Editor: Miêu Bàn Tử
Lần này Tô Đát Kỷ xuất ra mười phần lực, Đào Vãn Tâm bị đánh bay khỏi mặt đất.
Bởi vì Tô Đát Kỷ ra tay quá bất ngờ, ả không có chút chuẩn bị nào, "Bành" một cái liền đụng phải cửa phòng vệ sinh.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Thì Đình nghe được động tĩnh lớn như vậy, sốt ruột mở miệng ra lệnh:
"Xảy ra chuyện gì? Đều đi ra ngoài hết cho tôi!"
Trên mặt hắn khó có khi mang theo vẻ lo lắng, nhóm thư ký ở bên cạnh lại đồng loạt ghen tị với Đào Vãn Tâm. Nhìn xem, tổng giám đốc lo lắng cho ả thành cái dạng gì này!
Chỉ có Tô Đát Kỷ biết, hắn đang lo lắng cho con của hắn, sợ nàng mượn cớ xung đột với Đào Vãn Tâm để —— dùng tay phá thai!
Đào Vãn Tâm bị một cái Toàn phong chưởng* vô địch sét đánh này ảnh hưởng đến đầu óc, khiến ả không thể tin được, trong thời gian ngắn tạm quên đau đớn trên người.
*Toàn phong chưởng 旋風掌 tên gọi phổ biến là Châu sa chưởng (17) 朱沙掌, còn gọi là Hồng sa chưởng, Mai Hoa chưởng: Thuộc loại âm công tối độc, đứng hàng đầu trong các loại âm công. Khi phát chưởng không cần chạm tay địch thủ đã bị thương trí mạng.
Thẳng đến khi giọng nói của Thì Đình truyền vào, mới khiến ả từ trong mơ màng tỉnh lại, cuống họng sắc nhọn kêu lên,
"A!!!"
Một cái cơ hội tốt như vậy, không dùng thì quá lãng phí!
Vừa gọi xong, ả còn không quên học dáng vẻ phách lối của Tô Đát Kỷ trước đó, lấy đạo của người trả lại cho người, hất cằm lên, ném cho nàng một cái nụ cười khiêu khích, bờ môi giật giật,
"Cô chết chắc rồi!"
Ra tay nhiều lần như vậy, cho dù Thì Đình có thể chịu đựng, nhưng đừng quên ả còn có kim bài là bà nội Thì nữa!
Tiếng thét chói tai của nữ nhân chẳng khác nhau là mấy, Thì Đình không nghe ra là tiếng của ai, rốt cuộc không thể lo lắng suông nữa, cũng chẳng quan tâm đây là nhà vệ sinh nữ, co cẳng chạy vào.
Dù sao cả tòa nhà này đều là của hắn, có nơi nào mà không thể đi!
"Ô ô ô... Đầu của em đau quá."
Đào Vãn Tâm chật vật ngồi sập xuống đất khóc, người dính đầy bụi đất, trên hai bên mặt đều có một dấu bàn tay đỏ rực dễ thấy, sưng lên như một cái đầu heo.
Mà trái lại Tô Đát Kỷ thì vẫn tinh xảo xinh đẹp như cũ, ngay cả tóc cũng không loạn một cọng, hai tay vòng ra trước ngực, bình tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn hắn. Editor: Miêu Bàn Tử
Lọt vào trong tầm mắt của Thì Đình chính là cảnh tượng như thế.
Ai đúng ai sai, hình như không cần điều tra, liếc qua liền thấy ngay.
Thì Đình cau mày, nghiêm khắc đảo ánh mắt qua lại trên thân hai người, vẫn hỏi một câu,
"Xảy ra chuyện gì?"
Trước tiên hắn chuyển hướng sang Tô Đát Kỷ, muốn nghe nàng giải thích một chút. Nhưng Đào Vãn Tâm có tật giật mình, làm sao lại để cho nàng có cơ hội mở miệng trước?
"Ô ô ô, Đình, anh Đình",
Ả khóc rống, sau đó ngừng lại một chút, thân thể không ngừng run, cũng không biết là bởi vì sợ, hay là bởi vì khóc nấc, nhìn phá lệ thật đáng thương,
"Đều, đều là em không tốt, em khiến chị Ninh tức giận, đều là lỗi của em, anh không nên trách chị Ninh, muốn trách thì cứ trách em không hiểu chuyện... Ô ô ô..."
Ác nhân cáo trạng trước.
Đào Vãn Tâm muốn giữ vững hình tượng nhóc đáng thương của mình. Cứ như vậy, chỉ cần Tô Đát Kỷ giải thích thế nào đi nữa, cũng biến thành cưỡng từ đoạt lý.
Cán cân trong lòng của mỗi người, đều không tự chủ mà hướng về phía kẻ yếu với người bị hại.
Một chiêu lấy lui làm tiến này, dùng rất hay.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Nhưng có nằm mơ ả cũng chẳng ngờ tới, đứng đối diện ả, cũng không phải một người đàn bà bình thường, mà là sát thủ kịch bản —— Tô Đát Kỷ!
Tô Đát Kỷ bình tĩnh đứng ở đó, chờ ả thút tha thút thít nói xong, lúc này mới hướng về phía Thì Đình, nhẹ gật đầu,
"Không sai."
Có cơ hội phản bác thì không có phản bác, liền trực tiếp nhận lấy. Ngay cả một chữ biện minh cho chính mình cũng không cần!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
❌ Tôi không nhờ vả bất cứ ai giới thiệu truyện của tôi. Xin quý dị đừng nhầm lẫn. Chân thành cám ơn.