh. Nhìn thái độ ông Lãnh liền biết Lãnh Húc Nghiêu sẽ là đại địch của anh ta, là hòn đá cản đường trên con đường thừa kế của anh ta.

So về tuổi, Lãnh Húc Nghiêu có ưu thế hơn anh ta, so về sủng ái, từ trong ánh mắt ông Lãnh liền có thể nhìn ra hết thảy, so sánh đối lập thì anh ta không có chút ưu thế nào.

Ngô Tuyết Lan cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ có biến chuyển thần kỳ như vậy, trong tư liệu của cô thì bên cạnh Lãnh Phong cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện người cạnh tranh, cho tới nay đều là hoàn toàn xứng đáng danh đệ nhất, ngay cả lúc anh ta đối phó Ngô gia cũng rất thuận lợi, ông Lãnh tuy rằng không tán đồng nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.

Lãnh Húc Nghiêu người này thật sự là biến số, Ngô Tuyết Lan rũ mắt xuống ngăn trở suy nghĩ sâu xa trong mắt.

“Húc Nghiêu, nếu con vào rồi thì ở lại đi!” Ánh mắt ông Lãnh dừng trên người Lãnh Húc Nghiêu trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, trong thanh âm mang theo thật cẩn thận cùng yêu quý.

Lãnh Phong sắc mặt càng khó coi, anh đối với người anh đột nhiên xuất hiện này thật sự là không thể chấp nhận được. Cho tới nay anh ta đều nhận được thứ tốt nhất, Lãnh Húc Nghiêu ở trong mắt anh ta chính là người cạnh tranh. Đến nỗi huyết mạch thân tình, anh ta một chút cũng không có cảm giác.

“Không được, con không muốn ở chỗ này làm người chán ghét.” Ánh mắt Lãnh Húc Nghiêu không chút để ý đảo qua mẹ con Lãnh Phong, có điều ám chỉ nói.

Ông Lãnh nháy mắt liền hiểu rõ ý Lãnh Húc Nghiêu, nhìn con trai nhỏ không thể che dấu cảm xúc, bất đắc dĩ thở dài.

“Thôi, tùy con vậy! Nhưng con phải thường trở về thăm lão già này.”

Ngô Tuyết Lan không quan tâm tới việc riêng của Lãnh gia, cô cắn môi nói: “Lãnh bá phụ, nếu hai nhà chúng ta đã quyết định từ hôn, như vậy liền mời bác lấy tín vật của nhà con ra ạ!”

Mọi người lúc này mới phát hiện bọn họ đã đi lạc chủ đề, ông Lãnh trên mặt lộ ra một chút xin lỗi.

“Quản gia, đi lấy tín vật ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.