Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 17: Chương 17: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (16)




Ngô Tuyết Lan định đi, Lãnh Húc Nghiêu lại không dễ dàng đồng ý như vậy, anh túm cổ tay cô không buông, hai người trong khoảng thời gian ngắn giằng co không thôi.

“Có chuyện nói bây giờ đi, ở đây đều không phải người ngoài.” Lãnh Húc Nghiêu lạnh mặt, đối với hành động của Lãnh Phong không hề dao động.

“Vậy cô ta thì sao?” Lãnh Phong sắc mặt khó coi, chỉ vào Ngô Tuyết Lan vẻ mặt tức giận.

Ngô Tuyết Lan nghe nói thế cũng rất tò mò Lãnh Húc Nghiêu trả lời, vừa vặn đối diện với tầm mắt của anh, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn của người đàn ông, khiến người khác không thể bỏ qua.

“Cô ấy là bạn gái của tôi.”

Một đạo sấm sét đánh xuống, đừng nói là mấy người Lãnh Phong, ngay cả đương sự Ngô Tuyết Lan đây cũng ngây ngốc.

Cô liếm cánh môi khô khốc, yên lặng hỏi trí năng hệ thống, “008, bạn gái là ý tôi đang nghĩ sao?”

【 Đúng vậy ký chủ. 】tiếng 008 đánh vỡ ảo tưởng của Ngô Tuyết Lan, làm cô một trận vô lực.

“Ngô Tuyết Lan tiện nhân này, cũng dám câu dẫn anh trai tôi, cho dù cô làm thế nào tôi cũng sẽ không thích cô, cô chết tâm đi!”

Không chờ Ngô Tuyết Lan hoàn hồn, Lãnh Phong liền nhịn không được nghẹn giọng nói, ngón tay thiếu chút nữa chọc tới mũi cô.

Ngô Tuyết Lan đập cái tay chướng mắt trước mặt, nâng cao cằm lên kiêu căng nói: “Lãnh Phong anh mới là tiện nhân, chúng ta đã sớm không còn quan hệ, anh dựa vào cái gì nhục mạ tôi? Bây giờ anh có quỳ xuống cầu xin tôi tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn anh một cái, anh cho rằng tôi là vì trả thù mới cùng anh trai anh ở bên nhau sao? So về dung mạo so về năng lực, anh chỗ nào so được với anh trai anh, anh thật cho rằng tất cả phụ nữ đều là người mù ngu ngốc sao?”

Người không phạm ta, ta không phạm người, huống chi sau khi hiểu rõ sự thật cô không có nửa phần ấn tượng tốt với tên vai chính khí vận chi tử, bị người nhục mạ còn không cãi lại, quả thực không thể nhẫn.

Lãnh Phong tức đến nỗi tay run rẩy, vừa định nói đã bị ông Lãnh đánh gãy, “Đủ rồi —— mày câm miệng cho tao!”

“Bác trai, A Phong chỉ là nhất thời xúc động mới như vậy, tất cả đều là con sai, là con quá yêu A Phong, bác đừng trách anh ấy.” Bạch Thanh Thanh hai mắt sưng đỏ, run rẩy nhút nhát che trước người Lãnh Phong.

Thân mình phía trước đơn bạc nhu nhược, thân mình bởi vì sợ hãi mà nhịn không được run rẩy, lại như cũ kiên định che trước mặt anh ta, trong lòng Lãnh Phong xẹt qua một tia ấm áp.

“Ba, con sai rồi.” Sau khi bình tĩnh lại Lãnh Phong cũng biết chính mình quá mức xúc động, nhưng anh ta chính là không cách nào thừa nhận chênh lệch trong lòng như vậy.

Lãnh Húc Nghiêu xuất hiện đánh gãy tất cả kế hoạch của anh ta, địa vị người thừa kế, sủng ái của cha, kiêu ngạo lấy làm tự hào, thậm chí vị hôn thê cũ mà anh ta chướng mắt cũng nhào vào trong ngực đối phương, cái này bảo làm sao anh ta chịu được?

Lãnh Phong bình tĩnh bà Lãnh lại không bình tĩnh, bà ta nhào lên muốn xé rách Bạch Thanh Thanh, ngoài miệng cũng không ngừng.

“Bạch Thanh Thanh, này tất cả đều là mày sai, nếu không phải tại mày cũng sẽ không náo loạn tới nông nỗi này.”

Bạch Thanh Thanh sợ hãi trốn trong ngực Lãnh Phong, ba người tức khắc chụm lại đánh nhau, để Ngô Tuyết Lan xem hết náo nhiệt, cho đến khi rời khỏi Lãnh gia cũng còn cười.

“Em vui lắm hả?” Bên tai thình lình truyền đến giọng riêng biệt của Lãnh Húc Nghiêu, tăng thêm vài phần lạnh lẽo trong ngày mùa hè khô nóng.

Khóe miệng Ngô Tuyết Lan nhịn không nhếch lên, nói cực kỳ thẳng thắn thành khẩn: “Đúng vậy, nhìn dáng vẻ bọn họ chó cắn chó quả thật là thú vị.”

Hơi thở ấm áp tràn ngập chóp mũi, Ngô Tuyết Lan trừng lớn đôi mắt nhìn người đàn ông đối diện, rõ ràng thấy được ý cười thỏa mãn dưới đáy mắt đối phương.

“Anh……” Ngô Tuyết Lan hai mắt trợn tròn, sau một lúc lâu nói không ra lời.

“Không phải em đã thừa nhận là bạn gái anh sao? Đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ của bạn gái.” Lãnh Húc Nghiêu mặt đầy vô tội, chỉ hận không được đem cô gái nhỏ nhào vào máu thịt vĩnh viễn không chia lìa.

“Anh hẳn là biết thân phận của tôi, chúng ta không có khả năng ở bên nhau.” Ngô Tuyết Lan sắc mặt cổ quái, trước nay đều chưa từng suy xét về vấn đề tình cảm.

Trong nhận thức của cô, tình yêu là một loại cực kỳ cổ quái, nó có thể cho người như trên thiên đường cũng có thể làm người như rơi xuống địa ngục, trở nên không còn là chính mình. Làm một người phụ nữ bình tĩnh thông tuệ, cô trước nay đều không cho rằng tình yêu là toàn bộ sinh mệnh, con người tồn tại còn có ý nghĩa khác.

Tình yêu là con dao hai lưỡi, cô cũng không cho rằng mình có thể hoàn toàn khống chế được nó, cho nên không dính vào là tốt nhất.

“Em cũng không còn cảm tình với Lãnh Phong, trước kia anh không biết, anh chỉ biết bây giờ em không thích nó nữa, thậm chí là chán ghét. Lãnh Phong cũng không sẽ trở thành trở ngại giữa chúng ta, nếu em không thích nó, anh có thể giúp em.”

Lãnh Húc Nghiêu lạnh nhạt, nhưng anh cực kỳ thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý tưởng của Ngô Tuyết Lan. Anh cũng không nhìn thấy tình yêu trong mắt cô, chỉ có lạnh nhạt và cười nhạo, một Lãnh Phong không đủ để trở thành trở ngại của bọn họ.

“Không……” Ngô Tuyết Lan lắc đầu, đây là nhiệm vụ của cô cũng là trách nhiệm của cô, có lẽ ngay từ đầu là vì hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn thay đổi ý tưởng.

Cô rất thích nhiệm vụ này, thế này cô có thể trợ giúp được rất rất nhiều người đáng thương bị vận mệnh trêu cợt giống cô.

“Tôi cự tuyệt anh chỉ vì tôi không thích anh, chỉ xem anh như bạn bè bình thường.” Thậm chí còn không bằng bạn bè bình thường, một câu cuối cùng Ngô Tuyết Lan thông minh không nhiều lời.

“Anh sẽ khiến em thích anh, hiện tại cha mẹ chúng ta đều đang tác hợp chúng ta, chẳng lẽ em nhẫn tâm làm cho bọn họ thất vọng sao?”

Lời này của Lãnh Húc Nghiêu hoàn hoàn toàn toàn chọc tới điểm yếu của Ngô Tuyết Lan, ở thế giới này cô có thể không quan tâm bất kỳ ai, chỉ có ba Ngô mẹ Ngô yêu thương cô là cô không cách nào không bận tâm không để ý.

“Nhưng tôi tạm thời chưa có ý định kết hôn.” Sau này cũng không có.

“Không sao em còn nhỏ, chúng ta có rất nhiều thời gian, em chỉ cần cho anh một cơ hội.” Lãnh Húc Nghiêu khó được nói nhiều như vậy, thần sắc nhu hòa.

Người đàn ông đối diện ánh mắt chân thành tha thiết không chút nào giả dối, Ngô Tuyết Lan nghĩ một chút cũng liền đồng ý. “Được.”

Thời gian chậm rãi trôi đi, tiếng của mẹ Ngô từ trong biệt thự truyền đến, Ngô Tuyết Lan khóe miệng nhếch lên định mở cửa xuống xe.

“Từ từ……” Lãnh Húc Nghiêu giữ chặt cổ tay Ngô Tuyết Lan, chậm rãi tới gần dưới ánh mắt khó hiểu của cô.

Chỗ trán truyền đến xúc cảm ấm áp, cho dù là mùa hạ khô nóng cũng không cảm thấy khó chịu thậm chí là chán ghét, Ngô Tuyết Lan chỉ là thoáng giãy giụa một chút liền thả lỏng lại, thản nhiên tiếp nhận.

Cô đã nói phải cho Lãnh Húc Nghiêu cơ hội, tất nhiên là sẽ không cự tuyệt, cô cực kỳ giữ chữ tín.

“Tạm biệt.” Hơi thở người đàn ông dần dần đi xa, Ngô Tuyết Lan sâu sắc nhìn anh một cái lộ ra tươi cười thật lòng đã lâu không xuất hiện, không bỏ lỡ ánh mắt si mê của người đàn ông.

“Tạm biệt!” Thân hình yểu điệu dần dần biến mất trong tầm mắt, tầm mắt nóng rực của người đàn ông nhìn chằm chằm nơi thiếu nữ biến mất, đôi mắt thâm thúy khiến người xem không rõ.

Sau một lúc lâu lúc sau xe khởi động, càng lúc càng xa, Ngô Tuyết Lan đứng ở lầu hai thấy cảnh này hiểu ý cười.

Có lẽ cô vĩnh viễn đều sẽ không hiểu được tình yêu, nhưng cô hiểu được tôn trọng tình yêu. Mỗi người đều có thứ mình quan tâm, mỗi người đều đáng giá tôn trọng.

Lãnh Húc Nghiêu thậ lòng với cô, cô tin tưởng ánh mắt cùng trực giác của mình, có một số việc không cần giải thích tự có thể hiểu rõ.

Nếu thật sự muốn tìm kiếm bạn đời trên thế giới này, Lãnh Húc Nghiêu là lựa chọn tốt nhất, ít nhất cô cũng không chán ghét anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.