Editor: Miêu Bàn Tử
Sắc mặt Trịnh quý phi vừa mới hoà hoãn lại một chút bỗng nhiên cứng đờ, không thể tin vào tai của mình.
Thế mà ả còn dám mở miệng chống đối mình?
Nàng ta chính là Quý phi!
Đây là ả không muốn sống nữa sao!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Trịnh quý phi không biết là đừng quản Quý phi hay là Hoàng phi, ngay cả Hoàng Thượng nàng cũng không sợ.
Tô Đát Kỷ nàng chưa hề đem tất cả mọi người để vào trong mắt!
"Làm càn!"
Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục, Trịnh quý phi vỗ bàn đứng dậy, nghiêm nghị quát:
"Ngươi không tuân theo quy củ, không thực hiện tôn ti, nhiều lần chống đối, bản cung không xử lý ngươi không được!"
"Thu Nhạn, vả miệng cho bản cung!"
"Vâng! Nương nương."
Đại cung nữ bên cạnh lập tức xắn tay áo, đi về phía Tô Đát Kỷ, trong mắt tỏa ra hàn quang.
Nhìn thấy thân thể khôi ngô của Thu Nhạn liền biết nàng ta ra tay sẽ có bao nhiêu nặng.
Tô Đát Kỷ không có chút hoang mang nào, lại thản nhiên nói:
"Quý Phi nương nương cũng không muốn nghe ta nói, cần gì phải cố ý hỏi ta có dị nghị hay không? Đây không phải vẽ rắn thêm chân a."
Nàng cười lạnh một tiếng,
"Quyền lực ngài nắm giữ, ngài nói cái gì tự nhiên chính là cái đó, ta chỉ là một quý nhân nhỏ nhoi bị lãnh phạt mà thôi."
Tô Đát Kỷ vừa trách móc Trịnh quý phi xong lại đột nhiên nhận sai, vịn tay Bán Hạ đi ra ngoài điện.
Nhóm phi tần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấy trong mắt đều là mù mịt, cuối cùng cúi đầu, vậy trước đó nàng chống đối Trịnh quý phi là vì cái gì.
Hoàn toàn tốn công mà không có kết quả!
Một đám nương nương người thì tỏ ra nghi hoặc, người thì cười trên nỗi đau của người khác, Tô Đát Kỷ vẫn như cũ, dáng dấp yểu điệu không nhanh không chậm lướt ra ngoài, tựa như không phải đi phạt mà là đi hẹn hò. Editor: Miêu Bàn Tử
Eo thon lắc qua lắc lại, tay hạ xuống tự nhiên đong đưa trước sau, giơ tay nhấc chân, đều là tràn đầy vẻ quý phái.
Mọi người cứ như vậy mà đưa mắt nhìn Tô Đát Kỷ mang kinh diễm đi ra ngoài, thẳng đến khi biến mất khỏi tầm mắt của các nàng.
Lúc này mới có người giật mình,
"Nàng ta không phải bị phạt quỳ sao! Làm sao... lại đi mất tiêu rồi?"
Tô Đát Kỷ đã đi ra thật xa nhướng mày, nhìn lại phía Chiêu Dương Cung, ngạo nghễ cười.
"Không có ai có thể ép buộc ta làm bất cứ chuyện gì, trừ phi chính ta nguyện ý!"
Nàng vịn tay Bán Hạ, một đường đi về phía Càn Nguyên Điện.
Nàng muốn đi cáo trạng!
Có một chỗ dựa lớn như vậy, không dùng thì quá phí!
Nàng không cần phải tốn sức ra tay.
*
Tiêu Ngự ở bên này hoàn toàn không biết bên kia xảy ra chuyện kinh tâm động phách đến cỡ nào, chỉ lo kiên cường chống đỡ tinh thần để đuổi đám lão thần kia đi. Không nghĩ tới vừa xuống triều, Trịnh quý phi cùng Lệ tần phái người tới, mồm năm miệng mười khóc như nhà có tang.
Một bên nước mũi một bên nước mắt, dặm mắm thêm muối kể lể buổi sáng Tô Đát Kỷ hành động ngang ngược như thế nào, lại khóc lóc nói chủ tử nhà mình bị một tiểu quý nhân khi dễ như thế nào, một người tức đến đổ bệnh, một người bị thương đầy mình, cầu Hoàng Thượng làm chủ!
Hai bên khóc đến nỗi Tiêu Ngự nhức cả não.
"Hoàng Thượng ~ "
Đột nhiên âm thanh yêu kiều vang lên giữa âm thanh cáo trạng ồn ồn ào ào, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu tiên nữ nghiêng nước nghiêng thành mỉm cười đi về phía hắn.
Thân thể bị câu qua trước cả ý thức, đợi đến khi Tiêu Ngự lấy lại tinh thần, hắn đã giữ chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Tô Đát Kỷ.
Lòng bàn tay của hắn không tự chủ vuốt nhẹ hai lần.
Thật sự là vừa mềm lại vừa mịn, lập tức liền vuốt hết những điều phiền muộn trong lòng của hắn.
"Tại sao nàng lại tới đây?"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Thấy những người khác nhìn chằm chằm, Tiêu Ngự chỉ sờ qua mấy lần, rất là lưu luyến để tay xuống, xụ mặt hỏi.
Nào biết được vừa mới hỏi một câu, tiểu tiên nữ vừa cười duyên dáng đột nhiên nhăn mũi, từng giọt nước mắt như châu ngọc rơi xuống,
"Hoàng Thượng, nô gia, nô gia là tới gặp ngài một lần cuối ~ "
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Đậu hũ đê~~~ đậu hũ nóng 5k đê~~~~:)))))))))