Editor: Miêu Bàn Tử
Lòng bàn tay của Tô Đát Kỷ trống trơn, ngây người hai giây mới nói:
“Đại tổng tài Thì, trong giờ làm việc, anh là cấp trên của tôi thì anh có thể ra lệnh cho tôi. Nhưng sau khi tan làm là thời gian cá nhân của tôi, anh cũng muốn nhúng tay vào??”
“Anh là cảnh sát Thái Bình Dương sao, quản cũng hơi rộng rồi đấy!”
Thì Đình mới phản ứng được, hành động của mình vừa rồi có hơi quá khích, nhưng hắn sẽ không thừa nhận, ngược lại mặt đen thui, lạnh giọng hỏi lại nàng:
“Mang con của tôi đi hẹn hò với nam nhân khác?”
“Cô thật sự muốn đội nón xanh cho tôi? Hả?”
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ không biết nên khóc hay cười,
“Tổng giám đốc, xin anh chớ nói lung tung, tôi không có mang con của anh. Một tháng sau, chúng ta liền anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, nước sông không phạm nước giếng. Tôi muốn tiếp xúc với nhiều đàn ông tốt một chút, sau đó nói chuyện yêu đương, rồi tiến tới kết hôn đấy. Thế nào?”
Nàng còn muốn yêu đương với người khác? Còn muốn kết hôn?
Trong đầu Thì Đình “Ong” một chút, con ngươi bỗng nhiên mở to.
Sâu trong nhận thức của hắn, sự hiện diện của Ninh Quân Tuyền vĩnh viễn khoá lại một chỗ với hắn.
Khi còn bé, nàng là cái một cái đuôi dính ở sau lưng hắn, bỏ cũng không được. Lớn lên rồi, nàng sẽ trở thành vợ của hắn, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của hắn, đi theo hắn hết quãng đời còn lại.
Từ ba tuổi đến tám mươi tuổi, nàng cũng sẽ không rời khỏi tầm mắt của hắn. Mặc kệ hắn đi nơi nào, chỉ cần xoay người một cái, sẽ thấy ánh mắt ái mộ, vui sướng của nàng.
Nhưng người mà hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn, hiện tại lại nói cho hắn biết muốn cùng người khác yêu đương, rồi trở thành vợ người khác?
Thì Đình chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn, miệng lại nhanh hơn não, bá đạo nói:
“Không được!”
Khoé miệng Tô Đát Kỷ vẽ thành một vòng trào phúng, cười lạnh một tiếng,
“Anh có tư cách gì quản tôi?”
Tư cách gì?
Thì Đình nguy hiểm nheo mắt lại, chậm rãi tới gần nàng, cúi đầu, nghiến răng nhả ra từng chữ:
“Với tư cách là vị hôn phu của cô, là người đàn ông đầu tiên của cô!”
Mặt của Tô Đát Kỷ bỗng có chút cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường. Editor: Miêu Bàn Tử
Nàng giật giật khóe miệng, né tránh ánh mắt đối diện,
“Anh đừng quá đề cao bản thân mình. Đừng nói là vị hôn phu sắp bị tôi bỏ rơi, ngay cả khi anh là chồng tôi, tôi cũng không cần nghe theo lời của anh. Anh cho rằng anh là cha tôi sao?”
Giọng nói đầy mỉa mai như một cái máy khoan mini, đâm xuyên qua não Thì Đình, tê rần,
“Lại nói, đàn ông Ninh Quân Tuyền tôi ngủ qua có thể xếp hàng dài từ Thì gia tới nước Pháp. Lần thứ nhất? Ha, anh cảm thấy hành động hạ thuốc quen thuộc như thế, sẽ là lần đầu tiên sao?”
Tô Đát Kỷ vừa nói, vừa lấy ngón tay chọt chọt lồng ngực của hắn.
Mang theo một cỗ cảm xúc phát tiết nồng đậm.
Vừa rồi biểu hiện mất tự nhiên của nàng không có thoát khỏi ánh mắt của Thì Đình, hắn lại nhớ tới đoá hoa mai nở rộ trên ga giường buổi sáng hôm đó.
Nàng đang nói dối.
Gia phong của Ninh gia rất nghiêm cẩn, Ninh Quân Tuyền từ nhỏ tự tôn tự ái, không có sở thích không tốt. Thậm chí nàng còn không qua đêm ở bên ngoài.
*Gia phong: được hiểu là thói nhà, tập quán và giáo dục trong gia tộc, nền nếp riêng của một gia đình.
Huống hồ tối hôm qua biểu hiện của nàng không lưu loát như thế, làm sao có thể là một tay tài xế già đời như nàng nói đây?
Cho nên, nàng cố ý giấu cái ga giường kia, muốn che giấu sự thật đây là lần đầu tiên?
Vì cái gì nàng phải làm như vậy?
Vì cái gì mà nàng luôn luôn cường điệu chuyện hạ thuốc kia?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Ánh mắt Thì Đình lấp lóe hai lần, nghĩ mãi mà không rõ.
Không biết vì cái gì, sau khi trải qua tối ngày hôm đó, hắn cảm thấy càng ngày càng nhìn không thấu cô gái trước mặt.
Trên người nàng mang theo vô số bí ẩn mà hắn không đoán được, hoặc là nói, bản thân nàng là một cái mê cung thần bí.
Nhưng lại có loại hấp dẫn trí mạng, khiến hắn tò mò, muốn đi khám phá nó.
—— —— —— ——
Kịch trường nhỏ đã lâu không gặp:
Từ buổi sáng ngày thứ hai, máy vi tính của bộ phận nhân sự vừa khởi động liền cộc cộc cộc vang lên không ngừng nghỉ, điên cuồng làm việc, đóng dấu một phần danh sách giảm biên chế từ văn phòng Tổng giám đốc trực tiếp đưa tới.
Một người lật qua mấy cái danh sách, nhìn từng cái tên trên đó, cảm thấy rất kỳ quái, lẩm bẩm,
“Tổng giám đốc đại nhân sau khi đính hôn liền muốn tiêu diệt cẩu độc thân trong công ty sao? Làm sao những người bị đánh rớt đều là nam còn độc thân?”
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Có không giữ, mất khỏi tìm:))))
- Trời nóng bốc lửa, người cũng không bình tĩnh được nên có 1 chương thôi hen:))))))