Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 25: Chương 25: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (24)




Trước mắt bao người, Lãnh Húc Nghiêu ôm chặt Ngô Tuyết Lan, hôn môi cô dưới tầm mắt kinh ngạc của cô, xúc cảm ấm áp trên môi làm cô ngốc lăng tại chỗ.

Nếu không phải có được ký ức của nguyên chủ, lại trải qua mấy tháng thích ứng tới nay, chỉ sợ cô phải cho một cái tát, mắng một tiếng ‘ đăng đồ tử ’.

Khuôn mặt chậm rãi nhiễm sắc đỏ hồng, càng làm cô gái thêm đẹp như hoa, những người đàn ông ở đây đều mắt mang kinh diễm hô hấp cứng lại, cho dù là khinh thường Ngô Tuyết Lan thì Lãnh Phong cũng không thể không thừa nhận, Ngô Tuyết Lan quả thật xem như là quốc sắc thiên hương.

Lãnh Húc Nghiêu ấn khuôn mặt thiếu nữ vào trong ngực hừ lạnh một tiếng, các nam nhân mới dần dần tỉnh thần mắt lộ ra tia xấu hổ.

Lãnh Phong xấu hổ lại hoảng loạn gục đầu xuống, vừa lúc đối mặt với đôi mắt sương mù mông lung của Bạch Thanh Thanh, thần sắc trong nháy mắt hoảng loạn.

“Thanh Thanh em không sao chứ? Em không khỏe sao?” Lãnh Phong chân tay luống cuống, thanh âm có chút biến điệu.

Bạch Thanh Thanh ‘ vô thố ’ cúi đầu, khóe mắt lơ đãng đảo qua cánh tay, lúc sau dường như không có việc gì dời đi tầm mắt. Lãnh Phong đột nhiên nhanh trí, liếc mắt một cái liền thấy trên cánh tay cô có dấu vết xanh tím, càng thêm áy náy.

Bạch Thanh Thanh thấy Lãnh Phong như cũ quan tâm săn sóc cô ta, trong lòng khẽ buông lỏng. Mặc kệ như thế nào, A Phong vẫn còn để ý cô ta để ý đứa con, giờ cô ta đã hai bàn tay trắng, chỉ có A Phong, cô ta tuyệt đối không thể mất đi anh ta.

Tiệc đính hôn vô cùng náo nhiệt cứ như vậy kéo màn, Ngô Tuyết Lan cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học thủ đô, thẳng thắn mà chọn viện y học.

Sau này cô còn cần hoàn thành rất rất nhiều nhiệm vụ, kỹ nhiều không áp thân, thứ cô cần học tập còn rất nhiều.

Ba mẹ Ngô cùng với Lãnh Húc Nghiêu cũng rất tán đồng quyết định này của cô, dù gì sản nghiệp gia tộc có Lãnh Húc Nghiêu chống đỡ, giao Ngô gia cho con rể, ba Ngô mẹ Ngô cũng rất vui mừng.

Về phần hai người Lãnh Phong, bởi vì thành tích cũng không quá lý tưởng nên không thể thi đậu đại học hạng nhất, nhưng bà Lãnh không cam lòng con trai mình kém một bậc, lấy tiền riêng cho hai người học trong một đại học hạng nhất.

Ngày này, Bạch Thanh Thanh khó được bỏ qua váy trắng, thay một bộ đồ vận động điệu thấp, lén lút chạy về Bạch gia.

“Tôi biết cô sẽ tới tìm tôi.” Phương Lan nhìn Bạch Thanh Thanh thần thần bí bí, nửa điểm cũng không kinh ngạc.

Duỗi tay lột ‘ trang bị ’ trên người, hốc mắt Bạch Thanh Thanh nhanh chóng đỏ lên, dáng người mảnh khảnh run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay sung huyết đỏ bừng.

Phương Lan rất có hứng thú, lại không có chút tính cảm thương tiếc gì với Bạch Thanh Thanh, bà sớm đã nhìn thấu ả kế nữ này, đã trải qua một lần, bà cũng không ngốc đến mức như vậy.

“Mẹ, con sai rồi, xin mẹ tha thứ cho con.” Bạch Thanh Thanh nước mắt liên hồi, bổ nhào bên chân Phương Lan khóc lóc kể lể nói.

Phương Lan nhìn thật kỹ kế nữ của bà, mắt đen như biển thâm trầm khó hiểu, oán hận, căm ghét, khoái ý, bi ai đan chéo bên nhau, giống như mạng nhện chằng chịt thấy không rõ.

“Bạch Thanh Thanh, tuy rằng tôi không phải mẹ ruột của cô nhưng tôi đối xử với cô cũng không tệ, chưa bao giờ bạc đãi cô, nhưng vì sao cô lại đem tôi đẩy vào hố lửa?”

Thanh thanh chất vấn, Phương Lan xé rách ngụy trang ưu nhã cao quý mà lộ ra bản chất của bà, khàn cả giọng hô.

Đây mới là bà chân chính, ưu nhã cao quý chẳng là bất đắc dĩ bị người bắt buộc, hiện tại đối mặt với đầu sỏ gây tội tất cả, Phương Lan vẫn nhịn không được bùng nổ.

“Thật xin lỗi…… Con không phải cố ý…… Thật xin lỗi……” Nước mắt Bạch Thanh Thanh không cần tiền cứ chảy ra ngoài, dính ướt quần áo Phương Lan.

Phương Lan chậm rãi bình tĩnh lại, chậm rãi nhắm mắt lại, ba chữ thật xin lỗi dễ dàng như thế, chẳng lẽ Bạch Thanh Thanh cho rằng bà nhiều năm chịu khổ sở như vậy chỉ dùng ba chữ này là xóa hết được sao? Nằm mơ ——

“Cô về trước đi! Tôi suy nghĩ đã.” Âm thanh Phương Lan rất bình thản, phảng phất người vừa mới hét khàn cả giọng kia không phải bà.

Đây là đồng ý, mắt Bạch Thanh Thanh hiện lên vui mừng đứng lên đồng thời trong miệng không ngừng nói cảm ơn, thật giả hứa hẹn, chậm đã nhẹ nhàng nện bước rời đi.

Nhìn bóng dáng đi xa, đáy mắt Phương Lan hiện lên đen tối, khóe môi tươi cười càng thêm lạnh lẽo.

Năm đó bà chẳng qua là một phụ nữ nông thôn bình thường, coi trọng Bạch Cường trung hậu thành thật, không thèm để ý ông gia cảnh bần cùng còn mang theo đứa con riêng, dứt khoát kiên quyết gả cho ông.

Tất cả mọi người cảm thấy không đáng cho bà, nhưng bà cũng không cho rằng như vậy, bà từng trải qua thành phố lớn phồn hoa cũng từng mê luyến, từng theo đuổi tình yêu tốt đẹp, cuối cùng còn không phải bị vứt bỏ.

Chỉ có từng mất đi mới hiểu được quý trọng, bà mang theo đầy người vết thương cùng với cõi lòng vỡ nát trở về nhà, chỉ có Bạch Cường không tham luyến dung mạo của bà, đối với bà thiệt tình quan tâm.

Về phần con riêng, bà hoàn toàn không có khúc mắc, bà đã không thể sinh dục, có đứa con đã là sự ban ân lớn nhất.

Bà coi Bạch Thanh Thanh như con gái ruột, nhưng cô ta báo đáp mình thế nào? Phương Lan nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống.

Sáu năm trước, Bạch gia thôn

“Dì Phương……” Ngoài cửa truyền đến âm thanh đứa trẻ non nớt ngây ngô, Phương Lan đang giặt quần áo nhanh chóng xoa tay chạy ra.

“Sao vậy tiểu Hồng.” Duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa bé, vì không có con nên bà luôn nhịn không được mềm lòng với trẻ con.

“Thanh Thanh không thấy đâu.” Khuôn mặt nhỏ non nớt của Tiểu Hồng đỏ rực, cũng chưa hít thở đều.

“Cái gì?” Phương Lan quả thực không cách nào hình dung cảm nhận của mình, cả đầu óc chỉ có khiếp sợ thất thố.

“Ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Các con không phải đi chơi sao?” Phương Lan lay lay cánh tay tiểu Hồng, gấp đến độ đôi mắt đều đỏ.

“Bọn con chơi trốn tìm trên núi, mới một hồi Thanh Thanh đã không thấy tăm hơi.” Tiểu Hồng nói có chút mơ hồ, lại đủ để cho Phương Lan nghe hiểu rõ, bà không nói hai lời liền chạy ra ngoài, không nghĩ tới bên kia là bắt đầu của ác mộng.

Lúc Phương Lan chạy lên núi sắc trời đã tối, nhưng bà cũng bất chấp, biết cổ sau một trận đau nhức đánh úp lại ngay sau đó lâm vào trong bóng đêm.

Chờ lúc bà trong mông lung tỉnh lại, nghe được chính là lời cò kè mặc cả của Bạch Thanh Thanh tuổi nhỏ cùng một tên đàn ông, buồn cười chính là rõ ràng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, thế mà lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy.

“Tôi đã giúp ông đã bắt được bà ta, ông phải tuân thủ hứa hẹn.” Thanh âm non nớt quen thuộc như cũ, nhưng nội dung trong lời nói lại làm Phương Lan sợ hãi.

“Đương nhiên, tôi bảo đảm cô ta tuyệt đối sẽ không về nữa, thù lao cho nhóc cũng không phải ít. Chẳng qua thật là không nghĩ tới nha, cô gái nhỏ như nhóc lại ‘ thông minh ’ như thế.” Âm thành của gã đàn ông mang theo trêu đùa, thanh sắc là Phương Lan vô cùng quen thuộc, đến chết bà cũng sẽ không quên.

“Này không phải chuyện của ông.” Dứt lời, tiếng bước chân càng lúc càng xa, Phương Lan ý thức cũng trở nên mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng kia kiên quyết mà đi.

Bàn tay to thô ráp không ngừng xé rách quần áo bà, giày vò làm nhục làn da trắng nõn của bà, mùi vị quen thuộc lại ghê tởm dần dần tới gần, đó là ác mộng vĩnh sinh vĩnh thế bà khó có thể quên được.

“A ——” Phương Lan hét lên một tiếng từ trên giường ngồi dậy, gắt gao mà nhéo vạt áo của mình, cái trán đã thấm đầy mồ hôi.

“Tiểu Phương không có việc gì, đừng sợ.” Cũng là một bàn tay to thô ráp vỗ nhẹ lưng bà, Phương Lan lại không có sợ hãi chỉ có an tâm.

Nhẹ nhàng dựa vào vai người đàn ông, Phương Lan nhịn không được khóc nức nở nói, “A Cường, tôi thật hận! Tôi chưa đủ tốt với cô ta sao?”

“Không có việc gì không có việc gì.” Hơi thở ấm áp của người đàn ông vây quanh bà, Phương Lan mới chậm rãi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.