Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Chương 43: Chương 43: Chương 11




Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Snivy

- -------------------------------------------------------------

Nửa giờ sau, Kỳ Ngôn giúp đỡ mẹ Văn đem đồ ăn mang ra, Văn Nhược ngồi ở trên ghế, thất thần chờ ăn cơm.

Sau khi ba người đều ổn định chỗ ngồi, mẹ Văn nhìn khuôn mặt Kỳ Ngôn mấy ngày gần đây có chút gầy đi, không khỏi đau lòng, gắp một khối xương sườn bỏ vào trong chén cậu, thúc giục cậu, nói: “Mau ăn đi, con nhìn lại con xem, sau khi đi làm rồi nhất định mệt lắm đúng không? Gầy hẳn ra.”

“Nào có ạ, trước kia cũng gầy như vậy mà.” Kỳ Ngôn ăn xương sườn, trả lời để mẹ Văn yên tâm. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Cậu gầy đi là sự thật, có mấy lần tăng ca thường xuyên, giấc ngủ không đủ, làm cho việc ăn uống cũng không được tốt, bữa sáng cũng chưa từng có khi nào đầy đủ.

Mẹ Văn lại gắp cho cậu thật nhiều xương sườn, đồ ăn vốn dĩ không nhiều lắm, hình như tất cả đều được gắp hết cho Kỳ Ngôn. Văn Nhược lạnh mắt nhìn, nhớ tới Kỳ Ngôn làm sáng tỏ quan hệ, trong lòng càng thêm cảm thấy cậu là đồ bạch nhãn lang (*), những miếng thịt đó cho cậu ăn còn cảm thấy đáng tiếc.

(*) Bạch nhãn lang ( sói mắt trắng): chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

“Nhược Nhược, hôm nay con làm sao vậy? Tại sao không nói lời nào?” Đang ăn, mẹ Văn đột nhiên hướng sang Văn Nhược hỏi.

Văn Nhược dừng một chút, hừ hừ nói: “Không sao cả, chỉ không muốn nói chuyện thôi.”

“Sao? Đứa nhỏ này hôm nay tại sao lại như vậy a, có anh Kỳ Ngôn ở đây, con còn làm mặt lạnh.” Mẹ Văn không tán đồng mà nhìn cô.

Không nói thì thôi, vừa nói xong, Văn Nhược ngược lại nổi giận: “Con làm sao cơ! Mẹ nói con kêu anh ta trở về ăn cơm, con cũng đã kêu rồi, con chỉ không muốn nói chuyện thôi cũng chọc tới anh ta hay sao?” Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

“Con ——! Khụ khụ......” Mẹ Văn sốt ruột, thở cũng khó khăn khiến bà khụ hai tiếng, Kỳ Ngôn nhanh chóng xoay người lấy ly nước đưa qua: “Được rồi, được rồi, dì Văn dì đừng nóng giận, tiểu Nhược chắc là trách đồng nghiệp của con nói sai lời. Vừa rồi có mấy đồng nghiệp thấy tiểu Nhược tới đón con liền trêu chọc hai câu, da mặt tiểu Nhược mỏng cho nên không thoải mái.”

“Chuyện này có bao lớn đâu chứ, đứa nhỏ này, nó đang muốn dì tức chết mà!” Mẹ Văn nhìn Văn Nhược, bất đắc dĩ lắc đầu.

Văn Nhược càng thêm tức giận, hầm hừ đem chiếc đũa đặt xuống, vừa mới chuẩn bị rống một câu “ Con không ăn nữa “ thì chuông cửa đột nhiên bị ấn vang lên.

Kỳ Ngôn ngẩn người, trong lòng có loại dự cảm không tốt lắm, cậu nói một tiếng “ Con đi mở cửa”, sau đó xoay người đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa, người trước mắt làm dự cảm không tốt kia của cậu trở thành hiện thực. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

—— Vậy mà lại là Phong Dương Ngạo!!

“Anh......”

Kỳ Ngôn trừng mắt, nhìn Phong Dương Ngạo tự nhiên mà nghiêng thân tiến vào, mắt phượng tuấn tú của hắn lộ ra ý cười cùng đùa cợt, khóe miệng càng là độ cung ngàn năm bất biến kia, “Gặp được tôi, cậu thấy kinh ngạc lắm sao?”

“Tại sao anh lại đến đây?”

“Tại sao tôi lại không thể? Ông chủ đến” thăm hỏi gia đình “ nhân viên không được sao?” Phong Dương Ngạo đem hai chữ “ thăm hỏi gia đình “ nhấn mạnh rành mạch, nghẹn đến mức Kỳ Ngôn chưa nói ra được một câu nào.

Lúc này, mẹ Văn nghe tiếng liền đi tới, đã thấy người đàn ông cao lớn lại soái khí này, sửng sốt: “Tiểu Ngôn, đây là......”

“A, anh ấy là......”

“Xin chào bá mẫu, cháu là cấp trên của Kỳ Ngôn, lần này là tới thăm hỏi gia đình.” Phong Dương Ngạo vươn một bàn tay đưa tới trước mặt mẹ Văn, mẹ Văn ngẩn người, lập tức vui sướng mà nắm lấy tay, nói: “Ai nha, là tới thăm hỏi gia đình a!”

“Đúng vậy, Kỳ Ngôn là thực tập sinh đặc chiêu (*) của công ty chúng cháu, mặc kệ là nhân phẩm hay thực lực đều rất đáng giá tín nhiệm. Thăm hỏi gia đình là quá trình mà mỗi một nhân viên tài giỏi đều phải trải qua, cho nên lần này tới chỗ của Kỳ Ngôn cũng có chỗ không hiểu hết. Mạo muội quấy rầy.”

(*) đặc chiêu: chiêu đãi đặc biệt, còn có nghĩa là không cần tuyển bạt, cứ thế tiến thẳng.

“Không quấy rầy không quấy rầy! Tiểu Ngôn của chúng ta làm tốt lắm, dì cũng vui vẻ lây!” Nụ cười trên khuôn mặt của mẹ Văn chồng chất, làn da không thường xuyên được bão dưỡng được che phủ bởi những nếp nhăn tinh tế.

“Đừng đứng ở cửa nữa, Mau vào nhà đi! Vừa lúc chúng ta đang ăn cơm đây!”

Vẻ mặt Kỳ Ngôn mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn Phong Dương Ngạo cười đắc ý với chính mình, cũng bị đẩy vào phòng.

...... Nam chính không theo kịch bản thì làm sao bây giờ? Có thể xử hắn hay không?

( Edit Khả: Thực sự xin lỗi các độc giả, lần trước chưa giải thích cho các bạn về chữ mẹ trong mẹ Văn, nguyên bản của nó là từ “mụ mụ“. Mụ mụ: Mẹ, má, me, đẻ; ② (Từ xưng hô những) người phụ nữ đứng tuổi hoặc chị em của cha mẹ: Cô; Dì; Bác gái. Cho nên mình mạn phép đổi thành mẹ, vì đối với Kỳ Ngôn, dì Văn đã nuôi nấng cậu không khác mẹ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.