Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 30: Chương 30: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (29)




“Chị dâu, chị…… Có thể nói cho em chỗ của người đàn bà kia không, em muốn đi cầu xin cô ta.” Bạch Thanh Thanh cắn cắn môi, đầy mặt tiều tụy thống khổ.

“Xin lỗi, tôi không thể giúp cô.” Ngô Tuyết Lan hất tay Bạch Thanh Thanh ra, thái độ không chút để ý.

“Chị dâu giúp em đi được không, em thật sự không thể không có A Phong, em cầu xin chị.” Bạch Thanh Thanh gắt gao ôm chân Ngô Tuyết Lan, thanh âm nghẹn ngào hốc mắt đỏ bừng, rất giống như bị Ngô Tuyết Lan ức hiếp, đã có không ít người chú ý tới bên này.

“A……” Thấy người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Ngô Tuyết Lan cũng không để ý cũng không quan tâm, cô cười lạnh một tiếng đá văng Bạch Thanh Thanh ra.

“Bạch Thanh Thanh, cô đang ép tôi sao?” Cô một tay chống cằm, đáy mắt lãnh quang lập loè.

“Em sao dám chứ? Em chỉ là muốn nhờ chị dâu giúp đỡ một chút mà thôi, lấy năng lực của chị dâu nhất định biết nơi ở của người đàn bà kia, cầu xin chị……” Bạch Thanh Thanh cắn cắn môi, nhu nhược đáng thương cầu xin nói.

“Được, tôi nói cho cô, chỉ mong cô không cần hối hận.” Báo ra một địa chỉ, Ngô Tuyết Lan cũng không quay đầu lại rời đi.

Bạch Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, về phần hối hận? Cô ta sao có thể hối hận? Cô ta đây là nỗ lực vì hạnh phúc của mình.

Còn vì sao lại tìm tới Ngô Tuyết Lan người tình địch ngày xưa, nếu là xảy ra chuyện gì, đối phương cũng chạy thoát không được can hệ không phải sao?

Ngày hôm sau, Ngô Tuyết Lan mới vừa xuống lầu đã bị Lãnh Húc Nghiêu gọi một cuộc điện thoại đến bệnh viện, đối phương trong giọng nói khinh thường không chút nào che dấu.

Lúc hai người đến nơi, trong phòng bệnh tràn ngập bầu không khí áp lực, Ngô Tuyết Lan thong thả ung dung chỉnh quần áo, khóe miệng tươi cười bất biến.

“Đây là làm sao vậy?” Cô đầy mặt khó hiểu, không chút để ý hỏi. Khóe mắt dư quang đảo qua trên người Hà Linh Linh đầy mặt nước mắt sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên hiểu rõ.

“Anh, chị dâu, em muốn ly hôn với độc phụ này.” Lãnh Phong chỉ vào Bạch Thanh Thanh đầy mặt bi thương, oán hận nói.

“Này lại đang ầm ĩ chuyện gì?” Lãnh Húc Nghiêu sắc mặt lạnh xuống, trầm giọng quát lớn.

Trong nhà nhốn nháo mỗi ngày khiến anh thật phiền lòng, nếu không phải vì đại kế trả thù của vợ, anh đã sớm một tờ công văn đuổi Lãnh Phong ra nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.

“Anh, độc phụ này hại chết con trai em, cô ta không xứng làm vợ em.” Lãnh Phong oán hận nói, một đôi mắt ác độc.

“Con trai?” Lãnh Húc Nghiêu nhướng mày, dáng vẻ hoàn toàn không biết gì cả.

Nhắc tới con trai, Lãnh Phong vẫn là rất phức tạp, vừa cảm thấy xấu hổ lại cảm thấy vui mừng, ngượng ngùng nói, “Linh Linh có mang con trai của em.”

“Chú hẳn là biết thân phận của chú, chẳng lẽ trò khôi hài bốn năm trước còn chưa đủ sao?” Quả thực, nghe được lời răn dạy của Lãnh Húc Nghiêu, Lãnh Phong càng thêm xấu hổ.

“Em…… Em và Linh Linh thật lòng yêu nhau, không phải nhất thời hồ đồ, em muốn sống cùng cô ấy cả đời.” Dư quang khóe mắt Lãnh Phong quét qua thần sắc ảm đạm của Hà Linh Linh, không khỏi ưỡn ngực ngẩng cổ nói.

“Chân ái?” Lãnh Húc Nghiêu hừ lạnh một tiếng, khóe miệng cong lên khinh miệt, cầm tay Ngô Tuyết Lan ôm cô vào ngực, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Ai da Lãnh thiếu gia, anh còn dám nói đến chân ái hả? Xem tốc độ này của anh, chân ái cũng được một cái sọt.” Ngô Tuyết Lan che miệng cười duyên, đáy mắt trào phúng như độc châm thẳng tắp cắm vào trong lòng Lãnh Phong.

Người khác nói lời này Lãnh Phong nhất định sẽ phẫn nộ mắng lại, nhưng đối mặt với Ngô Tuyết Lan anh ta luôn sẽ không tự chủ được thấp một đoạn, nói chuyện cũng chưa tự tin, chỉ có thể ngượng ngùng câm miệng.

“Linh Linh, cô chính là thư ký của tôi, cô nhân lúc tôi không ở công ty làm việc cho tôi kiểu này? Làm tiểu tam cho người ta, chẳng lẽ đây là tôi dạy cô sao, cô thật là phụ sự kỳ vọng của tôi đấy.” Tầm mắt Ngô Tuyết Lan chuyển hướng Hà Linh Linh, khí thế quanh thân toàn bộ khai hỏa, khí thế người bề trên áp người khác không thở nổi.

“Ngô tổng, thật xin lỗi, là tôi sai.” Hà Linh Linh giãy giụa muốn xuống giường, trên mặt chỉ có huyết sắc biến mất hầu như không còn.

Vừa mới trải qua nỗi đau mất con, hiện tại lại bị cấp trên chỉ trích, trong lòng Linh Linh biết rõ bị châm biếm, mà tất cả này đều là anh ta tạo thành, Lãnh Phong áy náy không chịu nổi, cuối cùng là ngoan hạ quyết tâm.

“Chị dâu đừng trách Linh Linh, em sẽ ly hôn với Bạch Thanh Thanh, tuyệt đối sẽ không làm Linh Linh khó xử.”

Dăm ba câu nói xong tính toán của chính mình, Lãnh Phong lấy ra giấy thỏa thuận ly hôn ném toàn bộ lên mặt Bạch Thanh Thanh, thần sắc hung ác.

“Nhanh ký đơn ly hôn, chúng ta hảo tụ hảo tán, bằng không cô đừng trách tôi không niệm tình cảm ngày xưa.”

“Không —— Lãnh Phong anh vĩnh viễn là chồng Bạch Thanh Thanh tôi, cho dù là chết tôi cũng là quỷ Lãnh gia anh.” Bạch Thanh Thanh nâng mặt lên, nhưng thật ra bình tĩnh rất nhiều.

“Cô……” Lãnh Phong tức nói không ra lời, chỉ hận không được bóp chết Bạch Thanh Thanh. Lúc này anh ta lại nhớ tới Ngô Tuyết Lan lúc trước, nhớ trước đây đối phương có bao nhiêu sảng khoái, cũng không dây dưa nhiều mà kiêu ngạo buông tay bỏ đi, đâu giống Bạch Thanh Thanh dây dưa gắt gao như vậy.

“Được rồi A Phong, em không muốn anh khó xử, sau này chúng ta vẫn không nên gặp mặt.” Lau nước mắt ở khóe mắt, Hà Linh Linh nhắm mắt lại không nhìn Lãnh Phong.

Lãnh Phong thấy vậy luống cuống, anh ta thật lòng thích Hà Linh Linh, ít nhất hiện tại là như vậy, “Bạch Thanh Thanh, tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn đi, còn không chớ có trách tôi.”

Bạch Thanh Thanh cả người cứng đờ, một bộ dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, không nói lời nào.

“Được……” Lãnh Phong nhắm mắt lại, nếu Bạch Thanh Thanh lì lợm la liếm, anh ta cũng không lưu tình, xem ai mất mặt hơn.

“Mẹ kế Phương Lan của cô, cô còn nhớ rõ chứ?” Nhìn thấy chớp mắt thân mình Bạch Thanh Thanh cứng đờ, không tiếng động cười lạnh, “Bà ta rất tốt với cô đúng không? Đáng tiếc bà ta nuôi một con bạch nhãn lang không thân, bị hại nhận hết tra tấn vũ nhục nhiều năm, khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi đó, lại bị bán đứng cứ thế uổng mạng, thậm chí cha ruột của cô cũng không có may mắn thoát nạn, chẳng lẽ cô không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?”

“Anh thật tàn nhẫn ——” Bạch Thanh Thanh đôi mắt đỏ bừng che kín tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Phong, ngày xưa người yêu biến thành oán lữ, thật sự là thế sự vô thường.

“Ký tên đi!” Lãnh Phong không quan tâm, ném cho Bạch Thanh Thanh một cây bút máy.

Bạch Thanh Thanh dùng đôi mắt đỏ bừng ánh mắt oán hận đảo qua một vòng, đôi tay run rẩy ký xuống tên của mình, ngay sau đó rớt bút khụy xuống đất, tựa hồ dùng hết sức lực toàn thân.

“Quyền nuôi nấng Miêu Miêu thuộc về tôi, con gái của Lãnh Phong tôi tuyệt đối không thể đi theo một độc phụ như cô, sau này cô đừng gặp nó nữa, mẹ của Miêu Miêu chỉ có một, đó chính là Linh Linh.”

Lãnh Phong cũng không quay đầu lại ôm lấy Hà Linh Linh, âm thanh tuyệt tình cho lòng Bạch Thanh Thanh một đòn trí mạng. Hà Linh Linh rúc vào trong lòng ngực Lãnh Phong, hướng tới Bạch Thanh Thanh lộ ra mỉm cười thắng lợi.

Ánh mắt Ngô Tuyết Lan hơi lóe, Hà Linh Linh quả thật là nổi lên tâm tư khác mà, muốn gả cho Lãnh Phong sao? Quả thật là tâm lớn nha! Nếu cô không nghe tôi khuyên, sau này có chuyện gì chớ có trách tôi.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, đạt được 2000 tích phân. 】

Lãnh Phong khó khăn ly hôn thành công ôm được mỹ nhân về, cực kỳ kích động chuẩn bị tổ chức hôn lễ, sau khi kích động đi vào phòng hóa trang lại ngửi được mùi máu tươi bên trong, làm anh ta sắc mặt đại biến.

Dùng sức đá văng cửa phòng, lọt vào trong tầm mắt cảnh tượng làm người kinh sợ sợ hãi, Lãnh Phong nhịn không được chết đứng tại chỗ, người đi ssau cũng mặt đầy sợ hãi.

Cô dâu mặc váy cưới trắng tinh trang điểm tinh xảo mỹ lệ không gì sánh được, nhưng làm người sợ hãi chính là vết máu trên người trên mặt cô ta đủ để nhiễm đỏ áo cưới, cùng với đôi mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm cửa.

Hung thủ tay cầm dao găm, từng dao từng dao đâm vào người cô dâu, vẻ mặt đầy máu hưởng thụ, thậm chí thêm vết máu bên môi, vô cùng tà mị đáng sợ.

“A ——” Có khách nhát gan nhịn không được kêu lên sợ hãi, đánh thức thần chí mọi người cũng đánh thức sự điên cuồng của hung thủ.

“Tao muốn giết bọn mày ——” Một tiếng thét chói tai, hung thủ thét chói tai nhằm phía các tân khách, đôi mắt đỏ bừng gắt gao mà nhìn chằm chằm Lãnh Phong, hiện trường hôn lễ một mảnh hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.